
Hai vị đại nhân vật
Gương mặt Jang Yoomie từ từ đỏ lên, càng lúc càng nhiều, cho đến khi toàn bộ đều ửng đỏ, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn cũng không dám nhìn anh ta.
"Reng...." Ngoài cửa, truyền đến tiếng chuông.
Kim Taehyung thấy cô ngừng khóc, hầu kết chuyển động: "Tôi đi mở cửa, cô đừng ra."
Jang Yoomie không dám lên tiếng, chỉ khép nép gật đầu.
Kim Taehyung mở cửa, Dawoo đang đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một túi đồ.
Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Taehyung, trên gương mặt của anh ta xẹt qua một tia không được tự nhiên:
"Tổng giám đốc, đây là đồ anh cần."
"Ừ" Kim Taehyung nhận đồ, xoay người đóng cửa lại.
Một mình Dawoo hoang mang đứng ngoài cửa...
Jang Yoomie nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng nắm chặt chiếc chăn trên người mình.
Kim Taehyung vứt túi đồ lên trên giường: "Tự đi tắm rửa đi, sau đó thay đồ." Nói xong, không quay đầu mà đi ra ngoài.
Jang Yoomie nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn đi vào trong phòng tắm.
Sau khi tắm rửa một phen, Jang Yoomie mặc quần áo vào mới đi ra ngoài. Mà Kim Taehyung ở trong phòng khách, cũng sớm đã mặc đồ chỉnh tề vô cùng đẹp trai.
Anh ta nói: "Trước tiên quay về biệt thự Mộc Kim."
Jang Yoomie không đáp lời, yên lặng đi theo sau anh ta.
Hai người đi ra khỏi phòng tổng thống, đi đến cửa thang máy. Có hai chiếc thang máy song song nhau, Kim Taehyung ấn một cái trong đó. Trong nháy mắt bọn họ tiến vào, thì một chiếc thang máy khác cũng mở ra, truyền đến một vài tiếng trao đổi.
"Tối hôm qua, cậu Kim cùng với người phụ nữ đó ở trong căn phòng của tần này."
"Tìm cho tôi, nhất định phải tìm ra nó cho tôi, còn có người phụ nữ đó nữa."
Jang Yoomie ngẩng đầu, nhìn về phía Kim Taehyung.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, lướt qua thật nhanh, đè cô vào trong góc, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
"A!" Jang Yoomie không kịp thở, hai tay hung hăng đánh lên ngực của anh ta.
Vừa ngước lên lại nhìn thấy mấy bóng người ở ngoài cửa. Mà người dẫn đầu kia, mái tóc hoa râm, lông mày sâu thẳm, với đôi mắt sáng đến kinh người, đang quét qua chỗ của bọn họ.
Trái tim của Jang Yoomie hỗn loạn, đôi mắt người đó sắc bén như chim ưng.
Cửa thang máy đóng lại, Kim Taehyung mới dịch chuyển thân thể, buông cô ra. Jang Yoomie cho dù là một người ngốc, cũng hiểu được đôi chút ý đồ mà anh ta làm như vậy là để làm gì.
Cô thấp thỏm không yên hỏi: "Những người vừa này là ai vậy?"
Kim Taehyung nhàn nhạt liếc cô một cái: "Không liên quan đến cô."
"..." Jang Yoomie đành phải ngậm miệng lại.
Thang máy đã đến tầng một, cửa vừa mở ra, Kim Taehyung dắt tay kéo Jang Yoomie dưới chân bước rất nhanh, cô chạy chậm đằng sau anh ta, cho đến khi ngồi vào trong xe mới thở phào một hơi.
Chiếc xe chạy thông suốt trên đường, lấy tốc độ nhanh nhất quay về biệt thự Mộc Kim. Mà lúc này, người chồng ngốc của cô đã đến trường rồi.
Vào trong phòng, Kim Taehyung nói: "Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ lấy nếu như có người đến, cho dù ầm ĩ như thế nào cũng không được ra ngoài, hiểu chưa?"
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gương mặt của Jang Yoomie ngơ ngác, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của người đàn ông, cô cũng không dám hỏi gì nữa, quay trở về phòng của mình.
Quả nhiên, không bao lâu, thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng còi xe.
Trong lòng Jang Yoomie sinh ra tò mò, khẽ mở một góc của tấm rèm ra, nhìn ra bên ngoài.
Bầu không khí ở biệt thự Mộc Kim luôn luôn tĩnh mịch, thậm chí đến cả Kim Taehyung cũng không tùy tiện ấn còi như vậy, bao gồm việc lần trước là Lim Katy qua đây cũng chỉ là ấn một tiếng tượng trưng.
Mà lần này, âm thanh bá đạo lại cuồng vọng, nghiêm nhiên như thông báo rằng có nhân vật to lớn nào đó đến.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ có chút chói mắt, Jang Yoomie nhìn không rõ phía dưới rốt cuộc có mấy người, nhưng nhìn bóng người thấp thoáng, có lẽ khoảng ba bốn người.
Người giúp việc sớm đã đi ra đón tiếp, ngăn nắp đứng thành hai hàng, hoan nghênh vị đại nhân vật vào cửa.
Cửa xe mở ra, một đôi chân mang giày da bóng loáng đưa ra. Ngay sau đó, Kim Seokjin từ trên xe bước xuống.
Kim Seokjin, người nắm quyền của gia tộc Kim thị. Một bộ tây trang màu xanh đậm, cùng với đôi giày da bóng loáng, dưới sự giúp đỡ của Hwang Merie đi đến trước cửa chính.
Kim Seokjin đã ngoài tuổi bảy mươi, nhưng Hwang Merie của ông ta vẫn đỡ lấy bên cạnh. Khoác lên mình một bộ váy xẻ tà hoạ tiết hoa sen, da thịt trắng nõn, trang điểm tinh tế, kiểu tóc đoan trang, nghiễm nhiên trẻ hơn hai mươi tuổi so với Kim Seokjin.
Vừa vào cửa, Hwang Merie reo lên: "Taehyung đâu, gọi nó ra đây cho tôi."
Người giúp việc nói: "Cậu chủ đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi."
Hwang Merie lạnh lùng nhếch khóe miệng hỏi: "Nghỉ ngơi? Đừng có giả vờ với tôi. Cậu đi gọi nó xuống đây."
Người giúp việc liên tục gật đầu, đi lên lầu.
Đúng lúc này, Kim Taehyung mặc quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống. Dáng vẻ chậm chạp lười biếng, mặt mày rất là ngả ngớn, hoàn toàn có Hwang Merie trong mắt.
Hwang Merie nhếch mày nói: "Kim Taehyung, cậu bỏ mặc cháu gái tôi bị người hãm hại, lại cùng người phụ nữ đã hãm hại nó tình một đêm. Cậu quả thực không coi Hwang gia chúng tôi ra thể thống gì."
Kim Taehyung lạnh lùng nhìn bà ta một chút: "Bà già chết tiệt, câm miệng lại cho tôi."
"Cậu......" Hwang Merie tức giận, quay về phía Kim Seokjin cầu cứu: "Anh Jin, anh xem xem con trai anh kia kìa, không lễ phép với em gì cả. Em không dám tưởng tượng sau này em già rồi, nó sẽ ngược đãi em như thế nào nữa."
Vừa nói vừa ra vẻ oan ức của một người vợ, bắt đầu thút tha thút thít.
Kim Seokjin cảm thấy mất mặt, quát lớn: "Taehyung à, thế nào đi nữa Merie cũng là mẹ của con. Sao con có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với bà ấy."
Kim Taehyung cười nhạt một tiếng, đi thẳng tới ghế sofa, ngồi xuống.
Chân bắt chéo, liếc xéo Hwang Merie: "Thái độ này thế nào? Không chửi bà ta, càng không đánh bà ta, không nên khách khí quát."
"Con......" Kim Seokjin bực tức.
Hwang Merie bĩu môi, oan ức quay lại nhìn Kim Seokjin.
"Anh Jin, anh cứ kệ nó bắt nạt em như vậy sao? Anh cũng nhìn thấy, dáng vẻ đau khổ của Katy tối hôm qua rồi đó. Nó là con dâu nhà họ Kim chúng ta đó!"
Kim Seokjin khuôn mặt ôn nhu cưng chiều, cẩn thận an ủi bà ta.
Kim Taehyung ở một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt hiện lên hai chữ chán ghét.
Nghiêng tai Kim Seokjin nói: "Taehyung con xem con là Hwang Merie tức giận rồi, mau xin lỗi bà ấy đi."
"Xùy." Kim Taehyung như nghe được một trò cười, cười nhạt một tiếng. Lạnh nhạt nói: "Xin lỗi bà ta? Dựa vào cái gì? Ông cảm thấy đáng không?"
Kim Seokjin lạnh mặt: "Con coi như nể mặt của ta cũng không được sao?"
"Xin lỗi, tôi nói sai rồi. Phải là...hmm..Các người đều không xứng!"
"Con..." Kim Seokjin bị làm cho tức giận nói.
Hwang Merie không còn mang bộ mặt oan ức nữa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Kim Taehyung: "Cậu có lỗi với Katy nhà chúng tôi."
Kim Taehyung thảnh thơi đứng dậy, tiến về phía quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang, nhấm một ngụm, rồi mới lơ đãng nói: "Bà cũng đã nói là nhà của bà, chứ không phải nhà của chúng tôi!"
Hwang Merie bị câu nói này chặn cứng họng mắt trợn trắng.
Kim Taehyung ngửa đầu, một hơi uống hết rượu vang trong chiếc ly đế cao. Đặt ly rượu sang một bên, nhấc chân đi lên lầu, nói: "Không biết hôm nay là cơn gió nào đưa các người tới, dù sao tôi cũng không ngồi đây cùng các người. Các người thích ngồi cứ ngồi. Không thích ngồi thì tự về đi! Không tiễn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro