Chap 3: Lừa Gạt Anh Ấy
Hàn Bắc đang ở trong lớp giải đề Toán, một nam sinh vội vàng từ cửa lớp chạy lại chỗ anh, hét lớn:
"Đường Tăng, Đường Tăng, không hay rồi, không hay rồi!"
Một nam sinh khác ném quả bóng vào người anh ta, kêu lên:
"Đường Tăng cái quái gì? Không nhìn thấy hắn tu thành chính quả, đem lòng say mê Ngọc Thỏ rồi sao?"
Hàn Bắc lắc đầu cười, nam sinh kia ôm trán nói lớn:
"Hàn Bắc, mấy hôm nay cậu có gặp Bạch Cốt Tinh không? Nương tử của ta bảo cô ấy bỏ học 3 hôm nay rồi!"
Hàn Bắc buông bút, gương mặt lo lắng, giọng nói có chút gấp:
"Bối Bối không đi học sao? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Không chờ nam sinh kia nói gì, Hàn Bắc liền đứng dậy chạy ra khỏi lớp, đám nam sinh liền gọi với theo: "Để sau đi, lát có tiết kiểm tra đó. Cậu định bỏ qua sao?"
Hàn Bắc nắm chặt hai tay, bước chân hơi chậm lại. Sau đó anh nói lớn, đám nam sinh liền bàng hoàng: "Cô ấy bây giờ không biết xảy ra chuyện gì rồi, đề thi ấy, không quan trọng nữa!"
______________________
Hàn Bắc chạy vào chung cư của Diệp Bối Bối, cả người ướt đẫm bởi mồ hôi, thang máy bị quá tải, cho nên anh đành chạy 12 tầng lầu để lên được trên này. Hàn Bắc cuống lên, anh đập cửa gọi lớn:
"Diệp Bối Bối, em có ở trong đó không? Bối Bối, mau mở cửa! Bối Bối!"
Diệp Bối Bối bị sốt cao, cô mê man nằm trên giường, hôm nay lại đến "ngày ấy", cho nên từ sáng đã bắt đầu đau bụng dữ dội. Nghe tiếng đập cửa, Diệp Bối Bối thở mạnh, chậm chạp đứng dậy khỏi giường.
"Bối Bối, anh là Hàn Bắc, là anh trai của em! Bối Bối em không sao chứ? Mau mở cửa ra cho anh!"
Nghe thấy bên ngoài là Hàn Bắc, Diệp Bối Bối hoảng sợ vơ hết đống tranh ảnh dấu xuống gầm giường, toàn bộ, đều là hình ảnh của anh ấy. Nếu như Hàn Bắc biết được, anh ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra mọi chuyện! Sau đó Diệp Bối Bối mệt mỏi mở cửa, khóe môi run rẩy nhếch lên:
"Bắc Bắc, anh sao lại tới đây?"
Vừa trông thấy bộ dạng này của cô, Hàn Bắc hoảng sợ đánh rơi túi đồ, ôm chặt cô vào lòng.
"Xảy ra chuyện gì? Mấy ngày hôm nay tại sao không tới tìm anh? Tại sao lại nghỉ học?"
Diệp Bối Bối vừa mừng vừa lo, cô dụi đầu vào lòng anh, cắn môi để khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
"Em cứ nghĩ Bắc Bắc sẽ không quan tâm em nữa, em cứ nghĩ anh trai sẽ không tiếp tục chăm sóc Bối Bối nữa"
Thấy Diệp Bối Bối nức nở, Hàn Bắc hơi hoảng sợ, anh chậm rãi đưa tay vuốt tóc cô, cười cười nói:
"Em vẫn là em gái anh, là cô em gái nhỏ của anh"
"Bắc Bắc..."
Lời nói như vậy của anh, lần bị ốm nặng này, thật không uổng phí!
__________________________
Trong lúc chờ đợi Hàn Bắc nấu cháo, Diệp Bối Bối nằm ở trên giường ôm bụng ngủ một giấc, lúc nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô mắt nhắm mắt mở vơ lấy, mở máy.
"Hàn Bắc thiếu gia của tôi ơi, lần này cậu thật sự xong rồi! Đã nói Bạch Cốt Tinh đó để một lát nữa rồi hãy tới, cậu bỏ bài kiểm tra, giáo sư đã cho cậu thụt hạng rồi!"
"..."
Diệp Bối Bối hoảng sợ đánh rơi điện thoại, giọng nói gấp gáp bên kia vẫn tiếp tục gọi đến.
"Hàn Bắc? Ê, này? Đừng tưởng là Đường Tăng thì không thể nghe điện thoại? Này!"
Lúc cô ngẩn người nhìn điện thoại trước mặt, Hàn Bắc vội vàng chạy tới ngắt nó, căn phòng chợt trở nên yên tĩnh. Diệp Bối Bối rơi nước mắt, sau đó cô chợt nức nở ôm mặt khóc:
"Bắc Bắc, tại sao anh lại làm thế? Bắc Bắc, em sai rồi, anh sao lại vội vàng chạy tới đây? Bài thi quan trọng như vậy cũng bỏ qua. Bắc Bắc, em...em thật không đáng như vậy đâu mà"
Hàn Bắc đặt bát cháo nóng xuống bàn, anh ôn nhu nhìn cô mỉm cười, khóe mắt có chút dịu dàng, giọng nói khàn trầm của anh lại khiến tâm cô muốn dậy sóng, trái tim thực sự vì anh mà không biết bao nhiêu lần run rẩy:
"Bối Bối, chuyện đã qua rồi. Quan trọng là em không bị sao cả, anh quan tâm em, chăm sóc em, cũng đều là anh tự nguyện. Bài thi đó thực sự không quan trọng đến vậy. Môn triết học anh xếp cuối cùng cũng chẳng ảnh hưởng đâu mà. Ngoan, lại đây!"
Diệp Bối Bối nhào vào lòng anh khóc lớn. Nước mắt nóng hổi thấm vào áo sơ mi của anh.
Không phải đâu Bắc Bắc, là em lừa anh tới nơi này, em sai rồi, Bắc Bắc, em không nên lừa anh tới đây.
Bắc Bắc, anh khoan dung như thế, ngộ nhỡ có một ngày thực sự phải chia tay, anh bảo em làm sao có thể dễ dàng buông bỏ?
Chuyện hôm nay, thực xin lỗi!
Nắng mùa hè tràn vào căn phòng, chiếc rèm trắng tung bay theo gió nhẹ...Hàn Bắc, anh ấy vẫn là một thiếu niên dịu dàng nhất trong lòng Diệp Bối Bối. Anh ấy chính là hố sâu mà Diệp Bối Bối thực sự muốn chôn vùi, không hối tiếc, không oán hận, cô muốn cùng anh mãi mãi ở trong khoảnh khắc như thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro