Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Phần này hôm nay mới xảy ra, chính xác là vừa xong nên chưa chắc đã hay đâu nhá!

Hôm nay ngày 1/9/2016
Em tôi đã bệnh tầm hơn tuần rồi. Và tôi cảm thấy thế nào? Tất nhiên là rất vui rồi. Lạ nhỉ? Sao tôi lại vui nhỉ. Cái tính người của tôi đâu rồi ta? Sao thấy người khác đau khổ tôi lại vui vậy chứ! Kỳ quái quá ta! Mà.... tôi quan tâm ko? Thui bỏ qua nhá!
Sáng nay tôi ko có lịch học cho nên cứ ở nhà chơi thui. Thằng anh mới đâm xe 2 hôm trước nên phải để mẹ chở đi. Thế là từ sáng tôi ko phải nhìn thấy mẹ tôi. Hôm nay sướng lắm lun. Nhưng ....con em đến 8h rưỡi mới đi tiêm. AAAAAHHHHH TRỜI ƠI NHANH LÊN ĐẾN 8 RƯỠI ĐÊ CHỨ!
-----------------------
9h sáng
Thằng em họ qua chơi. Hai chị em lên gác xem phim. (Phim gì tự đoán.) Mỗi tội.....BỐ TÔI VẪN Ở NHÀ GIỜI ƠI!!!!!
-----------------------
10h
Tôi mới đc giải thoát nửa tiếng nhưng ......
"Tạch. Tạch. Két "
- Hí hí hí. Em về nhà rồi nè.- con em
- Nắng vãi!- thằng anh
- Mở cánh kia ra để mẹ cho xe lên.- mẹ péo kìa
AAAAAAAAHHHHHH NNNNNNOOOOOO
Và thằng anh nằm lì luôn ở cái giường trong phòng máy tính cơ chứ.
Hức hức muốn khóc quá.
-----------------------------
Tua đến sau ăn cơm đi cho nhanh lười quá!
- Lên trông em cho bác Dân ăn cơm( bác giúp việc nhà tui ý).- mịa tui nói thế.
- ....-tui đag ăn na hông nói đc.
- Cầm luôn bát na lên mà ăn.
Why?
Thế thằng anh ở kia thây sao ko bảo lên. Mà cãi cx ko xong. Haizzzz. Tui phải làm sao giờ.
~~~~~
5 phút sau đó
Tui đag ở trên gác ăn na với con em. Và.....ờ...... Vì sao đó tui quên luôn rồi dạo này trí nhớ kém quá. Cho nên con em, tay đag cầm chiếc khăn, quật vào cái thìa đag cho na lên miệng của tôi làm miếng na rơi xuống.
Noooo. Aaaaahhhhh điên mất. Noooooo
Tôi giơ tay tát con em. Gọi là tát chứ thật ra khác đéo gì sờ đâu. Thế mà cx khóc toáng lên. Con thần kinh. Nó thích lm nũng đấy mà. Và tôi vẫn bị mắng oan.
Nghĩ cái gì mà bảo tôi mắng nó hét nó. Có nghe tiếng gì ko? KHÔNG TẤT NHIÊN RỒI BỞI VÌ TÔI CÓ HÉT MẮNG ĐÉO GÌ ĐÂU.
Ô thằng anh cx chạy lên kìa. Tất nhiên rồi em gái duy nhất của nó khóc cơ mà.
- Nó còn bé có làm rơi cái gì thì kệ chứ. Hét thế đêm nó sợ.
-....-tôi biết nói gì chứ có phải tôi có tội đâu mà.
- Nó vừa tiêm xong khóc suốt nửa tiếng đấy. Mỗi ngày tiêm hai mũi đấy.
-...- thế mỗi ngày bọn mày cầm dao đâm tao hàng chục hàng trăm lần đó tao có khóc ko. HẢ?
- Chẳng biết em ốm đau gì cả. Đúng ra nó phải nhập viện đấy chứ ko đc về nhà thế này đâu.
-....- chó tao tức rồi đây nhá. Đìu mịa mày tao ốm nặng đó mày còn đéo biết. Có khi gần khỏi mới biết thì " chắc chỉ cảm thôi" cái giọng điểu cáng vớ va vớ vẩn ấy đứa đéo nào chịu đc chứ.

Tôi cx như con em chứ. Tôi cx là con người chứ . Tôi cx là con gái như nó thôi. Cx biết khóc như nó. Cx bị đau như nó. Vậy nhưng khi tôi như vậy thì một là ko ai biết ( đúng hơn là éo quan tâm thôi ấy mà), hai là biết nhưng tránh cho rảnh nợ, ba là khóc đi càng vui. Sao tôi đc hưởng nhiều đặc ân thế nhỉ. Mỗi ngày đều nhận quà. Mọi người thì ai cx " quan tâm" cả.
Hâhhahahahaha vui quá. Tôi vui quá.

Tôi vui quá.
VUI. Vui lắm!

(đọc chương 4 ở sau nhá)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #badliving