Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29


 Không khí trên bàn ăn có cái gì không đúng, rất đè nén.

Park Jiyeon  nhất thời hoảng hốt, giống như lại trở về trước kia, thời điểm mới vừa kết hôn, tối hôm qua bọn họ còn chia phòng ngủ, quả thật giữa bọn họ cần suy nghĩ thật kỹ một lần.

Lee Sungryung thỉnh thoảng liếc mắt, giờ phút này ngồi cùng hai vợ chồng nhỏ, có chút biểu lộ khác thường, ngẩng đầu nhìn mẹ Ngô đứng bên cạnh, hiển nhiên bà cũng phát hiện không khí khác thường.

Mẹ Im sáng tỏ, khóe miệng lộ ra mỉm cười thản nhiên, nói với hai người bọn họ: 

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia hi vọng phu nhân có thể mau trở về, cho nên hôm nay chúng ta muốn đi."


"Hôm nay?" Kim MyungSoo  hiển nhiên rất kinh ngạc, xấu hổ nhớ tới mẹ tới nơi này cũng một thời gian dài rồi.

"Sao lại đột nhiên như vậy?" Kim MyungSoo vừa uống sữa tươi vừa nghi ngờ hỏi, sao lúc trước không nghe nói, không phải mẹ ở đây rất tốt sao, thế nào nói đi thì đi!

Lee Sungryung cũng là nụ cười nhạt nhòa, giọng ôn hòa vang lên trên không trung:

 "Mẹ tới đây đã một thời gian dài, tối hôm qua ba con hi vọng mẹ có thể mau trở về, ông ấy nói ở nhà một mình không thú vị, Seungho đi làm không ai ở cùng ông ấy." Thật ra thì bà cũng muốn để lại không gian riêng cho con trai mình và con dâu chung sống .


Mặt Park Jiyeon lộ vẻ mỉm cười, có chút hâm mộ nhìn Lee Sungryung, thật tốt, lúc nào thì mình mới có thể có một tình yêu như vậy, có thể bên nhau đến già như vậy.

Kim MyungSoo lại có vẻ hết sức lạnh nhạt, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, vừa ưu nhã lau miệng vừa nói:

 "Mẹ, vậy con lái xe đưa mẹ về."


"Không cần, tài xế trong nhà đã đợi bên ngoài, con còn phải đi làm, không nên vì chuyện của mẹ mà trì hoãn." Lúc này mẹ Im đã thu thập xong hành lý ra ngoài.

Park Jiyeon đỡ Lee Sungryung đi từ từ ra biệt thự.

Lee Sungryung âm thầm than thở, vừa đi vừa nói:

 "Jiyeon, giữa các con có phải lại xảy ra chuyện gì hay không? Sao tối hôm qua lại chia phòng ngủ vậy?"


Park Jiyeon ngớ ngẩn, hiển nhiên lấy làm kinh hãi, khi nhìn thấy đôi mắt quan tâm của Lý Cẩm, cười gượng gạo: 

"Không có đâu mẹ, giữa chúng con rất tốt."


"Cái đứa bé này!" Lee Sungryung thở dài, chuyện gì đều không nói.

"Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, chúng con sẽ rất tốt." Nói xong ngước mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt thâm thúy ngay cả một gợn sóng cũng không có, hình như đối với tất cả trước mắt cũng không cần thiết chút nào.

Vì không biết gì, anh cứ như vậy làm cho cô không khỏi hoảng hốt.

"MyungSoo, phải chăm sóc Jiyeon  thật tốt, nếu ngày nào đó mẹ nghe nói con bắt nạt nó, mẹ nhất định sẽ không tha cho con: " 

Lee Sungryung uy hiếp Kim MyungSoo, con dâu tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm, con nhất định phải quý trọng thật tốt.


"Đã biết!" Vẫn là âm thanh lạnh lẽo như cũ.

Lee Sungryung và mẹ Im đi rồi, cả biệt thự chỉ còn lại hai người Kim MyungSoo  và Park Jiyeon.

Không khí có chút cổ quái:

 "Lời nói vừa rồi của mẹ, em không cần để ý." Park Jiyeon có chút xấu hổ, biết lời nói của Lee Sung Ryung vừa rồi là muốn giúp cô, nhưng quan hệ bây giờ của bon họ hình như không thích hợp nói lời này chút nào.


Mặt Kim MyungSoo  không có bất kỳ biểu tình gì, không khí xung quanh càng thêm kỳ quái, cảm giác hít thở không thông, Park Jiyeon chậm rãi đứng lên, dịu dàng nói với anh:

 "Em còn có chuyện, em đi ra ngoài trước."


Tay đột nhiên bị kéo lại, Park Jiyeon cả kinh, quay mặt sang nhìn về phía Kim MyungSoo.

Chỉ thấy mặt anh không có vẻ gì muốn đưa cô đi ra ngoài, lạnh lẽo quẳng xuống một câu nói: 

"Anh đưa em đi."


"Cám ơn anh!" Giữa bọn họ lại lạnh nhạt như vậy.

Trong lòng Kim MyungSoo hơi chậm lại, không có ai biết tâm tình của anh tối hôm qua, đã bao lâu anh không còn nhớ tới cô gái kia, nhưng bây giờ chuyện hình như càng ngày càng phức tạp.

Bên trong xe hai người đều yên tĩnh với nhau, trầm mặc một lúc lâu, Park Jiyeon không nhịn được gọi: "Kim MyungSoo. . . . . ."

Bốn mắt nhìn nhau, xen lẫn quá nhiều tình cảm, Kim MyungSoo không nói lời nào, lẳng lặng nghe cô nói.

"Em có thể chờ đợi, nhưng sự chờ đợi của em có thời hạn, em không hy vọng chờ đợi quá lâu, quan hệ hiện tại của chúng ta anh cũng rất hiểu, chúng ta lại trở về ngày trước, nhưng lại không giống như vậy. Bởi vì chúng ta cũng đã thay đổi, anh hiểu chưa?"

Cô không xác định được, tựa như trong khoảng thời gian này tất cả đều là giả, tất cả ân ái, tất cả lời ngon tiếng ngọt đều là giả, tất cả giống như là một giấc mộng, rất xa không thể chạm tới, đáng tiếc mình đã hãm quá sâu, không thể tự thoát ra được rồi  

  Kể từ sau lần nói chuyện đó, đã một tuần lễ, một tuần lễ Kim MyungSoo cũng không trở về, Park Jiyeon vùi ở trên ghế sa lon có chút mất hồn, cô không ngờ tới cuộc sống hoàn toàn trở lại như ngày trước, vẫn cô đơn như cũ như vậy.

Thỉnh thoảng có lúc sẽ nhận được một cái tin nhắn của anh, tựa như một đôi tình nhân mới vừa quen nhau, cảm giác có chút mập mờ, tuyệt vọng nhưng lại mang theo hi vọng, ít nhất sẽ không làm cho cô cảm thấy không chờ đợi được, dù sao bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng thật sự thời gian chờ đợi nhau là rất ít, hiểu rõ nhau cũng ít.

Nhưng nếu thật sự là như vậy, cô không biết còn có thể duy trì bao lâu.

Mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, có chút mất hồn, mỗi ngày lúc này sẽ có một nhắn tin, cũng đã tới giờ rồi. Sao anh còn chưa gởi tin nhắn, thật ra thì trong lòng của cô cũng rất hiểu, nếu như mình mắt nhắm mắt mở, căn bản cũng không có những việc này, chỉ là trong lòng chắc chắn sẽ có vướng mắc.

Mắt dời khỏi điện thoại di động, quét một vòng xung quanh, phòng ốc to như vậy, lại có vẻ thê lương như thế.

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Kim thị, đôi tay Kim MyungSoo tùy ý cắm ở trong túi quần, bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, mày kiếm nhíu lại, không thấy rõ cảm xúc lúc này.

Điện thoại di động an tĩnh nằm ở trên bàn làm việc.

Một tuần lễ, đã một tuần lễ chưa trở về rồi, dù lái xe đến cửa nhưng không lái vào nhà, đồng thời một tuần này anh nghĩ rất nhiều, đối với việc yêu Park Jiyeon, tuyệt đối không phải là giả, anh thật sự yêu cô, thế nhưng chính ý tưởng này lại làm cho anh không khỏi sợ hãi.

"MyungSoo !" Mặt Lee Sungyeol hưng phấn đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm bảng báo cáo tài vụ hôm nay: 

"Không ngờ cùng Woollim hợp tác có hiệu quả tốt như vậy, hiện tại cổ phiếu của chúng ta tăng liên tục, bây giờ trong nghề có rất nhiều công ty nổi danh đều mơ tưởng hợp tác cùng chúng ta."


Lee Sungyeol nói rất hưng phấn, mà Kim MyungSoo vẫn đứng lạnh lùng như cũ, đối với thái độ không chút nào quan tâm của anh, hiển nhiên cậu ta căn bản cũng không có nghe được rốt cuộc anh đang nói cái gì?

"MyungSoo. . . . . ." Nhẹ nhàng hô một tiếng, gương mặt thất bại nhìn bóng lưng của anh: "Cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không?"

Kim MyungSoo   chậm rãi xoay người lại, trong mắt chớp qua một tia nghi ngờ, nói một câu khiến Lee Sungyeol nghe muốn hộc máu:

 "Sungyeol  sao cậu lại ở chỗ này?"


"MyungSoo à . . . . . ." Lee Sungyeol kinh ngạc nhìn anh, tròng mắt đen cái gì cũng không nhìn thấy: "Tớ tới đây rất lâu rồi."

"Vậy sao, tớ vừa suy nghĩ một chuyện, cho nên. . . . . ."Kim MyungSoo có chút không tự nhiên giật giật khóe miệng, vừa rồi cư nhiên lại thất thần, ngay cả Sungyeol tới cũng không biết, có thể là ở chỗ này đợi quá lâu.

"Suy nghĩ chuyện gì? Cậu đang nhớ cái gì?" Lee Sungyeol đột nhiên thấy hứng thú, thâm ý trong con ngươi rất là rõ ràng:

 "MyungSoo, cậu giống như đã rất lâu rồi không trở về nhà." Cả tuần nay cậu ta hình như không biết mệt mỏi, làm việc cả ngày đêm, dự án hợp tác với Woollim cậu ta cứ thế hoàn thành toàn bộ trong vòng một tuần lễ.


"Có sao?" Cố ý tránh ánh mắt của cậu ta, nhìn người dưới lầu qua lại không dứt.

"Cậu ở đây trốn tránh cái gì?" Một câu của Lee Sungyeol đã nói toạc ra nội tâm của anh.

Lòng Kim MyungSoo hơi ngẩn ra, nét mặt lập tức lạnh lẽo xuống, tròng mắt sắc bén nhìn chòng chọc Lee Sungyeol một cái, biểu hiện của anh rõ ràng vậy sao?

Anh không nói lời nào, Lee Sungyeol cũng biết mình nói đúng rồi, đến gần một bước, khóe miệng tà mị khẽ cong lên:

 "Xem ra tớ nói đúng rồi." Một tay vỗ vỗ bờ vai của anh, vốn là vẻ mặt lưu manh chợt trở nên bình thản:

 "Thật ra thì cậu ở đây mâu thuẫn, vì mình thay lòng, rõ ràng là thích Son Naeun, nhưng bây giờ yêu một cô gái khác, còn tự mình thề muốn đuổi cô rời khỏi mình, có lẽ trước đây không phát hiện, nhưng càng ở chung một chỗ, loại cảm giác này càng rõ ràng, rõ ràng đến cô ấy cũng nhận thấy được."


Kim MyungSoo kinh ngạc, Lee SungYeol làm sao biết được suy nghĩ của mình, giống như cậu ta cùng với mình ngày ngày ở chung một chỗ, không sai, bây giờ Park Jiyeon đã bắt đầu phản kích.

"Tớ chưa từng nghĩ tới có thể như vậy, tớ cho là đời này tớ sẽ không yêu thương người khác nữa." Ánh mắt ảm đạm của anh rơi vào phương xa, châm một điếu thuốc xì gà.

"Nhưng, cậu đã yêu cô ấy, có lẽ trước kia cậu đối với cô ấy là hư tình giả ý, nhưng bây giờ cậu căn bản không thể nào giống như trước đây coi thường sự tồn tại của cô ấy, cho nên những ngày này cậu mới núp ở bên này." Lee Sungyeol rất ít khi nghiêm túc như vậy, dù sao Kim MyungSoo có thể đi ra từ trong khổ sở khi mất đi Son Naeun thì anh rất vui.

Kim MyungSoo xoay người lại đến trước bàn làm việc, bàn tay nhẹ nhàng chống lên cằm, cau mày nói:

 "Sungyeol, cậu biết không, hiện tại tớ cũng không xác định được."


Rõ ràng tự nói với mình không cần yêu cô ấy, nhưng cô kiên cường, cô cười, cô hiền lành, sự ôn nhu của cô ấy từ khi vừa mới bắt đầu đã kềm chế mình, cho nên mình mới có thể bất tri bất giác nói yêu cô ấy, mới có thể vội vàng đến Đồng thị muốn bảo đảm quyết tâm của mình.

"Nhưng tổn thương giữa chúng tớ quá nhiều, tình cảm của chúng tớ quá yếu đuối rồi."

Lee Sungyeol khẽ thở dài một cái, chậm rãi đi tới trước mặt của anh, bàn tay chống cái bàn: 

"MyungSoo, là người sẽ thay đổi, tình cảm là được tích lũy từng chút một, cuộc sống có quá nhiều điều không như ý, một ngày nào đó chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu không làm trái với tâm nguyện của mình, coi như cuối cùng hối hận cũng sẽ không có tiếc nuối."


NgheLee Sungyeol nói, Kim MyungSoo rơi vào trầm tư.

Nhưng lại có người cố tình trong không khí trầm tư này dội nước lạnh.

Lee Sungyeol khôi phục lại vẻ mặt lưu manh trước sau như một, khóe miệng nhếch lên, tà mị nhìn Kim MyungSoo:

 "Này, sẽ không thật sự đang suy tư lời nói của tớ chứ, aiz, những thứ kia đều là tớ nói nhăng nói cuội, con người của tớ cậu còn không biết sao? Lúc nào thì có thể nói ra những lời triết lý như vậy chứ?"


Lắc đầu một cái, bình thường Lee Sungyeol thoạt nhìn rất là ngay thẳng, nhưng cũng bởi vì quá hiểu, mới biết cậu ta rốt cuộc là dạng người gì, buông lỏng mỉm cười, quả đấm hung hăng đánh vào trước ngực của cậu ta:

 "Tiểu tử cậu thật sự có tài."


"Aiz, xong rồi xong rồi, tớ thấy tớ phải đi nhanh lên thôi, nếu không bị cậu lây bệnh liền không xong."

Nhìn bóng lưng Lee Sungyeol, Kim MyungSoo cười cười, cầm điện thoại di động bị ném ở một bên, có một số việc phải nói rõ ràng, tựa như Lee Sungyeol nói, không làm cho mình tiếc nuối. 

  Hợp tác với Woollim đã kết thúc, nhưng Kim MyungSoo vẫn còn ở trong phòng làm việc, trong tay cầm bút, một bộ dạng sững sờ, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện anh đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.

"Là người sẽ thay đổi." Lời nói của Kim MyungSoo một mực quanh quẩn trong đầu anh:

 "Coi như cuối cùng có hối hận cũng sẽ không tiếc nuối."


Người thật sự sẽ thay đổi sao? Không cần nghiệm chứng anh cũng biết, không phải bây giờ mình đang thay đổi sao? Những ngày qua mặc dù anh ở chỗ này, nhưng thỉnh thoảng vẫn gởi một tin nhắn, về phần điện thoại, anh không dám gọi, anh đang sợ, anh sợ nghe được âm thanh của cô thì mình sẽ không khống chế được.

Làm thế nào? Làm thế nào? Thật sự rất phiền?

Phiền não ném cây bút, chán chường tựa vào trên ghế sofa.

"Cốc cốc cốc. . . . . ." Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Âm thanh hơi lộ ra phiền não, giọng nói cũng tăng vọt rất nhiều.

Lúc thư ký tiến vào, chỉ thấy được anh đang cầm bút phê tài liệu.

"Tổng giám đốc, giám đốc Kim muốn gặp anh."

Anh hai? Kim MyungSoo nghi ngờ, sao anh hai lại tới gặp anh, hạng mục bọn họ phụ trách không giống nhau, ở trên công việc hình như không có bao nhiêu quan hệ, hơn nữa bây giờ là giờ làm việc, rốt cuộc là chuyện gì?

Thư ký không dám thúc giục, cặp mắt xinh đẹp nhìn về Kim MyungSoo, chờ đợi câu trả lời của anh.

"Cho anh ấy vào đi." Kim MyungSoo khoát khoát tay, mặc dù nói không biết cụ thể là nguyên nhân gì, nhưng trong lòng vẫn có chút sáng tỏ, chân mày cũng nhíu lại.

"Giám đốc Kim, mời đi bên này." Không lâu lắm, thư ký liền dẫn một người đàn ông thân hình cao lớn tuấn mỹ giống nhau đi vào, quả nhiên người này thật sự là anh hai Kim Seung Ho của anh.

Kim MyungSoo đứng lên, nghênh đón: 

"Hôm nay sao anh hai lại tới đây?"


"Anh có chút chuyện cần nói với em." Kim SeungHo nhìn thư ký sau lưng một cái, không nhanh không chậm nói, ánh mắt dò xét nhìn về chỗ sâu nhất trong đôi mắt anh.

Thư ký hiểu ý của anh, khẽ cúi người chào Kim MyungSoo mới lui ra ngoài, phòng làm việc rộng rãi nhất thời chỉ còn lại hai người đàn ông này, hình như cả hai người người đàn ông đều tràn đầy địch ý.
"Em vẫn muốn để anh đứng nói chuyện sao?" Kim SeungHo rất ít khi nói chuyện cứng như vậy, không biết hôm nay có phải ăn trúng thuốc nổ không nữa, ngay cả Kim MyungSoo cũng có chút kinh ngạc, nhưng gió to sóng lớn gì anh chưa từng thấy qua, kinh ngạc cũng chỉ chợt lóe lên.

"Mời ngồi!" Kim MyungSoo chỉ chỉ ghế sa lon bên cạnh, Kim SeungHo cũng không có ý định kiểu cách, vì vậy hai người đồng thời ngồi xuống ghế sa lon.

"Không biết anh hai cố ý đến thăm có gì chỉ dạy?" Giọng nói của Kim MyungSoo lạnh nhạt, nhưng địch ý trong đó rất rõ ràng, bây giờ tâm tình của anh rõ ràng không tốt:

 "Trong trí nhớ của em thì công việc của chúng ta giống như không có liên quan gì." Lời này của anh nghe sao cũng có chútý tứ muốn đuổi khách.


Hôm nay Kim SeungHo tới, tự nhiên muốn nói rõ ràng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt:

 "Em đã nói chuyện đến mức này, vậy anh cũng không quanh co lòng vòng nữa, hôm nay anh tới là vì chuyện của Jiyeon " Vừa nói đến Park Jiyeon anh vốn đang cười liền biến mất không còn một mống.


Jiyeon , gọi thân thiết như vậy, quả đấm bên người Kim MyungSoo nắm chặt, một cảm giác tức giận từ lòng bàn chân vọt thẳng đến não, ngay sau đó nhếch môi cười, hừ nhẹ một tiếng:


 "Anh hai quan tâm cũng quá rộng rồi, nhưng hiện tại cô ấy là vợ em, là em dâu của anh."


"Vợ, em còn biết cô ấy là vợ em, vậy em đối xử với cô ấy như thế nào, em dâu, vậy thì thế nào, em chỉ là may mắn hơn so với anh mà thôi, hiện tại anh cho em biết, hạnh phúc của cô ấy anh nhất định sẽ trông nom." 

Giọng của Kim SeungHo  tràn ngập cường thế quét xuống, thân thể khẽ run bởi vì kích động mà đứng lên, dừng một chút nói tiếp: 

"Rõ ràng em cho cô ấy hi vọng, hiện tại vẫn để cô ấy bên cạnh, nếu như em không cho cô ấy được hạnh phúc, vậy thì em hãy buông tay đi."


"Buông tay, là cô ấy muốn anh nói như vậy sao? Cô ấy chờ không kịp sao?" Kim MyungSoo sửng sốt một chút, ngay sau đó thân thể nhanh chóng tiến tới gần, tức giận nắm cổ áo của anh.

Kim SeungHo thấy anh tức giận, cười khổ một phen, tại sao anh có thể vũ nhục cô ấy như vậy.

Đột nhiên ——

"Phanh" một tiếng, thân thể cao lớn của Kim SeungHo ngã ầm ầm trên mặt đất.

"Kim SeungHo, anh cười cái gì, anh cho rằng anh là ai? Anh dựa vào cái gì muốn tôi buông tay, chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, anh không cần hy vọng hão huyền." 

Kim MyungSoo cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.


Kim SeungHo lau miệng một cái, từ trên mặt đất cật lực bò dậy, xem ra một quyền mới vừa đánh rất mạnh.

"Dựa vào cái gì ư, chỉ bằng tôi thấy cậu không thể cho cô ấy hạnh phúc, lần này tôi sẽ không lại nhường cho cậu." Gầm nhẹ một tiếng, Kim SeungHo dùng sức vung tay, một quả đấm nặng nề nện trên mặt Kim MyungSoo   , khi Kim MyungSoo còn chưa kịp đứng vững,Kim SeungHo níu lấy y phục của anh đấm thêm một quyền, khóe miệng lập tức tràn ra máu tươi.

"Kim SeungHo, cái người khốn kiếp này, tôi cảnh cáo anh, Jiyeon là của tôi, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lấy được cô ấy."

 Đẩy Kim SeungHo ra, đưa tay níu thật chặt lấy cổ áo của anh, hung hăng ném một câu nói.


Kim SeungHo vừa dùng lực, hai người đàn ông này nhìn nhau thật lâu, trong ánh mắt tràn đầy địch ý:

 "Vậy phải xem cậu có bản lãnh này không?" 

Đẩy anh ra, cũng không quay đầu lại rời đi.


Kim MyungSoo sững sờ tại chỗ thật lâu, lời nói vừa rồi của Kim SeungHo, làm anh không khỏi hoảng hốt, giống như diều đứt dây, tìm không ra phương hướng, nhanh chóng cầm áo khoác trên bàn chạy ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: