CHAP 7 : CƯỠNG ÉP TRONG CÔNG TY
* Đã hơn 10h00 tối .
Một đống công việc , Vương Hàn Thiên giao cho cô làm mòn mỏi chưa xong . Giờ trong công ty chỉ có phòng làm việc của Hạ Nhật Thi là sáng đèn nhất , còn các nhân viên khác đã về nhà . Hạ Nhật Thi thật sự là mệt lắm rồi , cô là nhân viên mới vừa nhận vào công ty bây giờ lại chịu áp lực lớn từ chủ tịch .
Đột nhiên , điện trong công ty tắt hết , một màn đêm bao phủ lấy những bức tường sang trọng , ko có một chút ánh sáng nào , do quá đột ngột nên Hạ Nhật Thi rất hoảng sợ , cô sợ nhất là bóng tối và ma quỷ , giờ trong công ty ko có ai , khuôn mặt cô càng trở nên xanh tái mét , hai cánh môi anh đào cắn cắn vào nhau , hai bàn tay mịn màng nắm chặt lại với nhau , có ai cứu cô ko ? Cô sợ lắm rồi .
Hạ Nhật Thi sợ hãi đứng dậy mon men vào bức tường theo đó lần đến chỗ bật cầu giao . Nói thật thì bây giờ cô rất hoảng , làm sao bây giờ , cô thật muốn khóc . Một cánh tay rắn chắc, ấm áp ôm chặt lấy cô , làm như vậy cô càng hoảng sợ hơn , hai chân như muốn nhũn ra , trong đầu cô đang trống rỗng cả người run run , ko còn dũng khí nữa . Sau một hồi , Hạ Nhật Thi hơi lấy được sự bình tĩnh cô rốt cuộc mở miệng :
- Ai , là ai ?
Vương Hàn Thiên hơi nhếch khoé miệng lên cười,mặc dù bóng đêm bao phủ hết nhưng vẻ đẹp khi cười của anh vẫn ko phai nhạt , bóng đêm cũng ko thể dập tắt vẻ đẹp khiêu gợi của anh , vì quá tối nên cô ko thấy người trước mặt . Chỉ cảm nhận được giọng nói quen quen . Cánh tay rắn chắc đang ôm chặt vòng eo thon thon của cô , anh mơn trớn da thịt của cô . Rồi ra giọng nói :
- Cô ko cần quan tâm .
Vương Hàn Thiên cúi xuống hôn vào cánh môi mềm , đỏ mọng kia của cô , cũng đồng thời tách hai hàm răng ra , lưỡi của anh cũng đồng thời chui vào trong , quấn quýt lấy cái lưỡi đinh hương của cô , anh phát hiện hương thơm của cô làm anh lưu luyến mãi ko rời , anh hút hết mất ngọt bên trong cô , cô có mùi vị ko giống như những người phụ nữ khác đã qua tay anh . Hạ Nhật Thi giãy dụa lung tung , đánh vào lồng ngực săn chắc của anh nhưng những đòn đánh của cô ngược lại anh còn ko đau mà càng kích thích anh hơn . Anh cứ hôn cô mãi , làm cô ko thở được . Hạ Nhật Thi ko muốn nhịn nữa , cô nói:
- Ưm .... buông ra .... anh .... ưm .... khốn khiếp .... buông ra .
Vương Hàn Thiên nhíu mày lại , bất mãn nói :
- Im , thật ồn ào , cô muốn bị đau ko ?
- Làm ơn tha cho tôi , đừng .
Vương Hàn Thiên coi như ko để ý đến lời cô nói , cúi xuống hôn lấy cần cổ trắng nõn của cô , tay ko nhịn được nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của cô . Cô quá run sợ nên liều mạng giãy dụa , thân hình anh quá mức khoẻ , quá mức hoàn mỹ ( nếu ko phải trong bóng tối thì chắc cô nhìn thấy thân thể của anh như vậy đến mức mê hoặc ko thể tưởng nổi . Cơ bụng sáu múi chắc nịch , cơ ngực hấp dẫn , da thịt màu đồng ,cánh tay lộ ra cơ bắp cái này là thường xuyên tập thể thao ... ) phải nói là hoàn mỹ , ko ai sánh được . Dó đó , cô ko thể chống lại được , hai cánh tay của cô bị anh ghìm chặt vào tường .
- Anh thật sự là muốn gì , buông tôi ra , anh là ai .
Vương Hàn Thiên có thể cảm nhận được sự run sợ của cô , anh cũng hơi buông lỏng cô ra.
- Đây cũng là sự trừng phạt của cô đấy .
Anh cắn mạnh vào vai cô , làm cho cô đau rã rời , anh lại theo đường viền, tay theo đó tìm xuống " đầm lầy ấm áp" của cô . Rồi cánh tay khác lại tìm đến nơi mềm mại của cô , vân vê một cách tàn nhẫn coi như trừng phạt cô cho những chuyện trước đây .
* * HẾT CHAP 7 * *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro