Chương 3
Bà huyện ép gả cô Diễm cho cậu Phú. Cậu Phú là con trai độc nhất của ông bá hộ Quý. Nhà ông bá hộ Quý mấy đời độc đinh, đến đời ông thì cũng chỉ sinh được mỗi cậu Phú đấy thôi. Cậu Phú là cháu đích tôn, được cả họ yêu chiều nên cậu cũng phách lối lắm. Nhà ông Quý giàu nhất vùng, đất đai nhiều vô kể, người hầu kẻ hạ từng đàn, anh cả ông bá hộ Quý lại là quan tứ phẩm trong triều nên quan huyện cũng phải nể ba phần. Nhưng mà nói gả cô Diễm cho cậu Phú thì ai cũng tặc lưỡi là thiệt thòi cho cô quá. Cậu Phú được nuôi tốt, thành ra vừa lùn vừa béo, dưới cằm mọc cái nốt ruồi còn thòi ra sợi râu dê. Cô Diễm nghe tin bà huyện chấm cậu Phú thì ngất lên ngất xuống, còn nói nếu lấy cậu Phú thì để cô chết cho xong. Cô Diễm ốm liệt giường, người tiều tụy hẳn, gầy rộc cả đi khiến người ta nhìn mà xót. Việc nhà quan đương nhiên thu hút thiên hạ hơn cả, chuyện cô Diễm vì bị ép lấy cậu Phú mà tức đến không dậy nổi có ai mà không biết, chỉ là người ta chẳng nói đấy thôi, nhưng thi thoảng xì xào một chút cũng không sao. Cậu Mẫn đương nhiên cũng hay tin, rồi cậu đâm khó chịu, làm việc cũng thỉnh thoảng mắc lỗi bị thợ cả la. Cậu cũng lấy làm lạ, bình thường cô Diễm bám cậu như thế thì cậu thấy phiền mà lạnh nhạt, nay cô không bám được nữa lẽ ra cậu nên vui mới phải, thế nhưng lòng cậu lại rối như tơ vò.
Mấy bữa nay cái Dung lại chăm đến nhà thăm thầy mẹ cậu, giúp mẹ cậu dọn dẹp nấu nướng, thầy mẹ cậu càng quý cái Dung hơn, còn khen nó thảo. Hôm nay cũng thế, cái Dung lại đến, còn mang theo bó hoa nó hái trong vườn, tại nó thấy bó hoa cắm trong cái lọ đất đặt trên bàn đã héo rũ, nghĩ chắc tại nhà cậu Mẫn bận việc nên chẳng ai thay. Nó đem vứt bó hoa đã có mấy bông rụng mất vài cánh, đổ nước đi rồi cắm hoa mới vào, thay nước sạch, thế là xong. Nó vui vẻ đặt lên bàn, đợi cậu Mẫn về mà kể công. Cậu Mẫn vừa đi đốn củi về, tâm trạng có vẻ không tốt nhưng mặt cậu vẫn vậy, lạnh như tiền. Cái Dung nghe tiếng bánh xe nghiến lên sỏi rào rạo thì biết ngay là cậu Mẫn về, nó chạy ra cửa đứng chờ. Cậu Mẫn thấy nó cũng không ừ hữ lấy một tiếng, tính cậu thế nó cũng quen rồi. Cậu vào buồng chào thầy mẹ rồi trở ra ngồi uống nước cho đỡ khát. Cái Dung chạy theo vào đon đả rót nước cho cậu, còn hớn hở khoe.
- Dung thấy hoa nhà cậu héo rũ cả rồi nên hái mấy bông thược dược ngoài vườn đem qua cắm cho cậu đấy! Cậu thấy có đẹp không?
Cái Dung vẫn vui vẻ chờ cậu Mẫn khen nó, khen nó như thầy mẹ cậu khen nó vậy. Nhưng cậu Mẫn chỉ nhìn chằm chằm lọ hoa, cậu vẫn lạnh như vậy nhưng lại như gắt lên với nó.
- Ai cho chị tự tiện đổi hoa của tôi?
Cái Dung nó sững sờ. Cậu Mẫn trước giờ ít nói, nhưng cũng chưa cáu bẳn với ai bao giờ, sao đột nhiên hôm nay lại nổi giận với nó. Nó cũng đâu làm gì sai chứ? Cái Dung ức lắm. Nó rơm rớm nước mắt.
- Sao cậu lại quát Dung?
Cậu Mẫn như sực tỉnh, thấy mình đúng là quá đáng với cái Dung, cũng lại không hiểu tại sao mình lại bực khi thấy Dung đổi hoa như thế. Nhà cậu từ khi sa sút thì đâu còn cái thú cắm hoa chơi kiểng của nhà giàu nữa, nhưng bó hoa cậu cắm để đó chẳng phải là hoa cô Diễm hái hôm theo cậu lên núi đấy ư? Nhắc đến cô Diễm lại thấy nhớ tiếng hát của cô kinh khủng, đến mức khiến cậu cũng phải giật mình. Chẳng lẽ cậu ưng cô Diễm rồi ư? Nhưng nếu ưng thì sao cậu lúc nào cũng lạnh nhạt cô, mà nếu không ưng sao thấy cô ngã cậu lại xót, thấy hoa cô tặng bị vứt thì lại bực mình? Cậu suy nghĩ lung lắm, quên mất cái Dung còn đang ấm ức nhìn cậu, nghe tiếng nó thút thít cậu mới sực tỉnh lại. Cậu nhẹ giọng:
- Chị Dung về đi, sau này không cần qua giúp tôi dọn nhà đâu!
Cái Dung không tin, cố chấp nhìn cậu.
- Sao cậu đuổi Dung? Dung làm gì sai à? Dung làm gì sai thì cậu Mẫn nói để Dung sửa, cậu Mẫn đừng nói thế tội nghiệp...
Cậu Mẫn càng khó xử hơn. Cậu không thích Dung, cũng sẽ không lấy Dung. Trước đây cậu không rõ, nhưng giờ hay tin bà huyện ép duyên cô Diễm với cậu Phú, lại nghe cô Diễm ốm đến liệt giường, cậu làm sao lại không nghe rõ lòng mình cho được. Cậu sợ Dung tổn thương, nhưng cậu không thích Dung, lấy Dung về cũng cực cho Dung thôi.
- Tôi sẽ không cưới Dung đâu. Dung đừng vì tôi mà lỡ dở!
Cái Dung sửng sốt. Không cưới nó sao còn quan tâm đến bệnh tình của thầy nó? Không cưới nó sao mẹ cậu lại hay nắn tay nó mà khen nó đảm? Nhưng cái Dung lại không biết mẹ cậu ưng nó chứ cậu đâu có ưng nó, cậu mà không ưng thì ai ép được cậu? Cậu Mẫn từ nhỏ hiền lành ngoan ngoãn nhưng cũng cố chấp lắm. Nếu cậu không gật đầu thì thầy mẹ cũng chẳng thuyết phục được cậu. Cái Dung đã òa lên khóc, nó nói trong tiếng nấc.
- Cậu tiếc cô Diễm chứ gì? Cô Diễm sắp lấy cậu Phú rồi, cô Diễm hết mê cậu rồi, cậu tiếc cô Diễm làm gì!
Cậu Mẫn càng bối rối hơn, nhưng lòng cậu đã quyết, không thay đổi được.
- Dung là người tốt, sẽ tìm được người yêu thương Dung. Chứ tôi không thương Dung, sao làm cho Dung hạnh phúc được!
Cái Dung ôm mặt chạy ra cửa, bỏ về. Ông bà phú hộ Hào ở trong buồng nghe hết, ông Hào tính ra mắng cậu Mẫn một trận, nhưng bà Hào lắc đầu ngăn lại. Chờ cái Dung đi khỏi, bà Hào mới ra nắm lấy tay cậu xoa xoa, cảm nhận bàn tay mềm ngày xưa vốn của cậu ấm giờ đã sớm chai sần.
- Mẫn thương cô Diễm à?
Cậu Mẫn im lặng một lúc rồi gật đầu. Bà Hào thở dài thườn thượt.
- Cô Diễm cũng tốt lắm, nhưng mình không với cao được đâu con ơi!
Cậu Mẫn làm sao lại không hiểu, nhà cậu như thế, sao quan gả cô cho cậu được. Cậu thương là thương để đó, chứ cậu có làm gì được đâu. Cậu cũng không muốn cưới cô về rồi để cô chịu tội với cậu. Cậu nhìn cô sung sướng là cậu vui rồi.
Đằng bên cậu Mẫn thì thế, đằng bên cô Diễm thì cô tuyệt thực để phản đối cuộc hôn nhân này. Bà huyện khuyên mãi, nào là lấy cậu Phú thì được ăn sung mặc sướng, được quản lý mấy trăm mẫu đất, sướng còn hơn cả ở nhà. Rồi thì cậu Phú mê cô lắm, qua ở với cậu thì cô là ông trời, chẳng ai dám làm gì cô. Nhưng cô Diễm không thèm nghe, nằm quay lưng vài vách, bà huyện nói gì cũng mặc. Bà huyện thở dài, kêu con Cam trông cô cho kĩ, đừng để cô làm gì bậy bạ. Quan thì giận bà lắm. Chưa bao giờ quan giận đến vậy. Trước đây toàn là bà dỗi còn quan dỗ, bây giờ thì ngược lại. Quan giận bà chưa hỏi ý cô Diễm đã tự tiện đồng ý hôn sự của cô, giờ cô tiều tụy như thế quan xót không chịu nổi. Cô Diễm là con gái rượu của quan, cậu Tuân hơn cô những 8 tuổi nên trong nhà cô được chiều lắm, tính tình cũng vì thế mà cứng đầu cứng cổ. Đã muốn rồi thì ai nói gì cũng không nghe. Quan thì thương cô, chưa bao giờ bắt cô làm gì mà cô không vừa ý. Nay bà huyện lại tự ý nhận một ngàn quan tiền lại mặt của nhà người ta, mà giờ đem trả thì người ta không chịu. Quan đau đầu lắm, vừa xót con mà vừa khó xử, chẳng biết làm sao. Lần này bà biết mình sai nên cũng im lặng hẳn, bà thấy cô Diễm như thế bà cũng đau chứ đâu phải mỗi mình quan. Cô Diễm thấy bà huyện đi khỏi thì kêu con Cam đỡ mình ngồi dậy, cô muốn sang nhà cậu Mẫn. Con Cam trợn trừng mắt, cuống quýt can cô.
- Cô cho em xin! Cô có thương có xót cho em thì cô nằm yên cho em nhờ, chứ cô yếu ớt thế này còn đêm hôm khuya khoắt, bà bắt được thì có chết em không!
- Nói nhiều thế! Ta bảo em đưa ta đi thì em cứ đưa ta đi, có gì ta thưa với bà sau!
Nói rồi cô chống tay đứng dậy toan thay áo. Cái Cam tức muốn xịt khói, nhưng cô bướng quá, đành chiều theo ý cô. Cô bảo nó lấy áo cho cô mượn, chứ cô mặc áo dài mà trốn ra ngoài e không tiện. Nó bĩu môi, nhưng rồi cũng chạy đi lấy bộ đồ đẹp nhất mà nó để dành có việc quan trọng đi đâu mới mặc. Cô Diễm thay vào thì vừa y, tại cô với nó cũng suýt soát tuổi, thân hình cũng suýt soát, nhưng cô còn gầy hơn cả nó. Nó xuýt xoa, cô Diễm mặc đồ người hầu mà vẫn sang như vậy. Nó đỡ cô Diễm trốn đường cổng sau sang nhà cậu Mẫn. Bên trong vẫn chưa tắt đèn, thằng Quýt cũng đi theo. Con Cam đỡ cô Diễm đứng ngoài cổng, thằng Quýt ló đầu lên gọi khe khẽ.
- Cậu Mẫn! Cậu Mẫn có nhà không?
Cậu Mẫn đang ngồi giữa nhà vót mây đan giỏ, nghe tiếng gọi thì chạy ra xem thấy đầu thằng Quýt nhô lên khỏi hàng rào. Cậu Mẫn mở cổng, hỏi nó đêm khuya có việc gì thì thấy cô Diễm đang được con Cam đỡ đứng một bên. Cô Diễm thấy cậu thì không kìm được òa khóc, mặc kệ thân mình còn yếu mà nhào lấy cậu chẳng màng lễ nghĩa. Cậu Mẫn bị bất ngờ, cũng vội vội vàng vàng đón lấy cô. Người cô mềm nhũn, lại nóng sực, cậu không nén được mà trách.
- Người cô sốt, sao không ở nhà còn chạy tới đây?
Cô Diễm nãy giờ cứ khóc nấc lên, đánh thức cả ông bà Hào. Ông bà cuống quýt ra xem thì thấy cậu Mẫn đang vừa ôm vừa đỡ cô Diễm vào nhà, cô thì đang khóc không thành tiếng, cứ thút thít như con mèo nhỏ, thấy mà thương. Cậu đỡ cô ngồi xuống ghế, bà Hào sờ trán cô, bật thốt lên. "Nóng quá!". Rồi bà lại hỏi:
- Cô ăn gì chưa?
Cô Diễm lắc lắc đầu. Bà Hào bảo:
- Để tôi nấu cho cô bát cháo!
Cô Diễm lí nhí cảm ơn. Cậu Mẫn cau mày nhìn cô.
- Đêm hôm khuya khoắt sao cô lại sang đây?
Như chỉ chực nghe cậu hỏi, cô Diễm vội nắm lấy tay cậu mà thổn thức.
- Anh Mẫn, hay anh dẫn em trốn đi? Nhé? Em không lấy cậu Phú đâu, cậu Phú nhỏ tuổi hơn em, lại còn có đến ba bốn cô thiếp. Anh Mẫn biết em thương anh mà, anh Mẫn dẫn em đi đi!
Cô mong chờ nhìn cậu, làm tim cậu thắt lại. Cậu cũng thương cô, nhưng làm sao được. Ở với cậu chắc chắn cô sẽ khổ, mà cậu thì không muốn cô khổ. Với cả dẫn con quan bỏ trốn tội nặng lắm, cậu thì thôi đi, nhưng thầy mẹ cậu cũng phải chịu tội, sao cậu làm được. Cậu đang không biết phải nói với cô thế nào thì cô đã ôm choàng lấy cậu.
- Nếu anh Mẫn không chịu thì đêm nay em sẽ ở đây! Ngày mai người nhà cậu Phú biết em ở với anh sẽ không cần cưới em nữa!
Cậu Mẫn dở khóc dở cười. Cô Diễm liều quá, còn không màng cả thanh danh. Người thường còn không được dung thứ huống chi cô là tiểu thư nhà quan. Con Cam thằng Quýt nghe cô nói vậy thì khiếp đảm, suýt thì ngã lăn ra đất. Chúng nó tính cô mà làm vậy thì có chết cũng phải khiêng cô về. Ông Hào thấy trong mắt con trước đây vốn sáng rõ, nay lại ngập ngừng do dự, với cả chuyện cái Dung lúc sáng cũng đủ để ông thấu rõ lòng con. Ông thở dài nói với cậu Mẫn.
- Nếu con đã thương cô Diễm, thì thầy cũng đánh liều một lần vì con!
Cậu Mẫn vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn ông Hào. Cô Diễm thì quá đỗi mừng rỡ. Cô đứng dậy quỳ xuống dập đầu với ông Hào khiến ông hoảng sợ đứng bật dậy. Cô Diễm vừa khóc vừa cười mà thưa:
- Con cảm ơn thầy, cảm ơn thầy tác thành cho tụi con!
Cậu Mẫn thấy thế cũng quỳ xuống dập đầu.
- Thầy vì con mà làm thế, con biết làm gì để báo hiếu thầy đây?
- Con là con thầy, thầy vì con còn cần báo đáp ư?
Cô Diễm hạnh phúc lắm. Cô nói như thề.
- Chỉ cần thầy mẹ qua cầu hôn, con có chết cũng phải thuyết phục thầy mẹ con đồng ý còn không được làm khó thầy! Nếu không con tuyệt thực!
Cậu Mãn nghe vậy thì gắt.
- Toàn nói bậy!
Con Cam thằng Quýt đang bù lu bù loa vì cảm động cũng phải bật cười. Cậu Mẫn khi yêu cũng đã biết nói nhiều rồi. Ông bà Hào đỡ cô cậu lên, cô Diễm còn ăn tận ba bát cháo bà Hào nấu mới về, trông cô có sức sống hơn hẳn. Cậu Mẫn tiễn cô đến tận cổng sau nhà quan huyện mà vẫn lưu luyến mãi. Thằng Quýt cười thầm, giờ thì cô Diễm sướng nhé, cậu Mẫn cũng thương cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro