Cô dâu bỏ trốn (Típ đây):X>+>(part 19)
Put your story text here...Trên đường đi Vân và Duy thỉnh thoảng mới nói đôi câu với nhau, còn đâu họ đều im lặng nhìn ra hai bên đường. Trời mưa làm cho không khí dịu mát, làn gió hiu hiu khiến cho tâm hồn của mọi người xung quanh thêm phấn khích đi ngắm cảnh về đêm.
Vân thường hay lang thang một mình ngoài đường nên con nhỏ không lạ lùng lắm với cái không khí ồn ào không bao giờ dứt này. Vân quay sang hỏi Duy.
_Anh có bao giờ đi dạo về đêm khi anh sống ở bên kia không...??
Đôi mắt của Duy lơ đãng nhìn ra hai bên đường. Cũng có những khi Duy đi dạo trên đường phố vào những lúc trí óc căng thẳng hay anh chàng muốn được hít thở không khí thoáng đãng. Cuộc sống vẫn hối hả chạy theo dòng đời của nó. Duy không có gì để hối tiếc hay đau khổ vì từ bé tới giờ Duy chưa yêu ai và chưa bao giờ rung động trước bất cứ một cô gái nào nên Duy vẫn chưa thể hiểu hết được giá trị của cuộc sống và tự hỏi mình sinh ra để làm gì.
Ai mà nghe được câu này của Duy lại tưởng anh chàng bị điên vì ngay bản thân mình là ai và muốn gì mà cũng không biết. Duy lại là một người thông minh như thế, anh chàng tại sao không thể xác định được định hướng cho bản thân. Điều này là một dấu chấm hỏi to đùng đối với trí óc của Duy vì từ lâu anh chàng luôn làm theo nguyện vọng của ông bà nội và bố mẹ nên không có được một tiếng nói riêng và động lực cho bản thân.
Vân khác Duy, con nhỏ luôn có những ước mơ tươi sáng và luôn cố gắng phấn đấu cho ước mơ đó. Hai người có hai ý nghĩ và mục tiêu khác nhau nhưng nói chung họ đều vì người khác để gắng gượng bản thân của mình lên. Vân muốn trở thành một người có thể dùng tài năng để giúp cho những người nghèo khổ. Duy tuy cố gắng học tập để quản lý công việc kinh doanh của gia đình nhưng nhờ cậu ta mà nhiều người có công ăn việc làm và nhờ những đồng tiền đóng góp cho quỹ từ thiện, Gia đình của Duy đã góp phần không nhỏ cho những con người bất hạnh đó.
Duy trầm tư trả lời.
_Tôi không thích một mình lang thang ngoài phố khi đêm về. Nếu có phải đi đâu tôi thường hay lái xe ô tô đi lòng vòng hai ba con đường đến khi nào chán tôi lái xe về nhà...!!
Vân nghe Duy nói, con nhỏ cảm thấy nhạt nhẽo làm sao. Ai đời đi dạo lại mang xe ô tô phóng vù vù ở ngoài đường. Nếu thế còn gì là hứng thú và ý nghĩa của việc đi tản bộ nữa.
_Không lẽ từ nhỏ tới lớn anh không có niềm vui nào khác ngoài đọc sách, đi học và đi làm hay sao...??
Duy lắc đầu nói.
_Tôi xin lỗi vì làm cô thất vọng nhưng đúng là ngoài những điều đó ra tôi không còn làm việc gì khác nữa....!!
Vân tròn xoe mắt ra nhìn Duy. Con nhỏ thấy Duy đúng là gỗ đá. Tại sao một người hơn Vân có hai tuổi lại có thể sống một cuộc sống như một thầy tu như thế. Anh chàng này không có cảm xúc và không muốn được làm một đứa trẻ hay sao mà suốt ngày vùi đầu vào những thứ đòi hỏi nhiều thời gian Vân biết tuổi trẻ không học hành thì không có tương lai nhưng nếu không vui chơi thì cũng có khác gì lãng phí tuổi trẻ của mình đâu. Vui chơi và học hành phải kết hợp với nhau mới tạo nên sự hài hòa của cuộc sống.
Vân thấy mình cần phải thay đổi suy nghĩ cứng nhắc và khô khan của Duy. Vân nghĩ.
_Có lẽ anh chàng này không có ai làm bạn và chơi cùng trong suốt mười tám năm qua nên anh ta luôn cô đơn và cảm thấy mình thật lẻ loi. Anh ta muốn hành mình vì anh ta tưởng là ai cũng nhìn vào những thứ mà anh ta đang có, anh ta không hiểu phải đối xử với người khác như thế nào cho đúng....!!
Vân siết chặt hai tay vào nhau con nhỏ vừa có một quyết định trọng đại. Vân mỉm cười bảo Duy.
_Trong những ngày anh ở đây. Tôi muốn đưa anh đi đâu đó chơi. Anh nghĩ ý kiến của tôi thế nào...??
Duy kinh ngạc nhìn Vân không chớp. Anh chàng tò mò hỏi.
_Cô đồng ý làm một người bạn của tôi hay sao...??
Vân gật đầu, con nhỏ quan tâm nói.
_Mặc dù tôi không thích cái tính cách hay ra lệnh và bắt nạt người khác của anh nhưng tôi muốn chỉ cho anh thấy một mặt khác của cuộc đời. Anh cần mở rộng lòng của mình ra để đón nhận những niềm vui và những khát khao của cuộc sống. Anh đừng nhốt cảm xúc của bản thân trong một cái lồng nữa. Tôi không muốn mai sau khi anh già, anh lại hối tiếc là tại sao khi mình còn trẻ mình không vui chơi và tận hưởng cuộc sống đi mà lại tự giam mình trong bốn bức tường lạnh lẽo....!!
Duy chưa bao giờ thấy Vân gần gũi với anh chàng như lúc này. Vân là người đầu tiên nói những lời quan tâm và thật lòng với Duy. Vì Duy có cho ai được một cơ hội gần gũi như Vân đâu. Anh chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vân rồi nói.
_Cô đồng ý làm bạn của tôi thật chứ. Cô nên nhớ là làm bạn của tôi không dễ đâu vì tôi là một người khó tính và vì tôi vẫn chưa quen có một người khác ở bên cạnh mình ....!!
Vân tự tin bảo Duy.
_Anh lo điều đó làm gì. Nếu anh khó tính quá thì lúc đó tôi bỏ cuộc là xong....!!
Duy hấp tấp hỏi Vân.
_Cô nói từ bỏ nhanh quá. Tôi chỉ mới dọa cô có một chút mà cô đã có tư tưởng muốn buông xuôi rồi, cô đúng là một người không có lập trường gì cả....!!
_Tại anh dọa nạt tôi chứ. Nhưng mà anh yên tâm đi vì tôi sẽ làm phiền anh và làm cho anh cảm thấy bực bội khi anh ở bên tôi thì thôi nên anh chuẩn bị tinh thần mà đón nhận nó đi...!!
Duy nghe giọng dọa nạt của Vân với một sự tò mò và háo hức. Tuy có đôi khi cãi nhau với Vân nhưng anh chàng không hề cảm thấy khó chịu mà trong lòng của anh chàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế.
_Tôi đang mong chờ những trò nghịch ngợm của cô. Tôi hy vọng cô không làm cho tôi phải thất vọng....!!
Vân mỉm cười không đáp con nhỏ đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Chiếc xe sau khi rẽ vào một con đường lớn. Anh chàng tài xế nhắc hai người.
_Nhà hàng của Pháp kia rồi....!!
Vân và Duy đọc tên của nhà hàng đang nhấp nháy trên môt tấm bản hiệu to.Vân bảo Duy.
_Nhà hàng này xem ra đúng là to và đẹp thật. Tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để ngắm cảnh ở đây đâu vì xung quanh toàn nhà và nhà thế này thì ngắm cái gì...!!
Duy quan sát xung quanh một lượt. Duy mỉm cười đáp.
_Tại sao cô nói là không có gì. Chúng ta hãy chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi nhìn mọi người đi đường như thế không phải là ngắm cảnh hay sao...??
Vân không ngờ anh chàng Duy cũng có những đề nghị mang tính nhàn rỗi và thưởng thức như thế. Vân đã khám phá ra nhiều mặt trẻ con và đáng yêu của anh chàng. Vân nghĩ.
_Xem ra Duy cũng chỉ là một đứa trẻ đang được che dấu trong cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và đạo mạo kia mà thôi.....!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro