Chương 1
Cô Diễm là con gái út của quan tri huyện Vĩnh Dương. Từ nhỏ cô sống trong nhung lụa, quần là áo lượt, người hầu kẻ hạ tấp nập, chính vì thế nên tính khí cũng có chút đỏng đảnh khó chiều nên có của con nhà quan. Cô Diễm năm nay vừa tròn 15 tuổi, bậc cửa nhà quan cũng bị người ta đạp nát hết cả rồi. Cô Diễm sinh ra đã trắng trẻo xinh đẹp, nhà lại giàu nứt đố đổ vách, có đỏng đảnh một tí cũng chẳng sao, phú hộ có con giai chưa vợ đều muốn cưới cô Diễm về nhà. Bà huyện hết sức đau đầu về việc này. Bà suy đi tính lại mãi, cân đo đong đếm, xét cái này lại xét cái kia, mất biết bao lâu mà vẫn không chọn được ai xứng với cô Diễm nhà mình. Quan thì suốt ngày bận bịu với mấy ông bạn có cùng sở thích thanh nhã, hết ngắm hoa ngâm thơ lại đến uống rượu thưởng trăng. Bà huyện càu nhàu mãi, nhưng quan thì lúc nào cũng hời hời hợt hợt, bảo cứ hỏi cô Diễm đi, cô ưng đám nào thì gả vào đám đó. Bà huyện nghe thế thì dãy đành đạch lên than trời trách đất. "Ối giời ơi chồng với chả con! Để cô Diễm quyết thì có mà cô đòi gả cho thằng Mẫn khố rách áo ôm đấy à! Ông thì suốt ngày thơ thơ thẩn thẩn, rõ là vô tích sự!". Bà huyện thế là dỗi! Mà ông thì nể bà. Bà dỗi làm sao ông lại dám không dỗ? An ủi ngọt nhạt mãi, bà mới xuôi cho. Rồi ông cũng đặng lựa lời mà khuyên nhủ. "Cô Diễm thích thằng Mẫn thì để tôi sang nhà nó xem thử, có gì thưa chuyện với thầy mẹ nó tính cưới hỏi thế nào luôn!". Bà đương nhiên không chịu, bà cất giọng cao vút như sắp chọc thủng mái nhà. "Thế là thế nào? Ông định gả cô Diễm cho thằng Mẫn thật đấy à? Nhà thằng Mẫn còn chả bằng cái chuồng lợn nhà mình, sao xứng với cô Diễm!". Tai quan như bị kim châm, nhưng quan đành cố nhịn, ai bảo bà là vợ quan cơ chứ. Quan lại tiếp tục dỗ ngọt bà. "Nhà mình có mỗi cậu Tuân với cô Diễm, tiền bạc cũng để cho cô cho cậu chứ mình chết cũng có đem theo được đâu! Nhà mình có rồi thì mình cho thằng Mẫn ở rể. Thằng Mẫn tôi thấy cũng chăm chỉ tháo vát lại thật thà, giúp cậu Tuân quản lí sổ sách cũng đỡ cực cho cậu!". Bà huyện trợn mắt nhìn quan, như thể bà vừa nghe được chuyện vô lí nhất trên đời. Gả cô Diễm cho thằng Mẫn, mặt mũi nhà bà định vứt đi đâu? Thế là bà không thèm nói chuyện với quan nữa, nằm quay mặt vào vách.
Lại nói về cậu Mẫn. Cậu Mẫn là con ông phú hộ Hào. Gọi là phú hộ vì người ta quen vậy thôi, chứ mấy năm trước cậu cả Lân ăn chơi trác táng, đánh bạc đến táng gia bại sản, ông phú hộ Hào có giàu cỡ nào cũng không nuôi nổi cái tính cờ bạc của cậu cả Lân. Cậu Lân hứa nay hứa mai vẫn không chịu bỏ, hại cả nhà ông phú hộ Hào bị người ta xiết nợ. Người làm bỏ đi hết, chỉ còn bà vú già không biết về đâu nên mới ở lại giúp đỡ. Vợ chồng con cái dắt díu nhau ra túp lều tranh. Cậu Lân lúc đó mới ăn năn nhưng chuyện đã rồi. Cậu bỏ nhà đi biệt tích, để lại thầy mẹ cho cậu Mẫn chăm sóc. Cậu Mẫn năm nay 16, cao ráo sáng sủa. Tuy gia đình đột ngột xuống dốc nhưng cậu cũng không nề hà gì. Cậu Mẫn sáng thì tới lò rèn phụ việc, chiều thì lên núi đốn củi hái rau, không gì cậu không làm. Ai cũng thấy thương thấy tiếc cho cậu, vốn là con nhà danh giá, đùng một cái lại lưu lạc ra đến nông nỗi này đây. Cô Diễm mê cậu lắm. Sáng sáng cô Diễm lấy cớ đi dạo phố, lượn qua lượn lại lò rèn chỗ cậu Mẫn làm việc đến mấy lần. Quán chè của bà cụ Sí cứ phải gọi là được hưởng lộc ké. Cô Diễm hôm nào cũng ngồi đó một lúc lâu, kêu có một bát chè mà ngồi mất nửa ngày. Cô ăn thì ít mà ngắm cậu Mẫn thì nhiều. Chuyện cô Diễm mặt dày mày dạn theo đuổi cậu Mẫn cả huyện này không ai không biết. Nhưng nào ai dám lấy chuyện nhà quan ra mà bàn tán đâu. Họ còn muốn yên ổn sống thêm tám mươi năm nữa.
Hôm nay cũng thế, cô Diễm lại ra quán chè bà Sí ngồi xem cậu Mẫn làm việc. Cô mặc một cái áo dài màu trắng sữa bằng lụa tốt, cổ đeo kiềng bạc, tóc dài buộc hờ ngang lưng đúng chuẩn tiểu thư khuê các. Con Cam cùng thằng Quýt đi theo hầu cô cũng được cô cho ngồi xuống ăn chè. Bà Sí thấy cô Diễm thì đon đả hẳn. Một phần vì cô là con gái quan, một phần vì cô xinh quá. Da dẻ trắng nõn, mắt phượng mày ngài, đám con giai nhà giàu đi ngang qua thấy cô Diễm cũng vội sà vào quán bà Sí đề ngắm cô, thành ra quán bà Sí nhờ cô Diễm mà buôn may bán đắt hẳn. Hôm nào cô Diễm bận hay bà huyện không cho cô đi thì bà Sí cứ phải gọi là buồn não ruột. Hôm nay cô mới ngồi được một chốc thì cậu Mẫn dọn dẹp ra về. Cô cũng hấp tấp đứng dậy đuổi theo. Cô chạy vội đến gần cậu Mẫn, mặt cô đỏ ửng nhưng cô vẫn bắt chuyện.
- Anh Mẫn nay làm về sớm vậy?
-.....
- Anh Mẫn đi mua cháo cho mẹ à?
-.....
- Nhà em vừa mổ lợn, em sai người đưa qua một ít cho anh Mẫn nha?
Mặc kệ cô Diễm nói thế nào, hớn hở đon đả ra sao, cậu Mẫn cũng không thèm liếc cô lấy một cái. Con Cam thằng Quýt nhìn mà ức chế lắm. Cô Diễm nhà mình xinh như thế, tốt như thế, mê cậu như thế mà cậu Mẫn còn chê. Mở to mắt mà trông cả cái huyện này, làm gì còn ai được như cô Diễm? Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía bên này nhưng cô Diễm không bận tâm. Tính cô là thế, cô thích thì cô làm, chẳng cần quan tâm người ta nói thế nào. Cậu Mẫn có lẽ cũng thấy phiền, chỉ quay đầu nói độc một câu. "Tiểu thư về cho!". Cậu Mẫn phũ phàng với cô quá. Nhưng cô Diễm tánh kì, cô bảo đấy là do tính cách cậu lạnh lùng, mà cậu càng lạnh lùng thì cô càng mê. Sở thích của nhà giàu cũng thật khác biệt!
Cô Diễm nói là làm, về nhà liền sang người mang thịt sang nhà cậu Mẫn. Đương nhiên cạu Mẫn không nhận, nhưng thằng Quýt đi theo cô Diễm bao năm nay, chút chuyện này mà nó không giúp cô xử lí được thì uổng cho cô thương nó. Nó giãy nảy lên như muốn quỳ xuống mà vái sống cậu Mẫn vậy. "Em xin cậu, em lạy cậu. Cậu mà không nhận là em không hoàn thành nhiệm vụ cô giao, cô thì không sao nhưng bà mà biết em không được việc thì bà đuổi em chết! Cậu thương xót cho em...". Thế là cậu Mẫn đành phải nhận. Miếng thịt to quá. Cô Diễm cũng đối xử tốt với cậu quá, nhưng cậu không giám nhận. Người ta là thiên kim, huống hồ lại là con quan, quan chắc chẳng bao giờ chấp nhận cậu. Cô Diễm là lá ngọc cành vàng, cậu chỉ là thằng khố rách áo ôm, sao cậu dám với cao? Nếu nhà cậu như trước kia thì cậu còn dám hi vọng một tí, nhưng giờ thì cậu chỉ có thể né tránh cô chừng nào hay chừng đó. Với cả mẹ cậu bảo cái Dung nhà bác Lý cũng được lắm, nhanh nhẹn tháo vát, mà coi bộ cũng ưng cậu. Lấy cái Dung về nhà còn có người đỡ đần lo toan, chứ cô Diễm ăn trên ngồi trốc, sau này cậu chẳng ngẩng mặt lên mà nhìn đời, nhìn người được nữa, dẫu gia cảnh sa sút nhưng trước đây cậu cũng được học hành đàng hoàng tử tế, đói một tí chứ không chịu nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro