Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Kim MyungSoo  lanh lẹ kéo cô đi vào thang máy, ấn phím xuống tầng hầm dưới đất, lúc này đại não Park JiYeon vẫn mơ hồ, mặc cho anh loay hoay, cho đến khi anh khóa cô cố định bên trong xe mới phát giác có cái gì không đúng.

Xe đã nhanh chóng chạy đi.

"Anh dẫn em đi đâu?"

Cô khẽ quay đầu, lại nhìn gò má anh mang theo nụ cười, tim nhanh chóng nhảy lên, gần đây, không biết vì sao, mỗi lần nhìn anh đại não cũng không linh hoạt nữa tim cũng không tự chủ được mà nhảy lên liên tục, đặc biệt là khi anh nói yêu mình, trong lòng lại có chút mong đợi.

A, trời ơi, mình làm sao thế này? Có phải là bị bệnh hay không, không được, ngày nào đó phải đi bệnh viện khám một chút, hất mặt không nhìn tới anh, âm thầm nắm thật chặc quần áo trước ngực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

"Em làm sao vậy?" Kim MyungSoo lo lắng hỏi, chân mày cũng nhíu lại, đưa tay sờ soạng ở trên trán cô, nhiệt độ rất bình thường, chắc không ngã bệnh.

Park JiYeon ngẩn ra, nhịp tim mới vừa bình phục lại tăng tốc lần nữa, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên, đây là Kim MyungSoo sao? Tại sao thỉnh thoảng làm những động tác này khiến mình hiểu lầm, chẳng lẽ anh thật sự đã bắt đầu tiếp nhận mình, không phải đang đùa mình chứ, những thứ này là cô hy vọng, nhưng lại không dám hy vọng xa vời.

Nhìn theo anh, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt Kim MyungSoo vừa hay nhìn thấy khóe miệng cô đang cười, ánh mắt chợt lóe, nha đầu này lại đang nghĩ chuyện gì vui vẻ?

"Em đang nghĩ cái gì? Sao vui vẻ như vậy?"

Park JiYeon phản ứng trong nháy mắt, con ngươi xinh đẹp khóa gò má kia lại thật chặc, sắc mặt không khỏi đỏ lên, khẽ cúi đầu ——

"Không có gì?"
Âm thanh nhỏ bé, nếu không phải ở bên cạnh cô đoán chừng đều nghe không được, sau đó lại ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn theo anh:
"Anh rốt cuộc muốn mang em đi đâu?"

"Bí mật!" Môi mỏng xinh đẹp chỉ khạc ra hai chữ, cố ý không nói cho cô.

Park JiYeon  nhàm chán bĩu môi, hừ, có gì đặc biệt hơn người, dứt khoát quay đầu không để ý tới anh, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thật ra thì trong lòng rất không thoải mái, dù sao anh mới vừa muốn tiếp nhận mình, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xa lạ.

"Kim MyungSoo , em. . . . . . Có thể hỏi anh một vấn đề được không?" Chép miệng, lời này của Park JiYeon  nín trong lòng mấy ngày nay, cuối cùng cũng muốn hỏi ra, nếu không cô sẽ hỏng mất .

"Cái gì?" Kim MyungSoo căn bản không có nghĩ quá nhiều, mắt không nhìn cô, nghiêm túc lái xe, anh muốn mang cô đi một chỗ, đây có lẽ là cơ hội để bọn họ tiếp nhận đối phương, anh nghĩ bất luận như thế nào cũng muốn cô chân thành tiếp nhận mình, chân thành rộng mở cánh

Cho nên hôm nay mới đến công ty tìm cô, không để cho cô phản ứng, liền dẫn cô ra ngoài, mặc dù cô đi cùng với mình cũng sẽ cười, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng và tự ti.

Quay đầu nhìn về phía cô, lại thấy cô chỉ một mực nhìn ngoài cửa sổ, cả người tản ra hơi thở lo lắng, lòng Kim MyungSoo  giống như bị người hung hăng nhéo một cái.

"Không phải có vấn đề muốn hỏi sao? Tại sao không nói?" Cười khẽ, tựa như một bộ thuốc giải tốt trừ khử lo lắng trong lòng Park JiYeon , lấy dũng khí, quay đầu, ánh mắt lóe lên:
"Kim MyungSoo . . . . . . Anh yêu em thật sao?" Đến bây giờ cô vẫn còn chưa tin, còn hoài nghi những lời nói ban đầu của anh.

"Chờ một chút em sẽ biết, xin em nhất định phải tin tưởng anh." Kim MyungSoo hàm hồ trả lời, tuy nhiên anh lại không thật sự nhìn cô.

Chính lúc này xe rẻ vào một con đường khác.

Nhưng Park JiYeon  không phát hiện, lông mi dài bi thương rũ xuống, cuối cùng là lòng mình quá tham lam, muốn được người đàn ông này yêu, thật ra thì chỉ một chút quan tâm của anh như vậy là đủ rồi.

Lòng của Kim MyungSoo  chợt đau đớn, vẻ mặt bi thương của cô tựa như một thanh kiếm hung hăng xé nát trái tim của anh.

JiYeon , không cần đau lòng, chờ một chút là biết, âm thanh đáy lòng đang kêu gọi, nhưng anh không biết nên giải thích thế nào, bởi vì bất luận anh nói thế nào đều là vô dụng.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, không nên trách cô không có tiền đồ, chỉ là cho dù ai đụng phải chuyện như vậy cũng không kiên cường nổi, cô cũng muốn kiên cường, nhưng mệt quá.

Xe ngừng lại, hai vai lay động, Kim MyungSoo  mới giật mình —— cô ấy khóc.

"Đừng khóc, anh. . . . . ." Hoảng hồn, vừa định ôm chầm cô, lại bị một tiếng thét đánh vỡ.

"Lão gia, phu nhân, tiểu thư cùng cô gia trở lại."

Kim MyungSoo lanh lẹ xuống xe, sau đó vòng qua sườn xe đi tới trước cửa kế bên tài xế, lịch sự mở cửa xe cho cô, Park JiYeon  nhìn anh một cái, khóe mắt còn sót nước mắt, có chút không hiểu?

"Chờ một chút rồi em sẽ biết đáp án." Một câu của Kim MyungSoo  giải trừ nghi ngờ trong lòng Park JiYeon , đau lòng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, hôn đôi mắt khóc đỏ một cái, sau đó ôm hông của cô đi vào bên trong biệt thự.

Trong sân, cỏ được chăm sóc rất bằng phẳng, những bông hoa xinh đẹp tranh nhau khoe sắc, ở nơi này mùa hè rất nóng bức, suối phun nhẹ nhàng phun nước, mang đến một chút mát mẻ.

"Sao anh biết nhà em?" Park JiYeon  mừng rỡ nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, trong trí nhớ của cô, xưa nay Kim MyungSoo  chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng bây giờ xác thực là đang đứng ở chỗ này.

"Sao em cứ xem thường chồng mình như vậy?"
Nhìn bộ dạng của cô, xem ra quyết định của mình không sai, ít nhất hiện tại cô rất vui vẻ, tay nhẹ nhàng nhích cô lại gần mình, khẽ hôn lên gò má cô:
"Anh  còn muốn em ở lại bên cạnh anh thì nhà của cha vợ sao anh có thể không biết chứ?"

Park JiYeon bị lời nói của anh làm cho sửng sốt một chút.

Cửa biệt thự mở rộng ra, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt, ba, mẹ còn có Jung SooJung , những người khác đều là người giúp việc Park gia.

Park JiYeon  hít mũi một cái, nếu như Kim MyungSoo không ôm cô, cô sẽ trực tiếp nhào tới.

"Ơ, đây không phải là Park đại tiểu thư của chúng ta ư, thế nào hôm nay có thời gian trở lại. . . . . ."
Jung Soo Jung  lên tiếng đầu tiên, âm thanh âm dương quái khí nhạo báng Đồng Lôi, rất rõ ràng cô còn để trong lòng chuyện Park Jiyeon cho mình leo cây.

"SooJung , đừng nóng giận!" Trong lòng Park JiYeon  cũng không dễ chịu, dù sao Soojung mới trở về, thật vất vả mới gặp, ai biết mỗi lần đều sẽ có tình huống phát sinh, hơn nữa gần đây mình luôn bận việc, càng thêm không có thời gian theo cô.

"Nha đầu chết tiệt kia, thế nào có chồng liền quên chị em tốt rồi, cái người này thấy sắc quên tình nghĩa."
Jung SooJung  liếc mắt nhìn Park JiYeon , một tay kéo cô từ trong ngực Kim MyungSoo ra, nếu không phải ở chỗ này có nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ hung hăng đánh cô hai quyền.

"SooJung , cậu đừng nói lung tung!" Park JiYeon  thận trọng nhìn lén Kim MyungSoo  một cái, lẩm bẩm với SooJung, mặc dù bọn họ là vợ chồng không sai, nhưng quan hệ của bọn họ quá phức tạp, loại lời nói mập mờ này không biết anh nghe có tức giận hay không.

"Tớ nói lung tung sao?" Jung Soo Jung  bĩu môi kháng nghị.

"SooJung !" Park  phu nhân luôn luôn hiền hoà, lôi kéo ống tay áo Jung Soo Jung : 
" Jiyeon  mới kết hôn, dĩ nhiên thời gian ở cùng chồng phải nhiều hơn chút, chẳng lẽ con để cho nó ngày ngày đi cùng với con sao?"

Lời nói này của Park phu nhân nghe như giải vây giúp Park JiYeon , nhưng ngầm trộm nghe càng thêm mập mờ, cái này khiến mặt Park JiYeon càng thêm đỏ, Kim MyungSoo  lại còn ngại thêm phiền nói nhỏ ở bên tai cô:
"Bảo bối, em xấu hổ sao?"

Ở trong mắt người khác thì bọn họ vô cùng ân ái, chỉ có mắt Park Chanryeol vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, đi tới trước bọn họ không nhanh không chậm nói:
" Tôi có lời muốn nói cùng các người."

Park JiYeon  nhìn sắc mặt của ông không tốt lắm, tiếng hô thật nhỏ:
" Cha ——" Kim MyungSoo  lại nắm tay cô thật chặc, ánh mắt ý bảo, không có việc gì, sau đó ôm cô đi theo sau lưng Park Hwangryeol lên lầu.

Bên trong thư phòng, Park Hwangryeol an tĩnh đứng ở bên cửa sổ sát đất, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hiện lên trong đầu hành động vừa rồi giữa bọn họ, đây không biết là thật hay giả.

Kim Park  kết thân, ông vẫn cảm thấy thật có lỗi với Jiyeon , đây là sau khi cô kết hôn, lần đầu tiên về nhà, ông nhìn ra được, Kim MyungSoo thật không tệ, nhưng bọn họ cũng không hạnh phúc, mặc dù động tác rất thân mật nhưng không có hạnh phúc, có chăng chỉ là lo lắng.

Cửa trong dự liệu bị mở ra, một đôi bóng dáng hài hòa chậm rãi

"Cha. . . . . ." Park JiYeon  mở miệng, lo lắng nếu như Park Hwangryeol hỏi mình cái gì thì làm sao trả lời?

"Cha. . . . . ." Kim MyungSoo  mở miệng, anh biết anh đối với Park JiYeon  chưa đủ tốt, làm thương nhân anh làm sao sẽ không biết, chỉ là hiện tại anh thật sự cần cô.

Park Hwangryeol không nói gì, đưa lưng về phía bọn họ, thở dài thật sâu, ông biết Kim MyungSoo  là một đối thủ kinh doanh hiếm có, nhưng ông hi vọng con gái của mình hạnh phúc.

"Cậu yêu con bé sao?" Xoay người, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Kim MyungSoo , muốn nắm bắt bất kỳ biểu tình gì của anh, ông không cần bất kỳ sự lừa gạt nào.

Park JiYeon  rất khẩn trương, cô không ngờ Park Hwangryeol sẽ hỏi những thứ này, con ngươi nhìn về Kim MyungSoo , lúc này thế nhưng cô lại sợ anh sẽ phủ định.

"Yêu!" Lúc Kim MyungSoo nói câu này, không có một tia do dự, lúc nói câu này, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giống như áp lực ngàn cân trong lòng đột nhiên buông lỏng ra, thì ra không biết từ lúc nào mình đã sớm yêu rồi, là cô gái thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng lại rất kiên cường.

Có lẽ chỉ đến khi yêu một người đến không thể nhận ra thì mới có thể bật thốt nên lời.

Park JiYeon  lại cảm thấy trên người Kim MyungSoo  truyền tới sức mạnh, anh nói anh yêu mình, không có một tia do dự, lòng của cô tựa như gặp được ánh mặt trời, thì ra mình đã sớm chờ mong.

"Nhưng, giữa các người không hài hòa, hoặc chỉ là thương hại."

"Cha!" Thì ra ba cái gì cũng biết, nhìn khuôn mặt tang thương của ông, Park JiYeon  mới phát hiện được mình hạnh phúc dường nào, có một người ba thương yêu mình.

Tròng mắt Park Hwangryeol sắc bén, trong giọng nói của ông là trách nhiệm làm cha:
"JiYeon  là con gái tôi, tôi làm sao lại không biết, nó quá quật cường, cũng quá suy nghĩ vì người khác, dù bị uất ức lớn cũng sẽ không nói một chữ, đối với những tổn thương đã qua của nó, tôi sao có thể tin tưởng."

Nửa câu đầu, Kim MyungSoo vô cùng đồng ý, cô chính là như vậy, coi như vừa bắt đầu mình vô cùng vũ nhục cô, nhưng cô một chữ cũng không nói, lại có thể sống rất bình thường.

"Tôi không hy vọng con gái của tôi sống không hạnh phúc, có lẽ kết thân vốn là một sai lầm, mặt mũi của tôi cũng là dùng hạnh phúc của con gái mình đổi lấy, có phải ban đầu tôi đã sai hay không?" Âm thanh lộ ra đau thương, Park Hwangryeol chịu đựng đau đớn, bởi vì mình ích kỷ, lại phá hủy cuộc sống của Lôi Lôi.

"Cha, xin người không nên phủ quyết con nhanh như vậy...con thừa nhận, vừa bắt đầu con rất ghét cô ấy, con ghét bị người khác an bài cuộc sống, cho nên con dùng hết thủ đoạn để tổn thương cô ấy, nhưng quay đầu lại con lại phát hiện ra con sai rồi, bất tri bất giác con đã sớm đón nhận cô ấy, cho nên xin ba tin tưởng, con nhất định sẽ đối với cô ấy thật tốt." Kim MyungSoo  vội vàng giải thích, vội vàng bảo đảm, anh sợ, sợ mất đi cô, tay ôm cô cũng chặt hơn nhiều.

Lỗ mũi ê ẩm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, cô vẫn cho đây chỉ là một ước mơ, không thể nào thực hiện mơ ước, anh thật sự yêu mình, thì ra là mơ ước đã sớm thực hiện, chỉ là mình không phát hiện mà thôi.

"Cậu biết trách nhiệm của cậu khi nói lời này hay không? Nếu như một ngày kia tôi phát hiện cậu đối với nó không tốt, coi như mất đi tất cả tôi cũng sẽ mang nó rời khỏi cậu."
Park Hwangryeol không quên cảnh cáo anh.

Kim MyungSoo  quả thật cười thản nhiên, vừa cưng chìu lau nước mắt trên mặt Park JiYeon  vừa trả lời:
"Sẽ không có ngày đó."

Anh ôm Park JiYeon  vào trong ngực, anh tin tưởng cuộc sống của bọn họ cũng chỉ còn lại hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: