Chap 2 Bạn từ nhỏ
Alwan kém tôi 2 tháng tuổi. Ngay từ nhỏ, tôi và Alwan đã có mối quan hệ rất tốt đẹp. Ngày ấy, cậu bé có đôi mắt sáng long lanh suốt ngày đu bám bà chị thân thiết là tôi. Lên 3,cậu ấy đã biết lôi bình sửa đang ngậm trong miệng mình ra hối lộ cô bạn đang khóc giãy lên là tôi. Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ, cậu bé nhỏ hơn tôi 2 tháng tuổi nhất quyết không gọi tôi là chị nữa. Không những thế, cậu ấy còn gán cho tôi cái biệt danh là Phù Thủy Gà Mên
Phù Thuy Gà Mên là một nhân vật phản diện trong bộ phim hoạt hình Xì Trum mà chúng tôi rất thích xem lúc nhỏ nhưng lại được Alwan thích thú lựa chọn rồi gắn biệt danh đó cho tôi. Đã thế còn bảo không ai được dùng tên đó ngoài cậu ấy vì nó là độc quyền sáng chế
(Út: sáng chế độc đáo nhể😅. Alwan: chính là do út bảo đấy thôi😒. Út: à à quên thôi😅)
Nghĩ lại, tôi và Alwan chơi thân thiết với nhau từ nhỏ đến tận bây giờ. Có thể xem chúng tôi là đôi bạn thanh mai trúc mã, nhưng tôi và cậu ấy là hai người bạn thân đúng nghĩa nhất, không ai vượt qua hố sâu ngăn cách mông lung giữa hai người
Sau khi lên Trung học, cậu bạn thấp hơn tôi một cái đầu-Alwan-vẫn nắm chặt tay nhau đến trường, cùng nhau về nhà, bất chấp mọi ánh nhìn đầy hoài nghi của mọi người. Chúng tôi luôn cho rằng cây ngay không sợ chết đứng.
Lên lớp Bảy, cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu dậy thì. Lúc đó, mẹ nói với tôi rằng, tôi đã trở thành thiếu nữ
Thiếu nữ- hai tiếng đó khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, sốt ruột và lo lắng, nhưng mỗi lần thấy cánh đàn ông, tôi lại cảm thấy yếu đuối, mơ hồ muốn dựa giẫm lên họ
Có lần, miếng bvs của tôi bị rơi ra ngoài khi Alwan giúp tôi đeo cặp sách lên vai. Đám bạn xung quanh sững người lại rồi phá lên cười ngặt nghẽo khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ biết ngồi thụp xuống đất lấy tay che mặt. Alwan k nói câu nào, giúp tôi nhặt miếng bvs lên, cất vào cặp sách. Tôi giật phắt chiếc cặp trên tay cậu ấy, quay người chạy mất.
Có một thời gian dài, tôi và cậu ấy k nói chuyện suốt 2 năm liền.
Sau khi lên cấp 3, Alwan suốt ngày hò hét quấn quýt với đám con trai đáng ghét trên sân bóng. Có lần, khi đi qua sân bóng, một trái bóng cứ lăn qua lăn lại trước mặt tôi, đứng từ phía xa, Alwan bảo tôi đã bóng sang, tôi vờ không nghe và đá bóng về hướng ngược lại, cậu ấy không hề tỏ ra thái độ tức giận mà còn chạy ngược lại đến bên tôi, thủ thỉ
"-Phù Thủy Gà Mên, tan học ta cùng về nhé! Tớ mời cậu uống nước chanh"
"-Còn có cả kẹo chanh nữa!"_nói xong cậu ấy chìa tay nắm kẹo ra trước mặt tôi. Lúc đó đang trong thời kỳ vỡ giọng của cậu ấy nên giọng cậu ấy cứ ồm ồm như vịt đực. Cứ nghe thấy giọng ấy là tôi lại bật cười, thấy tôi cười, cậu ấy cũng cười theo. Viên kẹo chanh bọc trong giấy bóng kính trong suốt trên tay cậu ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời
Đến năm lớp 12,mới qua một kỳ nghỉ hè mà cậu ấy đã cao vọt lên, đứng cạnh tôi mà hơn hẳn một cái đầu. Cứ như vậy, từ Con khỉ nhỏ đen đủi, gầy gò, mỗi lần nói là gân xanh nổi lên như chú gà trống đã trở thành đối tượng mà thi thoảng lại có bạn gái nhờ tôi chuyển giúp socola, hạc giấy hay bức thư tình dài hơn mười trang. Hạc giấy-cậu ấy vứt đi, còn socola-phần lớn là cho tôi ăn hết
Alwan nói hễ ăn đồ ngọt là lại bị đau răng nên tôi cũng vui vẻ giúp đỡ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro