Cô đơn giữa Sài Gòn
Tháng 11 về dịu dàng trên phố, mùa thu vội vàng tạm biệt những buổi chiều ngẩn ngơ ngập tràn nắng vàng, để lại sau thềm con đường gập ghềnh đầy xác lá. Tháng 11 về với chút gió hoang hoải một nỗi niềm gì, mùi hoa sữa nồng nàn khắp phố đưa con người ta đến với miền ký ức xa thẳm nào đó. Tháng 11 có chút nắng, chút mưa, chút buồn, là thời điểm để ta bất chợt dừng lại giữa dòng đời hối hả để lặng mình trong những suy nghĩ miên man.
Tôi theo dòng người tan ca về nhà giữa một buổi chiều tháng 11, bầu trời xám xịt, cứ lưng chừng mà chẳng chịu rơi lấy một giọt mưa, từng cơn gió hanh hao gầy gò khẽ khàng luồn qua chiếc áo khoác mỏng, không lạnh nhưng cũng làm tôi nhẹ run lên. Đường phố buổi chiều tấp nập xe cộ, dòng người qua lại, tiếng còi xe huyên náo và những âm thanh ồn ào quen thuộc của đô thị vẫn không làm tôi vơi bớt nỗi cô đơn khó nói thành lời. Ai nấy với khuôn mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc vội vã trở về nhà, chỉ có tôi cứ bơ vơ đi giữa phố với chiếc xe máy cũ kỹ của mình, nhâm nhi cái cảm giác lạc lõng giữa Sài Gòn.
Sài Gòn vốn đông đúc lắm, mà con người ta thì quá bận rộn, bận đến nỗi không còn muốn để ý đến những thứ xung quanh, người ta dễ dàng bơ nhau như người xa lạ, cứ từng người từng người lướt qua đời nhau, mới gặp nhau đấy rồi lại quên nhau, lại bị cuốn đi bởi những gồng xoay của cuộc đời. Vậy nên sống ở Sài Gòn dễ khiến con người ta cô đơn, lạc lõng,...
Chạy xe qua con phố đông nghẹt vào buổi chiều làm tôi vẩn vơ nhớ đến câu nói của một nhân vật mà tôi yêu mến trong bộ phim mình đã từng xem qua, rằng cuộc sống cũng giống như một con đường chật kín xe cộ vậy, đường đang tắc nghẽn tưởng như bạn không thể nhấc nổi thêm một bước nào nữa, bỗng dưng lại thông thoáng, rồi chưa kịp vui mừng trong bao lâu thì đường phố lại bị tắc nghẽn trở lại. Cuộc sống với những hạnh phúc, bế tắc, đau khổ cứ tiếp nối chẳng bao giờ ngừng như thế. Niềm vui rồi sẽ qua đi, nỗi buồn cũng sẽ nhạt bớt, những kỷ niệm cũng sẽ dần phai mờ theo thời gian, tôi muốn đưa tay nắm lấy một cái gì đấy thật đẹp nhưng rồi cũng vụt mất nó. Chẳng có gì là ở lại mãi mãi bên tôi, những người tôi từng yêu thương rồi cũng sẽ rời xa tôi, tôi cảm thấy mình chỉ có một mình, cố gắng chống chọi lại những cô đơn, những điều khiến tôi bị tổn thương, buồn tủi.
Thế rồi về đến nhà, tôi chui vào trong căn phòng của mình rồi bắt đầu khóc, thấy cô đơn và nhớ nhà đến khủng khiếp. Nhớ cảm giác yên bình khi được ngồi sau xe bố, nhớ những lời trách mắng rầy la đầy yêu thương của mẹ, nhớ những bữa cơm giản dị mà đầm ấm bên gia đình. Tôi nhớ cả những con ngưởi giản dị, thật thà ở vùng quê tôi, nơi con người ta sống với nhau bằng những tình cảm chân thành, không bon chen, hối hả như ở thành thị. Và tôi nhớ những lần được ai đó đón đưa sau giờ tan học, và cả những lời chưa kịp nói đã vội chia xa. Người ta thường nói những ký ức đẹp sẽ như những cơn gió mát lành làm dịu đi cái gay gắt của cuộc đời, nhưng những ký ức đẹp ấy cũng làm tôi thấy buồn da diết và xen lẫn một chút tiếc nuối. Nỗi buồn thường gắn với những cơn mưa, nhưng ngay cả khi không có mưa thì tôi vẫn buồn, khi đi giữa dòng người đông đúc tiếng cười nói tôi vẫn buồn, ở một mình trong căn phòng vắng lại càng buồn hơn… Và khi khóc xong rồi, tôi trầm mình giữa cô đơn và nỗi buồn, lắng nghe từng nhịp thở của thời gian qua chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ. Rồi tôi lục tìm trong tủ lạnh chiếc bánh đang ăn dang dở hồi sáng và hâm nóng nó lại, mở radio lên nghe trong lúc chờ đợi, những bản nhạc êm ái du dương khiến căn phòng trống trải u buồn của tôi thêm một chút sức sống. Giọng cô MC nhẹ nhàng vang lên: “Con người luôn sợ hãi trước nỗi cô đơn nên luôn tìm cách xua đuổi nó bằng mọi giá. Nhưng có ai đi qua những ngày tháng mà không có những lúc cảm thấy cô đơn, đến chiếc bóng cũng bỏ ta lúc ta ở trong bóng tối. Vậy nên hãy cứ chấp nhập nỗi cô đơn như một món quà nhỏ bé của cuộc sống, để rồi biết trân trọng hơn những yêu thương bạn có…”. Ở cái độ tuổi còn căng tràn sức sống, còn nuôi dưỡng trong mình bao khao khát trong tương lai, đáng ra tôi không nên để hai từ cô đơn bật lên dễ dàng đến thế, thế nhưng chúng vẫn ám ảnh trong suy nghĩ của tôi, thay vì cố gắng xua đuổi, tôi chọn cách hòa trộn nỗi cô đơn trong tất bật mệt nhoài của cuộc sống. Tôi cho mình thật thà với cảm xúc, khóc lúc bất ổn, im lặng lúc lạc lõng, và để nỗi cô đơn thủ thỉ với mình…
Rồi bỗng chiếc điện thoại của tôi bỗng rung lên, là cuộc gọi từ bố, tôi cảm động muốn được nghe giọng nói của bố ngay nhưng mãi một lúc sau mới nhấc máy. Bố hỏi tôi về đủ mọi chuyện, về sinh hoạt hằng ngày ở Sài Gòn, về việc học của tôi, hỏi tôi đã làm quen được với cuộc sống ở Sài Gòn chưa, quan hệ với mọi người như thế nào, có làm quen được với bạn mới nào không,… Tôi có thể hình dung được dáng bố ngồi với chiếc lưng hơi còng để nghe điện thoại, mẹ ngồi kế bên cũng đang háo hức muốn nói chuyện với tôi, có lẽ thằng em trai giờ này đang học bài cũng sẽ nghe tiếng bố mẹ gọi điện thoại cho chị Hai mà chạy lại. Mọi người trong nhà đều lo lắng cho tôi, và tôi chợt cảm thấy có thể tôi chưa có người bạn nào thân thiết ở Sài Gòn, nhưng tôi được yêu thương biết nhường nào, có một nơi vẫn luôn chờ tôi trở về, giang rộng vòng tay đón tôi sau những thất bại. Nghĩ đến bố mẹ ở nhà vất vả thế nào nuôi tôi ăn học, và niềm vui vỡ òa của bố mẹ khi tôi được đậu vào một trường danh tiếng của Sài Gòn, tôi tự nhắc nhở mình vẫn còn may mắn khi có một nơi để trở về, để nhung nhớ. Nên cho dù có buồn bã như thế nào, có khóc đấy nhưng rồi cũng phải lau nước mắt đứng dậy mà đi tiếp, để không phụ sự kỳ vọng của gia đình, và viết tiếp những ước mơ còn chưa hoàn thành trong tôi. Tôi thấy ấm lòng hơn rất nhiều, dường như trong những lúc tuyệt vọng nhất, vẫn sẽ có ánh sáng phía cuối con đường. Và tôi nhận ra, sau một khoảng thời gian đen tối ấy, là lúc mình thực sự trỗi dậy, mình đã đủ đau đớn đến nhường nào để cảm nhận mọi việc khác đi, rằng dù giông bão có lớn đến đâu, thì sau cái màn đêm đen kịt ấy, vẫn là một bầu trời xanh ngắt ngọt lịm.
Tôi nhớ lại lời mẹ tôi trong cuộc điện thoại vừa rồi, rằng có lẽ tôi còn quá nhút nhát, chẳng dám mở lòng mình với mọi người xung quanh, nên tôi chẳng có mấy ai thân thiết, và khi làm việc chung trong một tập thể, tôi chẳng thể tìm được tiếng nói chung giữa mọi người, và ý kiến tôi nói ra thường bị bỏ qua. Phải chăng những chuyện khiến tôi không hài lòng là bắt nguồn từ tôi, có giận dỗi, khóc lóc, bực mình đi chăng nữa thì khi bình tĩnh lại rồi, tôi nên nghiêm túc ngồi nghiền ngẫm lại để sửa chữa hay rút bài học cho mình. Rồi tôi trở lại với đống bài tập dang dở chưa làm xong, với những công việc mà “deadline” sắp đến gần, để rồi tạm quên đi nỗi cô đơn mà tôi tưởng chừng như không thể bước tiếp. Và có một câu nói mà tôi rất thích trong bài radio tôi từng nghe, rằng “Nỗi cô đơn chỉ có thể vơi đi khi ta xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng người khác. Nếu bạn đang cô đơn, sẽ có ai đó ngồi cạnh chia sẻ nỗi cô đơn cùng bạn, hai con người cô đơn đến bên nhau, liệu có còn cô đơn nữa không?”. Có lẽ tôi nên tự tin hơn, nên mở lòng mình ra hơn nữa và học cách quan tâm, để yêu thương, để cảm thông với người khác, như vậy những nỗi buồn và cô đơn trong tôi cũng sẽ được san sẻ và dịu bớt.
Không phải riêng tôi, có lẽ sống giữa Sài Gòn này, ai mà chẳng một lần thấy cô đơn? Con người ta dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một vài lần cảm thấy lạc lõng, chênh vênh không điểm tựa, lúc mệt mỏi sẽ cho mình buông thả, yếu đuối một chút. Chẳng có ai bắt mình lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ cả. Vì mạnh mẽ quá lâu rồi nên mới cần dành cho bản thân một khoảng lặng để suy ngẫm về mọi điều khiến ta chán nản, mệt mỏi trong cuộc sống, để sống chậm lại một chút, để kịp nhận ra cuộc sống quý giá ở chỗ tình yêu thương mọi người dành cho nhau chứ không phải những thứ vật chất tầm thường mà con người ta cứ mãi bon chen theo đuổi. Hãy cứ thừa nhận mình đang cô đơn những khi tâm hồn đầy gió, và khi gió lặng, đất trời lại trong trẻo, tươi đẹp như những ngày đầu thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro