Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Dung

Cái Dung sinh ra vào tháng giêng, mùa cây cối nảy nở, không biết có phải vì thế mà tính tình nó lúc nào cũng vui vẻ tưng bừng hay không. Nhà lão Lý nghèo từ đời ông đời thầy lão, đến đời lão cũng chả khá hơn. Lão cưới vợ, sinh được ba đứa con hai gái một trai, cái Dung là chị cả. Dung nó sinh ra trắng trẻo bụ bẫm, từ nhỏ đã biết điều ngoan ngoãn chẳng mấy khi quấy khóc. Mẹ nó ngồi một bên xắt chuối cho lợn, nó ở một bên tập lẫy tập bò, lấm lem bùn đất nhưng vẫn cứ thấy nó đáng yêu. Mắt nó đen lay láy, ai nhìn thấy nó cũng muốn bế nó lên, bẹo má nó, trêu nó cười. Lớn lên thì nó phụ mẹ ra đồng, hôm nào rảnh thì bắt tôm bắt tép, hái nấm hái rau. Cái Dung chăm chỉ tháo vát, việc gì cũng làm, việc gì cũng xông xáo hăng hái. Nó tốt tính lắm, lại xinh xắn ưa nhìn, trai làng để ý nó không thiếu. Cái Dung nó bạo dạn, ai ghẹo nó thì nó ghẹo lại, rồi là cười ha hả đùa vui đấy thôi, mẹ nó chê nó suốt, bảo con gái con đứa chả có tí dịu dàng nhu mì nào cả. Nó ôm mẹ nó thủ thỉ, con mà hiền thì nhỡ mấy đứa em bị bắt nạt thì sao. Mẹ nó cốc đầu nó, nhưng mắt cứ cay cay. Mẹ bảo Dung lớn rồi, cũng phải lấy chồng đi thôi. Nó lắc đầu, Dung không lấy, Dung ở nhà phụ mẹ nuôi em, mẹ lại chê Dung ngốc. Thực ra cái Dung nó nói vậy thôi, chứ nó có người thương rồi, chỉ là người nó thương, e là cả đời này cũng không lấy được.

Năm nó 15 tuổi, nó theo thầy sang nhà phú hộ Hào, lúc còn sung túc, cắt cỏ thuê. Vườn nhà phú hộ hào rộng lắm, có cả hồ cá, quanh hồ cá có dàn hoa giấy đẹp rực rỡ, bên dưới kê cái bàn. Cậu Mẫn hay ra đó ngồi đọc sách. Đó là lần đầu tiên nó thấy cậu. Nó chưa bao giờ thấy ai tuấn tú như thế. Đám trai làng thường ngày trêu nó tuy cũng có người ưa nhìn đấy, nhưng ai cũng đen nhẻm, mình lúc nào cũng bóng nhẫy mồ hôi. Còn cậu Mẫn thì khác. Cậu ngồi dưới giàn hoa giấy, mặc áo dài màu xanh dương, tay cầm sách chăm chú đọc. Nó chỉ nhìn nghiêng một bên mặt cậu thôi mà tim nó cứ đập thình thích. Cậu thua nó một tuổi mà nhìn còn cao hơn nó.  Cái Dung cứ vừa làm vừa ngắm cậu, thỉnh thoảng cậu ngừng đọc, nhìn thấy Dung và thầy Dung thì kêu người mang nước ra kẻo sợ nó với thầy làm việc ra mồ hôi lại khát nước. Cậu Mẫn ít nói thật đấy, nhưng nhìn cái cách mà cậu đối xử với người làm cũng biết cậu tốt tính như thế nào rồi. Từ hôm đó Dung mê cậu Mẫn như điếu đổ, nhưng nó không dám nói. Nó sợ người ta biết lại cười cho thối mũi ra, nó tự biết thân biết phận. Cậu Mẫn đối với nó, cũng giống như hoàng tử trong truyện cổ tích mà ngày bé nó nghe bà nó kể, hoàng tử thì lúc nào cũng đẹp lắm, nhưng chỉ có công chúa mới xứng với hoàng tử thôi.

Ngày gia đình cậu Mẫn bị người ta xiết nợ, cái Dung nó nấp ở gốc cây gần đó ghé mắt xem. Nó thấy cậu Mẫn ôm lấy mẹ cậu, mẹ cậu khóc đến muốn trịu cả xuống, nhưng cậu vẫn vững vàng ôm chặt, không để mẹ cậu ngã. Nó thấy mà tim đau nhói, thương cậu vô cùng. Sau này cậu tìm việc, lần đầu tiên cậu làm quen với đe với búa, lóng nga lóng ngóng, nó cũng nấp ở đâu đó chăm chú nhìn cậu, trong lòng nó còn thầm cổ vũ cho cậu nữa. Rồi thì cậu lên núi đốn củi, nó cũng lén lút đi theo, nhưng vì sợ mẹ mắng nên mang theo cái giỏ tranh thủ hái nấm, nhặt hạt dẻ để về còn có lí do mà ăn nói với mẹ. Nó cứ thế mà say cậu, mê cậu, thương cậu. Từ ngày gia cảnh cậu sa sút, tự nhiên nó thấy vui vui, bây giờ cậu cũng giống như nó rồi, nhưng nó lại tự cốc đầu mình, nó ác quá.

Hôm nay nó vừa bán mấy thứ rau trồng trong vườn, còn cả hoa nữa, ở gần lò rèn chỗ cậu làm việc. Nó vừa luôn tay làm việc vừa ngắm cậu. Nó thấy cứ ngày nào cũng như vậy là nó thấy mãn nguyện rồi. Một đôi giày lụa thêu dừng trước mặt nó. Nó ngước nhìn lên, hóa ra là cô Diễm con quan huyện đây mà. Nó nhoẻn cười, đon đả mời cô lựa hoa. Cô lựa mà không chú tâm lắm, cứ ậm ừ mãi rồi cũng hỏi nó, chị biết cái anh làm trong lò rèn đấy không, đấy đấy cái anh đang quạt lò đấy. Cái Dung liền đáp, cô hỏi cậu Mẫn đấy ư, cậu là cậu hai nhà ông phú hộ Hào đấy. Cô Diễm à lên một tiếng rồi không nói gì nữa, kêu con Cam bên cạnh cô trả tiền, hoa cô lấy hết. Hôm đó cái Dung còn ngây thơ nghĩ mình được mánh lời, không ngờ cô Diễm ra tay hào phóng thế, nó còn ước hôm nào ra chợ bán hoa cũng gặp cô. Mãi sau này nó thấy cô công khai theo đuổi cậu Mẫn, nó ức đến phát khóc. Nó là đứa khờ nhất, khờ nhất nhất mà nó từng thấy. Nó thà hôm đó ế chỏng ế chơ chả ai đến mua còn hơn. Nhưng nó biết cậu Mẫn lúc nào cũng tránh cô Diễm như tránh tà, nó mở cờ trong bụng. Mấy lại dạo này bà Hào hay hỏi thăm nó, khen nó duyên, khen nó xinh, khen nó chăm chỉ được việc. Nó mừng thầm, có khi nào nó có cơ hội không, có không? Đột nhiên nó vững tâm hẳn, nó thương cậu Mẫn, muốn được gả cho cậu Mẫn. Nhưng nó còn ngại cô Diễm, cô xinh hơn nó, giàu hơn nó, có lí nào cậu Mẫn lại chọn nó đâu, tuy cậu lạnh nhạt với cô Diễm, nhưng cậu cũng đâu có mặn mà gì với nó. Ít ra cô Diễm còn dũng cảm theo đuổi, nó đến bắt chuyện với cậu cũng đã thấy run, huống chi là thổ lộ với cậu. Nó cũng muốn như cô Diễm lắm, cứ nói toạc ra, thích hay không là tùy cậu. Nhưng nó đâu phải là cô Diễm, cô nói ra mà cậu không ưng cô thì còn có khối người khác ưng cô, chứ nó mà nói ra thì còn ai dám lấy nó nữa.

Càng ngày nó càng tin là cậu Mẫn sẽ cưới nó hơn. Ông bà Hào hay sai cậu đưa đồ sang biếu thầy mẹ nó lắm. Nó cũng mạnh dạn nói chuyện với cậu hơn. Dù phần lớn là cậu không đáp lời, nhưng thi thoảng cậu ậm ừ cũng đủ cho nó vui cả nửa ngày. Chỉ là nó ghét cô Diễm quá, cô chả làm gì nó mà nó vẫn cứ ghét. Cô cứ đeo đuổi cậu Mẫn mãi, lại tặng hết cái này đến cái kia. Cô mặt dày mày dạn thế sao quan ông quan bà không giữ cô ở nhà mà để cô bám theo cậu Mẫn khắp nơi, họ không sợ con gái họ mang tiếng à? Cái Dung nó tức lắm, nhưng tức thì cứ tức, nó làm gì được cô Diễm đâu, nhưng con Cam thì nó không sợ, thỉnh thoảng vẫn lớn tiếng chửi nhau với nó. Nhiều khi Dung nó còn làm cho con Cam tức điên lên, chẳng nói gì được mà bỏ về, những lúc như thế nó thấy thỏa mãn cực, cứ như xả được sự bực tức bấy lâu nay trong lòng. Rồi lại có tin cô Diễm sắp lấy chồng, không phải cậu Mẫn mà là cậu Phú béo tốt kia. Dung mừng lắm, cuối cùng cũng bớt đi tình địch lớn nhất rồi. Nhưng lạ, cậu Mẫn thay đổi quá. Cậu gắt nó, cậu còn bảo nó đừng sang nhà cậu nữa. Nó ấm ức lắm, nước mắt cứ nghèn nghẹn mà nó không cho phép mình khóc, nếu khóc thì mất mặt lắm. Nó cứ đứng như trời trồng, rồi chạy vụt đi. Tim nó đau lắm. Nó cứ mong cậu nói nhiều với nó một chút, nhưng cái lần cậu nói với nó nhiều nhất, lại là làn đuổi nó đi. Chẳng phải thầy mẹ cậu đều muốn cưới nó cho cậu rồi à, sao cậu lại đối xử với nó như vậy? Nó không về nhà mà trốn ra bờ ao ngồi khóc, hai mắt sưng húp không dám về nhà. Nó thấy mình vô dụng quá, nó muốn quay lại tìm cậu Mẫn hỏi cho ra lẽ. Nói là làm, hôm sau nó đi tìm cậu thật. Cậu ấp úng xin lỗi nó. Cái Dung nó hùng hổ lắm, nó hỏi cậu tại sao. Cậu bảo cậu thương cô Diễm, cậu muốn cưới cô làm vợ. Nó không chịu, lại hỏi tiếp, gặp cậu trước là Dung, thương cậu trước là Dung, cậu vất vả khó khăn bao nhiêu người nhìn thấy cũng là Dung, sao cậu lại đi thương cô Diễm, cô có biết cái gì về cậu đâu. Cậu trả lời nó, nhưng tôi gặp Diễm trước khi Dung gặp tôi, tôi thương Diễm trước khi Dung thương tôi, từ Tết nguyên tiêu 3 năm trước, chỉ là tôi không hiểu. Dung nghe cậu nói vậy thì quay mặt đi mất. Giờ thì nó hiểu rồi, nó có cố gắng đến mấy, có nhanh chân cố gắng chạy trước đến mấy, thì nó cũng không đuổi kịp cậu, vì cậu cũng đang mải chạy theo một bóng hình khác, đâu có đứng một chỗ cho nó đuổi theo đâu. Hóa ra hoàng tử vẫn mãi là hoàng tử, dẫu có thế nào cũng quay về với công chúa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại