Chap 4: Kí Ức Thanh Xuân
Sau khi khỏi bệnh, Diệp Bối Bối liền đi học lại bình thường, tâm trạng cũng dường như rất vui vẻ. Chiều hôm nay khi tan học còn thấy Hàn Bắc đứng ở dưới sân chờ cô, thấy bóng người anh liền vẫy tay, miệng cười tươi. Diệp Bối Bối thật sự vui, cô liền nhanh chân chạy lại bên cạnh anh:
"Không phải đưa "chị dâu" về sao? Tại sao hôm nay tới đón em?"
Hàn Bắc ngẩn người, hình như anh nghe cách xưng hô rất lạ của cô, sau đó anh gãi đầu, mặt hơi ngượng:
"Hóa ra em biết rồi à?"
Diệp Bối Bối cười cười, cô dấu ánh lệ trong mắt, khoác tay anh kéo đi:
"Chẳng phải muốn đưa em đi chơi sao? Nhanh lên, mất hứng rồi!"
Hàn Bắc cũng không lạ nữa, anh đưa cô qua sân vận động lấy chìa khóa xe, đám nam sinh lớp Hàn Bắc tụ tập lại, có một người cầm bóng rổ nói lớn:
"Này, coi như đây là tú cầu, chúng ta thi ném tú cầu cướp giai nhân đi? Tiểu nương tử, bắt lấy cho anh!"
Diệp Bối Bối từ xa đã nghe thấy, mặt liền bày ra vẻ hớn hở muốn ngồi lại xem. Cô gái kia chạy tới bắt bóng lại bị nam sinh khác giật lấy. Vài người cùng chạy lại tham gia, Diệp Bối Bối liền kéo áo Hàn Bắc:
"Tiểu Bắc, xem đi, hay quá!"
"Cái gì mà Tiểu Bắc? Em xem anh là Tiểu Baby à?"
Diệp Bối Bối le lưỡi, cô chỉ anh:
"Anh lại kia giật tú cầu đi, em muốn, em rất muốn nha!"
"Một quả bóng rổ thôi mà? Anh xuống phòng dụng cụ mang cho em một đống!"
Nhàm chán! Rõ nhàm chán!
Thấy cô cúi mặt xuống, Hàn Bắc đứng dậy cười "ha ha" rồi chạy xuống sân thể dục.
Mắt thấy nam sinh kia đạp chân cướp bóng, Diệp Bối Bối tim liền muốn nhảy ra ngoài. Bắc Bắc còn không nhanh chân? Tú cầu sắp bị cướp mất rồi!
Nam sinh kia gọi "Nương tử" một tiếng, mọi người liền hô: "Ném cầu! Ném cầu đi!"
Hình như Bắc Bắc không hiểu "bắt tú cầu, chọn giai nhân" là cái gì...
Hàn Bắc nhảy lên, dáng người cao ở không trung bắt lấy quả bóng được coi là tú cầu kia, ôm bên eo mình.
Nam sinh kia thấy vậy có vẻ không vui, hắn hậm hực đá giày:
"Hòa thượng thối, dám cướp tú cầu của đồ đệ ư! Đường tăng còn muốn cướp tú cầu của người ta làm gì?"
"..."
Hàn Bắc ngẩn người, anh nghiêng người thấy Diệp Bối Bối trên ghế khán đài đang cười nghiêng ngả. Cô ấy lại giở trò nữa rồi...
Đám nam sinh cười khúc khích, nam sinh kia giật lấy quả bóng:
"Giật tú cầu của người ta làm gì a? Muốn trở thành nương tử của bổn thiếu gia ta à? Hàn Bắc, nhiều năm học chung mới phát giác thì ra cậu có tình ý với tôi nha, ai gu, Đường Tăng và Tôn Ngộ Không chúng ta tình nghĩa thầy trò, bây giờ bại lộ, mọi người đều biết chúng ta "loạn luân" đó a~"
"..."
Hàn Bắc giật lại quả bóng xoay người "tặng" cho nam sinh kia cú đạp:
"Vớ vẩn! Cái gì mà loạn luân? Duyên tình cảm của cậu được quyết định bằng tú cầu sao? Thật khiến bố mẹ cậu uổng công nuôi dạy mà. Cái gì mà có tình cảm với cậu? Cậu có đi chỉnh sửa diện mạo thành mỹ nhân, tôi cũng không thèm đếm xỉa gì tới cậu!"
Nam sinh kia đen mặt, thấy Hàn Bắc ôm bóng xoay người đi, hắn ta liền hét ầm lên:
"Đường Tăng!!! Ngộ Không ta theo ngươi vất vả, giúp ngươi giặt đồ, nấu cơm cho ngươi, đêm ngủ còn mơ thấy đang kho thịt cho ngươi ăn đó! Ngươi lại vì một quả tú cầu mà đối với ta như thế, đã thế ta và ngươi từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!!"
"..."
Mọi người cười ngất, Hàn Bắc cong môi, sau đó chỉ một nam sinh đang lăn trên sàn mà cười, nói:
"Các cậu, tối nay đuổi nó đi. Đừng cho nó lên giường ngủ! Tối nay để tôi đãi các cậu thịt bò!"
Diệp Bối Bối ôm bụng cười, thấy Hàn Bắc bước tới thì lập tức đứng dậy. Nam sinh dưới kia vẫn còn ngẩn người, lúc Hàn Bắc kéo tay cô ra cửa, nam sinh kia mới gào lên thảm thiết:
"Sư phụ!!!! Sư phụ ~!!!!"
Aiz, giọng cũng giống Tôn Ngộ Không đi a~
______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro