Chương 10
Sắc mặt Kim MyungSoo hơi cương cứng.
"MyungSoo , hôm nay mẹ Lim nấu canh ngon lắm." Lee Sungryung mỉm cười cầm cái vá, múc một chén canh, đặt ở trước mặt của anh, Kim MyungSoo cũng không nói gì, vẻ mặt ấy là sương lạnh ngàn năm đóng băng.
"Hiện tại đã hợp ý các người."
Bóng dáng cao lớn đột nhiên đứng lên, con ngươi băng lãnh nhìn chung quanh, thốt lên lời nói vô cùng lạnh lùng.
"MyungSoo . . . . . ." Lúc Kim Myungsoo chuẩn bị rời đi, Lee Sungryung gọi anh lại.
"Mọi người ăn trước, tôi có chuyện muốn nói với MyungSoo !"
Bà nói một câu với mọi người trên bàn, sau đó lôi kéo Kim Myungsoo chậm rãi rời đi, đến phòng khách cách đó không xa ngồi xuống ghế sa lon.
Lee Sungryung bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Myungsoo, mẹ thật không biết nên nói với con như thế nào?"
Kim Myung Soo nhíu mày lại, anh đương nhiên biết Lee Sungryung muốn nói gì:
"Mẹ, người không cần phải nói gì, con tự hiểu." Cúi đầu, ngón tay ngắt mi tâm.
"Myungsoo !" Lee Sungryung nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhìn về phía bàn ăn một cái, nói tiếp
: "Jiyeon là một cô gái tốt, mẹ không biết tại sao con không thích con bé, nhưng mới nói với nhau mấy câu ngắn ngủi, mẹ cũng đã biết, nha đầu kia hiền lành hiểu chuyện, rõ ràng có rất nhiều uất ức, nhưng cái gì cũng không nói."
Chân mày Kim Myungsoo chau chặt hơn, anh khinh thường khi nghe những lời như vậy, anh cũng không muốn nghe, cái gì hiền lành hiểu chuyện, là tâm cơ của cô quá sâu, mới một thời gian ngắn ngủi mà tất cả mọi người trong Kim gia đã nghiêng về cô, như vậy sẽ chỉ làm anh càng ghét cô hơn.
Ở bên kia Park Jiyeon ăn nhưng không biết vị món ăn, cô có thể cảm giác chuyện bọn họ nói đến nhất định có liên quan đến cô, bởi vì có một ánh mắt vẫn đang nhìn về phía cô.
Ở bên tai vang lên âm thanh kéo cái ghế, gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Kim Myungsoo xuất hiện trước mặt cô, trong nháy mắt nhìn cô, cô thấy mi tâm của anh nhíu lại, chán ghét, lộ ra rất tự nhiên.
Sau khi phản ứng, Park JiYeon hoảng hốt và tự ti tránh ra, lông mi rũ xuống, che lại cặp con ngươi xinh đẹp kia.
Nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu trước mặt, Kim Myungsoo trong lòng càng thêm chán ghét, cô làm như vậy là muốn được người khác đồng tình sao? Hừ, cô gái như vậy có cái gì tốt.
"Jiyeon , ăn nhiều một chút, nghe SeungHo nói chân của con bị thương, ngày mai nói MyungSoo dẫn con đi khám bác sĩ."
Quan tâm khiến Park Jiyeon nghe có chút cảm động.
Cảm kích mà cười, đôi môi khẽ mở ra:
"Mẹ, không sao, con đã bôi thuốc rồi!" Vặn vẹo mắt cá chân dưới bàn, đã không đau, sẽ không có chuyện gì.
Ánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh trước sau như một đều lạnh lùng.
Sau buổi cơm tối, Kim Myungsoo cố ý phải đi về, Lee Sung Ryung cũng không tiện giữ lại, chỉ là trước khi đi liếc nhìn chân của Park Jiyeon, dặn dò MyungSoo, nhất định phải đưa cô đi bệnh viện.
Dọc theo đường đi, Kim MyungSoo đều mím chặt đôi môi, Park JiYeon cũng chỉ đưa mắt nhìn trong đêm tối, bên trong xe, yên tĩnh đáng sợ.
Đột nhiên, Kim MyungSoo thắng gấp, cô nghĩ nếu như không có dây an toàn, cô khẳng định đã đụng vào kính chắn gió rồi.
Nhíu nhíu mày, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, há miệng muốn nói điều gì, tuy nhiên nói không ra lời, bởi vì cô phát hiện một đôi con ngươi đen sắc bén đang quan sát cô.
Trong nháy mắt khi Park JiYeon quay đầu, anh đột nhiên giơ tay lên hung hăng bóp cổ của cô.
"MyungSoo. . . . . ." Park Jiyeon không nghĩ tới anh sẽ có hành động này, kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Kim Myungsoo hình như mất đi lý trí, lực ở tay càng thêm xiết chặt, diện mạo dữ tợn, giống như từ trong địa ngục bước ra.
Gió đêm ở bên tai thổi lất phất, hô hấp càng ngày càng yếu, Park JiYeon cảm thấy mình sắp chết rồi.
"Tại sao ai cũng muốn bắt buộc tôi, tôi ghét cảm giác như thế, tôi ghét bị người khác điều khiển!" Anh gầm nhẹ một tiếng.
Bên tai ù ù, Park Jiyeon bắt cánh tay anh lại tay dần dần trở nên suy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Trong điên cuồng Kim Myungsoo cảm thấy sự khác thường của cô, bàn tay rốt cuộc buông ra, nhưng mắt như cũ vẫn nhìn chằm chằm Park JiYeon :
"Cô đúng là lợi hại, mới một buổi tối ngắn ngủi, đã chiếm được cảm tình của mọi người Kim gia." Gương mặt anh cười nhạo đầy khinh thường.
Park Jiyeon liều mạng thở khi lấy được không khí lần nữa, vừa thở gấp, vừa nói: "
"Anh rốt cuộc đang nói cái gì?"
Kim Myungsoo không để ý đến cô, ngồi lại, lần nữa khởi động xe, xe đến trước một biệt thự khác thì dừng lại, Kim MyungSoo mở cửa xuống xe, Park JiYeon lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng kia biến mất.
Thở dài thật sâu, mới mở cửa xuống xe, khập khễnh đi lên lầu.
Trong gương, dáng người uyển chuyển, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, chỉ là cần cổ đột nhiên xuất hiện mấy vết lằn phá hủy dáng người hoàn mỹ, Park JiYeon hờ hững cởi quần áo ra, dưới vòi sen nóng bỏng cọ rửa thân thể, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô không thích ứng được.
Mặc bộ áo ngủ mềm mại, lẳng lặng nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần, mỗi một bước như đập vào trong lòng cô.
Hình như dừng lại trước cửa phòng cô một chút, lại kiên quyết rời đi.
Park JiYeon mệt mỏi nhắm mắt lại, cô vẫn còn hy vọng xa vời cái gì, người đàn ông này căn bản không thuộc về cô.
Ánh mặt trời bình minh khá tốt.
Park JiYeon hơi híp mắt lại, ánh mặt trời chiếu thẳng đến, làm cho cô không phản ứng kịp, vén chăn lên, đi tới phòng tắm, nhìn mình trong gương, than thở, người có gương mặt tái nhợt này là cô sao?
Hơi sửa sang một chút, đẩy cửa ra, trong nhà không có người giúp việc, mà cô lại không thích ăn đồ ăn bên ngoài, nên chỉ có thể tự mình nấu ăn, nghĩ tới đây, tâm tình liền tốt hơn nhiều.
Khi Kim MyungSoo xuống, Park JiYeon đang trong phòng bếp, trên bàn bữa ăn sáng rất phong phú, có trứng luộc, có sữa tươi, có salad, có bánh bao, còn có sandwich, thật là cái gì cần có đều có.
"Anh đã dậy rồi...ăn điểm tâm trước đi." Park JiYeon bưng hai cây lạp xưởng đi tới, thấy Kim Myungsoo đứng ở bên cạnh bàn ăn.
"Những thứ này đều là cô làm?"
Nói thật, đã lâu rồi anh chưa từng thấy qua bữa ăn sáng nào phong phú như vậy, ít nhất một điểm này, cô gái này làm cho anh lau mắt mà nhìn.
"Ừ, nếm thử một chút xem." Park JiYeon bọc một cây lạp xưởng đưa cho anh, mỉm cười nhìn anh.
Tùy ý nhận lấy, giống như pho tượng, ưu nhã ăn, một hồi lâu, thong thả nuốt vào bụng miếng bánh bao cuối cùng, sau đó giơ tay lấy khăn ăn, ưu nhã lau, trong miệng còn lẩm bẩm:
"Chẳng có gì đặc sắc?"
Park Jiyeon có chút kinh ngạc, nhìn cái mâm trên bàn ăn trống không, ăn không ngon còn ăn nhiều như vậy.
"Cô có thể nhanh lên một chút hay không, tôi rất vội." Môi mỏng hé mở, âm thanh lạnh lẽo trên không trung quay về.
"Ừ. . . . . . Cái gì?" Park Jiyeon hiển nhiên không biết anh đang nói gì.
"Tôi không muốn cả ngày có người càu nhàu ở bên tai, đưa cô đi bệnh viện."
Không nhịn được ném một câu nói, xoay người rời đi, đến khi trong sân truyền đến tiếng động cơ xe.
Dọc theo đường đi, Park Jiyeon đều ở đây nhìn anh, anh thật là khiến người ta không cách nào đoán được.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Kim Myungsoo móc móc túi, ngay cả động tác cầm điện thoại cũng đều bất đồng, mày đẹp cau, trên điện thoại hiện lên là mẹ.
"Mẹ ——" Kim Myungsoo không nhịn được nói, bởi vì anh biết rõ mẹ muốn nói gì.
Quả nhiên ——
"Myungsoo , con có đưa Jiyeon đi bệnh viện không?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh đoan trang dịu dàng của Lee Sungryung.
"Mẹ, mẹ yên tâm." Kim MyungSoo miễn cưỡng nói xong, chỉ nghe được bên kia nói tiếp:
"Con đưa điện thoại cho Jiyeon, mẹ cần xác nhận một chút."
Một bên con ngươi Park JiYeon nhìn chằm chằm phía trước, cô không có thói quen nghe lén người ta nói chuyện điện thoại, chỉ là lúc này, một bàn tay dày rộng xuất hiện trước mặt cô, điện thoại di động đang nằm ở phía trên.
Park JiYeon nhìn về phía anh, không biết anh có ý gì.
Lông mày cau lại:
"Mẹ tôi muốn cô nghe điện thoại."
Luống cuống cầm điện thoại lên, ghé vào bên tai: "Mẹ ——"
"Jiyeon à, MyungSoo dẫn con đi bệnh viện sao? Con sao lại không cẩn thận như vậy, đi bệnh viện nhất định phải kiểm tra kĩ một chút, ngộ nhỡ bị thương ở đâu sẽ không tốt, mẹ đã liên lạc với bệnh viện rồi."
Park Jiyeon có chút cảm động:
"Anh ấy đã đưa con đi rồi, cám ơn mẹ?"
"Đứa nhỏ ngốc, chúng ta bây giờ là người một nhà, đừng có khách sáo như vậy." Bà biết MyungSoo đối với cô không tốt, trong lòng có chút áy náy.
"Dạ." Nhỏ giọng trả lời.
Đi vào đại sảnh bệnh viện, nữ nhân viên phục vụ lập tức tiến lên đón, hình như đã sớm biết bọn họ sẽ đến, khóe môi nhếch lên cười ngọt ngào: "Các vị là giám đốc Kim và Kim phu nhân phải không?"
Park JiYeon nhìn Kim Myungsoo một cái:
"Ừ!" Mới nhàn nhạt đáp một tiếng.
Bệnh viện rất lớn, phục vụ cũng rất được, vừa vào cửa đã có người đỡ cô, làm cho cô không được tự nhiên, sau đó đi vào một phòng làm việc rất lớn, một người vóc dáng khỏe mạnh, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài màu trắng đang lật xem tài liệu.
"Viện trưởng, bọn họ đã tới." Cô y tá gõ cửa, sau khi được cho phép mới tiến vào.
"Bác Seo !" Kim Myungsoo mỉm cười chào người đàn ông trung niên.
Trong lòng Park Jiyeonđau xót, anh đối với người nào cũng dịu dàng, trừ cô.
"MyungSoo , ngồi một lát đi, bác xem qua cô ấy trước một chút." Khép văn kiện lại, người đàn ông đã tới trước mặt Park JiYeon .
Kim Myung Soo gật đầu một cái, tùy ý cầm lên quyển tạp chí bên cạnh xem qua, làm như vô tình nghe viện trưởng Seo nói.
"Cô nói tình huống cụ thể cho tôi nghe?" Viện trưởng nở nụ cười hiền lành.
"Không có gì, chỉ là đi bộ không cẩn thận bị té, hơn nữa hiện tại đã không sao rồi." Cô cười dịu dàng.
Kéo ống quần của cô lên, vừa nâng chân vừa nói: "Có chút sưng, nhưng đã được xử lý kịp thời, không có gì đáng ngại, thoa thuốc đúng giờ sẽ lành, trong khoảng thời gian này không được mang giày cao gót, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ hồi phục hoàn toàn."
Park Jiyeon trả lời một câu, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, Kim Myungsoo ở lại bên trong.
"Đúng là cô rồi?" Một cô y tá dừng ở trước mặt Park Jiyeon , hai mắt vụt sáng, mặt mỉm cười.
"Cô biết tôi?" Park Jiyeon hoài nghi hỏi.
"Cô không nhớ sao? Mấy ngày trước cô té xỉu, tôi chăm sóc cô ở phòng bệnh." Cô y tá nhắc Park JiYeon .
Được nhắc như vậy, Park JiYeon ngược lại cảm thấy quả thật nhìn rất quen, thì ra là cô:
"Ngày đó cám ơn cô, tôi để lại tờ giấy, cô đã đưa cho người kia rồi chứ?"
"Ừ, ngày đó cô mới vừa đi, là anh ta tới rồi." Cô y tá không chút nghĩ ngợi nói xong, cô có ấn tượng khá sâu: "Hôm nay cô thế nào, khó chịu chỗ nào sao?" Cô y tá liếc nhìn đơn thuốc cô cầm trên tay.
"Không có gì, chân bị trẹo thôi." Vươn chân ra: "Chỉ là không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."
"À, cô tới một mình sao?" Cô y tá nhìn cô chỉ có một người, thuận miệng hỏi một câu.
Park JiYeon xấu hổ cười, anh ta tới hay không tới cũng không khác nhau bao nhiêu, đột nhiên, một âm thanh cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ: "Đi lấy thuốc tại sao lâu như thế?"
Viện trưởng Seo không phải là nghe lời của mẹ, nói cho anh một chút đạo lý, tâm tình phiền não, lúc đi ra lại phát hiện cô gái kia còn cầm đơn thuốc, đang cùng một cô y tá tán gẫu, tâm tình không tốt lập tức càng hỏng bét.
Kim MyungSoo đi đến, không ngờ cô y tá liền kêu lên: "Oa, đúng là một trai đẹp? Tỷ tỷ cô thật hạnh phúc, thế nào mỗi lần tới bệnh viện đều là trai đẹp đưa đến vậy?"
Lời nói của cô y tá lập tức làm tức giận trong lòng Kim Myungsoo bộc phát, lại? Ha ha? Cô gái này, không ngờ bản lĩnh quyến rũ người của cô thật lợi hại?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro