chap 8
"Lễ hội? Anh đang cố bào chữa cho việc nói dối em rằng sẽ đưa em đến lễ hội phải không?"
Giọng điệu mỉa mai và vẻ mặt giận dữ của Y/n khiến Ran và Rindou nhận ra rằng việc mời cô đi dự lễ hội cùng họ có thể không dễ dàng như họ nghĩ. Nhưng họ không có ý định từ bỏ, họ thực sự muốn tham gia lễ hội đó cùng cô ấy. Sau này họ sẽ kể cho cô ấy nghe mọi thứ về Izana và những điều họ sẽ tham gia nhưng hiện tại họ chỉ muốn tận hưởng lễ hội cùng em gái mà không phải lo lắng về những điều đó.
"Ơ....tất nhiên là không, bọn anh chỉ nghĩ rằng sẽ rất vui nếu được đi cùng nhau, vì em không thể đi cùng Emma mà."
Y/n không tin, rõ ràng là họ đang cố bào chữa, hoặc ít nhất là làm cô bớt giận hơn một chút. Cô không biết liệu bản thân có muốn họ đi cùng hay không. Cô dự định đi dự lễ hội, kể cả khi không có Emma. Cô ấy muốn kiểm tra Emma và bạn trai của cô ấy. Nếu tên đó không đối xử tử tế với Emma thì anh ta sẽ phải làm gì đó với cô ấy. Không đời nào Emma rời bỏ tên đó để làm tổn thương người bạn thân nhất của mình. Đi cùng hai ông anh chắc chắn sẽ thú vị hơn nhưng cô vẫn còn giận họ chuyện tối hôm trước, và cả những đêm trước đó nữa.
"Đi cùng nhau thì tốt nhỉ? Em không biết. Thực ra em nghĩ rằng đi một mình có thể sẽ tốt hơn..."
Ran và Rindou đều nhìn chằm chằm vì sốc. Họ thậm chí còn không nghĩ tới khả năng Y/n sẽ cân nhắc việc đi một mình. Thực ra cô không muốn đi một mình nhưng cô cũng không muốn họ nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng tha thứ cho họ như vậy. Nhưng Ran không có ý định bỏ cuộc.
"Một mình? Chà nếu em nghĩ vậy công chúa à. Việc đi một mình là quyết định của em, thậm chí điều đó khiến trái tim anh tan nát. Vậy thì anh và Rindou đi cùng nhau. Thật là xấu hổ, đi ba người sẽ vui hơn....nhưng nó có chỉ là hai người đối với bọn anh, anh chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều người cùng với bạn bè, cộng sự hoặc anh chị em của họ tận hưởng rất nhiều niềm vui cùng nhau. Nhưng nếu em muốn đi một mình...."
"Anh định tiếp tục cuộc độc thoại khập khiễng này cho đến khi em đồng ý đi cùng anh à?"
Ran nở một nụ cười rạng rỡ với em gái của mình. Ngay cả Rindou cũng lắc đầu với cách của ông anh trai. Hắn cũng muốn thuyết phục Y/n giống như Ran, nhưng khi Ran bắt đầu những bài độc thoại như thế này, chỉ có một từ để miêu tả về gã là phiền phức. Tệ hơn nữa là gã có thể dành cả ngày để chỉ ra mọi lý do tại sao đó là quyết định sai lầm cho đến khi bên kia phải nhượng bộ.
"Chính xác, anh có thể tiếp tục cả ngày. Anh đang nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi... nếu em muốn đi một mình-"
"Chúa ơi. Được rồi, em sẽ đi với anh, chỉ cần tha cho em chuyện đó. Nhưng chúng ta sẽ đến Shibuya, em muốn kiểm tra Emma một chút. Và để làm rõ mọi chuyện, chuyện về những chuyến đi đêm của hai người vẫn chưa kết thúc đâu."
"Theo ý em, công chúa."
Ran cười toe toét rồi đi vào bếp lấy thứ gì đó để ăn. Con mèo của gã, nó đã nhìn chằm chằm vào Y/n cho đến lúc đó, cũng đi theo gã. Khi Y/n đã bị thuyết phục thì sự hào hứng của họ cũng giảm dần. Rindou và Y/n vẫn ngồi trong phòng khách im lặng nhìn theo họ. Sao con mèo đó lại có thể nhớ Ran nhiều đến vậy? Vì vậy, cuối cùng cô ấy sẽ đi với họ. Không phải là Y/n không thể bỏ qua đoạn độc thoại của Ran, cô ấy thực sự không giỏi ở khoản đó. Ran đã đúng, cô ấy không muốn đi một mình. Lễ hội rất vui nhưng đi cùng ai đó sẽ tốt hơn nhiều so với việc chỉ loanh quanh một mình. Có lẽ cô có thể trút bỏ nỗi lo lắng về những chuyến đi đêm của hai ông anh mình, chỉ trong một đêm này thôi.
"Anh rất vui khi em chịu đi cùng bọn anh Y/n."
Rindou quay sang Y/n và mỉm cười nhẹ với em ấy. Hắn thực sự nhẹ nhõm khi mà Y/n quyết định đi, hắn không muốn đi mà không có em ấy.
"Đừng nghĩ rằng em đã tha thứ cho việc anh nói dối em. Em vẫn muốn biết anh đang làm gì."
Nụ cười của Rindou nhạt dần. Y/n nhận thấy điều đó, cô không muốn làm anh trai mình buồn.
"Nhưng em đoán em có thể để yên chuyện này một đêm. Dù sao thì anh cũng có thể sẽ không nói cho em biết và ít nhất em có thể trông chừng anh nếu chúng ta đi cùng nhau."
Rindou không biết phải nói gì với cô, hắn muốn nói cho cô biết sự thật, tất cả về Thiên Trúc và Izana nhưng hắn cũng không muốn cô dính líu đến nhưng trước khi hắn biết phải nói như thế nào. liệu cô ấy có tránh xa nó không?
"Nó phức tạp lắm."
Y/n nhìn Rindou, bối rối.
"Anh đang nói cái gì vậy?"
"Về những gì bọn anh đang làm. Nó phức tạp...nhưng bọn anh sẽ nói với em một lần, anh hứa."
Ánh mắt của Y/n dán chặt vào anh trai cô.
"Một lần là chưa đủ. Và anh nghĩ rằng nó không phức tạp nhưng em không muốn anh dính vào vì em lo lắng cho anh. Chà, ít nhất em đã ngừng nói dối một cách ngớ ngẩn, nên anh đoán đó là tiến bộ. Anh sẽ đi tìm bộ yukata của anh bây giờ."
"Vâng, chắc chắn rồi."
Y/n mỉm cười và đi về phòng của cô ấy. Rindou cũng mỉm cười dù cô không thể nhìn thấy. Cô ấy dường như bớt giận một chút và hắn cảm thấy vui. Nhưng hắn không chắc liệu việc bắt đầu chủ đề đó có phải là ý tưởng tốt hay không.
"Nó rất phức tạp? Thật hả Rindou?"
Ran đang dựa vào cửa bếp, liếc nhìn em trai mình với vẻ mặt thích thú.
"Im đi! Không ai hứng thú đến mấy cái đề xuất của anh đâu Ran."
"Ồ, điều đó thực sự làm tổn thương cảm xúc của anh."
Ran trông có vẻ buồn, nhưng khi nhìn thấy Rindou đảo mắt, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt gã. Gã ngồi xuống cạnh Rindou với gói khoai tây chiên trên tay.
"Biểu cảm đó là sao vậy Rindou? Y/n sẽ đi cùng chúng ta, em nên vui vẻ chứ."
"Em đã rất vui cho đến khi khuôn mặt ngu ngốc của anh xuất hiện."
Ran bật cười trước hành động của thằng em nhưng sau đó khuôn mặt gã trở nên nghiêm túc. Gã hạ giọng xuống để Y/n không nghe thấy.
"Vậy em có biết chúng ta nên làm gì không?"
"Chúng ta phải nói với em ấy, điều đó chắc chắn, em ấy sẽ không dừng lại cho đến khi phát hiện ra. Nhưng một khi chúng ta nói với Y/n, em ấy sẽ cố gắng làm điều gì đó hoặc ít nhất là đi cùng chúng ta và đó sẽ là vấn đề."
"Anh biết nhưng làm cách nào để ngăn con bé đi cùng chúng ta? Con bé không nghe lời chúng ta, không trong chuyện này. Có lẽ chúng ta nên ngừng nghĩ cách để Y/n không bị liên lụy mà hãy nghĩ cách bảo vệ con bé một khi nó tham gia..."
Họ tuyệt vọng nhìn nhau. Cả hai đều nghi ngờ rằng không có cách nào để ngăn cản Izana nếu tên đó quyết định làm điều gì đó. Họ có thể hy vọng rằng Izana sẽ thích Y/n, con bé là một chiến binh mạnh mẽ nên có khả năng nó sẽ thấy con bé thú vị và để con bé yên. Nhưng điều đó thật mạo hiểm. Cả hai đều biết Izana có thể điên đến mức nào, thậm chí sau nhiều năm biết gã, họ không thể đoán trước được phản ứng của gã.
"Có lẽ tên Izana sẽ để em ấy như vậy? Ý em là em ấy là con gái và vì thế..."
"Izana chần chừ chỉ vì đối thủ của mình là con gái? Mày sống ở vũ trụ nào vậy em? Anh muốn chuyển đến đấy."
Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Ran nhìn vào màn hình và thở dài.
"Vừa nhắc liền gọi đến liền...."
.
.
.
.
"Trông em thật xinh đẹp, công chúa!"
"Anh làm gì mà lâu thế?"
Ran vội vàng nói với tôi rằng tôi trông đẹp thế nào khi mặc yukata. Tôi phớt lờ anh ấy. Tôi đứng ở hành lang đợi họ. Họ phải mất rất nhiều thời gian và họ thậm chí không cần phải thay yukata. Thực sự, đầu tiên họ mời tôi đi cùng và sau đó họ bắt tôi đợi như thế này...họ đang nghĩ cái gì vậy?
"Xin lỗi vì đã để em đợi Y/n. Chúng ta đi bây giờ nhé?"
"Vâng, chắc chắn rồi."
Chúng tôi đi đến trạm xe buýt. Chúng tôi mất khoảng nửa giờ để đi từ Roppongi đến Shibuya. Khi đến nơi, chúng tôi lang thang khắp các quầy hàng. Tôi tìm Emma nhưng không thấy cậu ấy đâu cả, ở đó có rất nhiều người nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Nhìn kìa, gian hàng bắn súng! Chúng ta đi đến đó thôi."
"Em không biết là anh Ran biết những thứ này thường là lừa đảo hay không, em cá rằng những mục tiêu này được dán keo hay gì đó nên chúng sẽ không rơi ngay cả khi anh bắn trúng chúng."
"Anh Rindou đúng đấy, hơn nữa những thứ này luôn có giá quá cao."
Ran có vẻ thất vọng.
"Thôi nào, ít nhất chúng ta cũng có thể thử. Sẽ vui lắm đây."
"Được thôi, nhưng anh phải trả tiền."
Tôi cười toe toét với Ran và đi đến chỗ bắn súng, anh ấy có vẻ hơi buồn khi nghĩ đến việc ý tưởng này sẽ tốn kém đến mức nào.
"Vậy bao nhiêu?"
"500¥ cho 3 lần bắn."
"Nhiều thế à?!"
Ran đã bị sốc khi nghe giá. Tôi nghĩ là nó sẽ đắt, chúng tôi đang trong lễ hội nên giá cũng bình thường nhưng vẫn là 500¥ cho 3 lần bắn?
"Anh đã nói với em là nó rất đắt mà."
"Ồ có đến 3 lần bắn nên là chúng ta có thể thử một lần."
Ran dường như khá thích ý tưởng đó.
"Chúng ta đang nhắm tới mục tiêu nào?"
"Tất nhiên là phần thưởng cao rồi!"
Ran quyết định đi trước, anh ấy ngắm vào mục tiêu. Viên đạn cọ xát vào lon nhưng không bắn trúng. Rindou đi tiếp, viên đạn của anh bắn trúng lon, khiến Ran rất thất vọng, nhưng nó không rơi xuống. Tôi đi sau cùng, tôi bắn trúng lon nhưng nó vẫn không đổ, nó hầu như không di chuyển.
"Này, thế này nghĩa là sao?! Cả hai đứa rõ ràng đều trúng đích cơ mà!"
"Không có phần thưởng nếu lon không rơi!"
Ran bắt đầu cãi nhau với chủ gian hàng.
"Anh Ran à, cứ kệ đi."
Ran không để ý đến tôi. Tôi và Rindou nhìn nhau, có lẽ chúng tôi nên đưa anh ấy rời khỏi đây.
"Thật không công bằng! Tôi muốn được hoàn tiền hoặc phần thưởng, chúng tôi chắc chắn đã đạt được điều đó, 2 lần rồi!"
"Cậu phải chấp nhận thôi, luật là luật!"
"Gì cơ?!"
Cuộc cãi vã của Ran với chủ gian hàng bắt đầu tăng lên, như thể Rindou không cảnh báo anh ta rằng đó rất có thể là gian lận. Ran trông như sắp nhảy xổ vào anh chàng kia nên tôi túm lấy một bím tóc của anh ấy và kéo đi. Tôi không muốn anh ấy bắt đầu đánh nhau giữa lễ hội.
"Xin lỗi vì anh trai của bọn tôi, chúc một ngày tốt lành."
"Em đang làm gì thế Y/n?! Thật không công bằng khi em chắc chắn đã bắn trúng vào cái lon đó, anh từ chối - đợi đã Y/n, đau quá!!!"
Tôi chỉ thả tóc anh ấy ra khi chúng tôi đã đi đủ xa khỏi gian hàng bắn súng. Ran xoa đầu và có vẻ tức giận.
"Sao em lại kéo anh đi? Anh sẽ lấy được cái phần thưởng đó từ tên chủ gian hàng khốn kiếp kia."
"Ran, anh không thể gây gổ giữa lễ hội được. Bọn em đã cảnh báo anh rằng có thể sẽ có gian lận nhưng anh vẫn không nghe, như mọi khi."
Ran trông có vẻ lưỡng lự, nhưng sau đó anh ấy nhìn thấy một quầy bán kẹo bông và liền đi tới đó, bỏ lại tôi và Rindou phía sau.
"Thật sự anh ấy không thể tin được. Chắc chúng ta phải giữ anh ấy tránh xa quầy hàng đó trong suốt phần còn lại của buổi tối."
"Nếu anh không muốn anh ấy gây sự, thì đúng vậy. Em nghĩ chúng ta nên giữ anh ấy tránh xa tất cả những gian hàng như vậy."
Rindou gật đầu đồng ý. Khi tôi nhìn ra sau anh ấy, có người thu hút sự chú ý của tôi. Cách đó vài mét là Tachibana Hinata, cô gái mà Emma giới thiệu với tôi khi chúng tôi đi chơi tuần trước. Tôi cho rằng chàng trai bên cạnh cô ấy là anh bạn trai mà cô ấy đã nhắc đến, nếu họ ở đây thì Emma có lẽ sẽ không đi xa.
"Em sẽ đi tìm Emma. Anh có thể trông chừng anh Ran một lúc được không, Rindou?"
"Ừ, được thôi. Nhưng anh nghĩ là bạn của em đang ở đây với ai đó?"
"Vâng, cô ấy ở đây với người cô ấy thích. Em chỉ muốn kiểm tra họ một chút thôi."
"Được thôi, anh sẽ giữ Ran tránh xa rắc rối."
"Nhiều khả năng là anh sẽ gặp rắc rối với anh ấy thay vì giữ anh ấy tránh xa mọi rắc rối."
Tôi mỉm cười và đi về hướng tôi nhìn thấy Hina. Tôi nhận thấy rất nhiều những tên đáng ngờ, họ không có vẻ gì là đang tận hưởng lễ hội, mà trông họ giống như đang sẵn sàng đánh nhau hơn. Có lẽ tôi chỉ đang hoang tưởng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro