Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 50

Cô cứ như một đứa trẻ trong lòng bà ấy, cô nhỏ bé và đầu óc chẳng thua gì một đứa trẻ chưa lớn

Mấy tháng sau cô vẫn ở với mẹ chồng, cô không đi học, cô giờ đã giống trẻ thiểu năng, không cách nào có thể hòa nhập với cái xã hội ngoài kia, bà giữ cô ở nhà và dạy cô lại từ đầu, mọi thứ...

Bà cảm thấy có cái gì đó bất ổn trong cơ thể Thư Hoa, bà thấy bụng cô càng lúc càng to ra, giống với mấy người phụ nữ mang thai, bà hỏi cô

"Thư Hoa à, con có thai à?"

Cô ngơ ngác

"Có thai là gì ạ?"

Bà xoa xoa bụng cô rồi nói khẽ

"Có thai là trong bụng có em bé ấy! Có em bé trong đây nè!"

Cô cạp trái táo một cái rồi chớp chớp mắt hỏi

"Em bé là gì?"

Bà vẻ mặt nghiêm trọng rồi mới hỏi kĩ lại

"Có người nào đụng chạm vào cơ thể con không?"

"Con không biết! Không nhớ!"

Bà nhíu mày rồi nắm tay cô lôi đứng dậy

"Đi với mẹ!"

"Đi đâu?"

"Bệnh viện!"

Đến bệnh viện bác sĩ siêu âm kiểm tra cho cô, bác sĩ thông báo thai đã hơn 3 tháng và rất khỏe mạnh, bà như sét đánh ngang tai, bà đổ mồ hôi hột, con gái bà đã chết, Thư Hoa nó mang thai với ai?

Bà dẫn cô về, bà suy nghĩ mãi xem gần đây Thư Hoa tiếp xúc qua lại với ai, giờ nó không nhớ gì hết thì lấy ai ra mà chịu trách nhiệm, bà không trách cô, bà chỉ lo cho cô, sợ mọi người biết cô chửa hoang mà mang tiếng xấu sau này không lấy "chồng" được, bà đang trầm tư thì thấy ai cứ lấp lấp ló ló ngoài cửa, bà ra mở cửa thì thấy Huệ Nguyên cùng Sáp Kì đứng trước cửa nhìn vào nhà, bà hỏi

"Các người tìm ai?"

Sáp Kì đang bế một đứa trẻ tầm mấy tháng trên tay rồi hỏi gấp

"Đây là nơi Thư Hoa sống phải không ạ?"

"Đúng rồi có gì không?"

Huệ Nguyên trả lời hộ chị vì quá sốt ruột

"Cháu muốn gặp Thư Hoa ạ!"

"Cậu là gì của nó?"

Sáp Kì không chờ được mà đáp

"Nó là người yêu của Thư Hoa ấy bác ạ! Lâu quá Thư Hoa không đến trường nên chúng cháu đến nhà tìm em ấy ạ! Em ấy có khỏe không ạ?"

Bà nhìn Huệ Nguyên rồi mới nhớ ra, là cô gái chạy xe mui trần chở Thư Hoa về lúc trước ấy mà, là cô gái trong ảnh cùng Thư Hoa mà Mỹ Nghiên đã đưa cho bà xem đây mà, bà nhìn săm soi rồi mới hỏi

"Vậy cô là người yêu của con dâu tôi?"

"Con dâu?"

Cả hai bất ngờ hỏi lại, bà nghiêm mặt

"Cô là mama của đứa trẻ trong bụng nó à? Là cô gây ra đúng chứ?"

"Đứa trẻ?"

Huệ Nguyên bất ngờ hỏi mà không hiểu gì, bà lại càng gắt lên

"Hay là cô định chối, mau vào nhà rồi nói chuyện với tôi"

Rồi Huệ Nguyên và Sáp Kì theo bà vào nhà, cô bước ra mặt ngơ ngác hỏi

"Họ là ai vậy mẹ?"

Huệ Nguyên gặp được cô mừng như bắt được vàng, Sáp Kì cũng vậy, nhưng cô lại không biết họ là ai cả, bà thấy vậy liền nói cho hai người họ hiểu

"Thư Hoa nó mất trí nhớ! Không biết chị chị là ai đâu! Hay cô từ chối đứa trẻ trong bụng nó để nó chịu cú sốc mà thành ra như vậy thế hả?"

Sáp Kì nghi ngờ quay qua hỏi Huệ Nguyên

"Có phải sự thật như vậy không? Sao em lại như vậy hả Huệ Nguyên?"

"Em...em...chuyện này thật ra"

Thấy chị ta lấp bấp bà nói chen ngang

"Thôi đủ rồi, nếu thật sự là cô thì hãy chịu trách nhiệm với con bé đi, tôi tuy là mẹ chồng nhưng tôi cũng là phụ nữ, tôi biết con gái tôi là "chồng" nó nhưng nó đã qua đời cách đây cũng lâu rồi, tôi thương con dâu tôi nên cũng muốn tìm một người tốt mà tái giá, tôi không muốn nó chịu cảnh góa phụ đến già!"

Huệ Nguyên nhìn cô, cô giống như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây thơ và thuần khiết, bụng cô đã bắt đầu nhô nhô ra, chị ta yêu cô nhiều lắm. Dẫu chị ta không biết thật sự mama của đứa trẻ là ai nhưng chị ta yêu cô, chị ta chấp nhận

Sáp Kì thấy Huệ Nguyên nhìn Thư Hoa thì nói khều chị nói

"Em nói thật đi! Em làm thì em nên chịu trách nhiệm với Thư Hoa, con bé nó mất trí nhớ nên không nhớ được ai là mama đứa trẻ cả, em nói thật chị nghe đi!"

"Em...em..."

Chị ta lấp bấp rồi nhìn Thư Hoa một lần nữa, chị ta thương cô chị ta thấy cô như vậy thì tội lắm, chị đến bên cô rồi nhìn cô thật gần, quay lại với mẹ chồng cô nói

"Phải! Cháu là mama của đứa trẻ, cháu sẽ cưới cô ấy! Bác gả cô ấy cho con nhé!"

"Vậy trước khi cái bụng nó to ra thì nên tổ chức đám cưới ngay!"

"Con sẽ lấy cô ấy, con hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy và đứa trẻ!"

Huệ Nguyên nhìn vào gương mặt ngờ nghệch của cô, ánh mắt ấm áp và dịu dàng, cô sợ quá nấp sau lưng bà, bà kéo nhẹ cô ra rồi vỗ nhẹ lên lưng cô, nói nhỏ

"Con thấy chị ta quen không? Con nhận ra chị ta là ai không?"

Cô lắc đầu rồi lấp bấp nói

"Không! Không biết! Con không biết chị ta đâu!"

"Ngày mai chị ta lại rước con về nhà chị ấy ở nhé! Con đồng ý không?"

"Không! Không đi đâu! Con muốn ở lại với chị đẹp gái , con không đi đâu!"

Cô mếu máo rồi kích động mà giật giật tay bà, bà và cả chị ta và chị Sáp Kì đều bất ngờ hỏi gấp

"Chị đẹp gái nào?"

Cô móc trong túi ra một tấm hình rồi chỉ vào mặt một cô gái trong hình nói ngây thơ

"Chị đẹp gái này này! Mỗi tối con đều nằm mơ thấy chị ấy, chị ấy rất đẹp gái, rất tốt bụng!"

Bà nhìn vào ảnh mới nhận ra là nó nói Soojin, bà lắc đầu tặc lưỡi

"Con lấy tấm ảnh này ở đâu vậy? Mẹ giấu hết rồi mà!"

"Sao mẹ lại dấu" chồng "con đi vậy?"

Bà trợn mắt lên rồi ngạc nhiên nhìn cô, bà hỏi thăm dò

"Sao con biết nó là chồng con?"

Cô lại nghệch mặt ra, cô lại nhớ nhớ quên quên, bà quen rồi nên cũng thôi không hỏi cô nữa, bà nhìn về phía Huệ Nguyên rồi nói nghiêm túc

"Cô đã hứa với tôi những gì cô hãy giữ lời đấy! Nó là con dâu tôi, tôi không muốn nó phải chịu bất kỳ tổn thương nào!"

"Con hứa!"

Chị ta chắc chắn với bà, bà nhìn chị ta miệng mỉm cười nhẹ, bà nhìn chị ta không giống người xấu lắm, vả lại còn là người yêu của cô, bà yên tâm tuyệt đối

Đám cưới gấp gáp hơn vì thai Thư Hoa đã hơn 4 tháng sắp nhô ra rồi, bà không muốn người ngoài dị nghị cô, mong cô gả đi được suông sẻ, bà nhìn thấy cô trong chiếc váy cưới màu đỏ tươi mà lại nhớ đến lúc cưới cô lần đầu tiên cho con gái bà, bà nhớ con mà rướm nước mắt, bà bước lại gần rồi ôm Thư Hoa vào lòng

Cô mỉm cười ngờ nghệch rồi hỏi bà

"Lát con được gặp chị đẹp gái phải không mẹ?"

Bà nói gạt cô, nói cô nghe lời bà thì bà cho gặp chị đẹp gái trong ảnh, nhờ vậy mà cô mới chịu đi thử váy cưới, mới chịu gả cho Huệ Nguyên

Cô vẫy tay chào bà rồi chui vào xe cưới, Huệ Nguyên chờ cô ở ngoài xe, khi thấy cô từ cổng nhà đi ra với bộ váy cưới trên người, chị ta bỗng cay mắt rồi rơi lệ, chị ta xúc động khi biết rằng chị ta đã cưới được cô, chị ta yêu cô rất nhiều, cô nhìn chị ta ánh mắt hờ hững, cô hỏi

"Tôi sẽ gặp được chị ấy chứ?"

Huệ Nguyên nhìn vào trong xe nói dịu dàng

"Em vào xe đi chị chở em đi gặp chị ấy của em!"

Cô mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ánh lên tia ấm áp

"Cảm ơn chị!"

Nhìn cô dễ gạt như một đứa trẻ, chị ta lại mỉm cười, dù cô không nhớ gì, đầu óc như một trang giấy trắng, chị ta vẫn yêu cô

Khi chị và cô đã vào xe rồi, cô nhìn nhìn ra ngoài xe rồi vỗ vỗ tay, hát vu vơ không ra nhịp điệu gì cả

" Tuệ Trân à...chị à...em đến đây.. Chị đang ở đâu?...em nhớ chị...hôm nay em là cô dâu..chị sẽ là chú rể...chúng ta sẽ hạnh phúc!"

Cô cứ vỗ tay rồi nói vớ vẩn, chị ta không để ý lắm, chỉ lắng nghe rồi mỉm cười, cô hôm nay xinh lắm, giống như một nàng công chúa kiêu sa lộng lẫy, cô bây giờ là vợ chị

Bỗng nhiên xe chạy chậm dần rồi dừng lại, chị ta thắc mắc hỏi tài xế, tài xế quay lại rồi trả lời

"Phía trước có chuyện gì đấy ạ!"

Chị ta bước xuống xe rồi bảo cô cứ ngồi yên ở trên xe, chị ta đi một quãng qua mấy chiếc xe trước mặt rồi mới thấy một lão già tay cầm gậy đứng giữa đường chắn ngang không cho xe qua, hắn nhíu mày rồi hỏi

"Sao cụ lại đứng giữa đường thế kia, qua đường nhường đường hộ cháu ạ!"

Chị ta lễ phép nhìn cụ rồi khẽ thưa

Cụ già vẫn không để ý mà cứ đứng trân trân không chịu qua đường, Thư Hoa thấy lâu nên cũng đi ra xe, cái váy cưới to đùng làm cô di chuyển khó khăn, cô lại thì nhìn chăm chú cụ già kia, thấy quen quen hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải, cô chớp mắt rồi cố nhớ, ông cụ mỉm cười nhìn cô rồi mỉm cười nói

"Cháu gái à còn nhớ ông không? Lần trước cháu hứa sẽ dẫn ông đi tìm nhà con dâu đấy! Ông vẫn chưa tìm được!"

Trong đầu cô bỗng hình ảnh ấy hiện ra, cô nhớ ra đã gặp ông ấy rồi, cô mỉm cười với ông mặt mừng rỡ

"Ông...Ông chính là..."

Rồi hình ảnh một cô gái cầm hai ly nước bước đến gần cô, đưa hai ly nước cho cô, rồi cột dây giày cho cô, cô nhớ ra nhưng sao hình ảnh kia mờ nhạt quá, không rõ mặt, cũng không nghe thấy giọng, chỉ như một đoạn phim mờ nhạt và bị tắt tiếng, cô rơi nước mắt nhưng không biết vì sao, cô đau ở trái tim vô cùng

Huệ Nguyên vội nắm tay cô dắt đi, trên xe cô cứ suy nghĩ mãi cái hình ảnh xuất hiện trong đầu cô lúc nãy, ông cụ qua đường rồi nhìn theo xe cô mỉm cười, nhìn nó từ từ khuất dạng

Khi đến cổng nhà thờ, cô bước xuống mặt cứ đờ đẫn, một bà cụ chạy lại nắm tay cô, bà cầm tay cô lên rồi nói giọng dịu dàng

"Con làm rơi cái này này!"

Bà đeo cho cô một cái vòng, trên ấy một viên đá được đính lên, bà mỉm cười rồi bước đi, cô thấy cái vòng quen lắm, những hình ảnh người con gái kia lại hiện lên, người ấy đeo cái vòng y như vậy cho cô, cô lại thấy nhói trái tim, cô cứ thấy hình ảnh ấy thì trái tim lại đau, cô suýt ngất xỉu, Huệ Nguyên vội đỡ cô, cô nhìn cái vòng rồi rơi nước mắt

Chị ta lau nước mắt cho cô rồi khẽ hỏi

"Sao em khóc?"

Cô lắc lắc đầu rồi không trả lời, lúc vào lễ đường, cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi Huệ Nguyên

"Chị ấy đến chưa?"

"Sắp đến rồi!"
__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro