Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đồ thật chưa chắc đã có giá trị hơn đồ giả

Jungkook hỏi cô, cười cái gì?


Khuôn mặt Jang Yoomie đỏ lên, nghĩ tới những ý nghĩ của mình lúc nãy, vội nói "Không có gì."


Jungkook cẩn thận hỏi: "Có phải không thích những trường hợp như thế này hay không?"

"A... vẫn ổn"


"Ha ha, tôi nhìn ra rồi." Jungkook cũng không phản bác lời của cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi cũng không thích."

Trong lời nói còn mang theo một chút bất đắc dĩ.


Ý? Chuyện gì vậy? Bình thường nhìn anh đều mang dáng vẻ đội trời đạp đất, sao hôm nay lại lộ ra cảm giác buồn thương như vậy. Cô chưa kịp hỏi, đã có người gọi cô.


"Yoomie..." Jang Yoomie chờ cô quay đầu, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "A, thật sự là em sao, Yoomie, sao em lại tới đây?"


Lời này nghe sao cũng khiến cho người ta thấy khó chịu. Cái gì gọi là sao em lại tới đây? Chẳng lẽ, Jang Yoomie cô không xứng tới nơi này sao?


"Xin chào, tôi là Jungkook, hôm nay Yoomie là bạn nữ của tôi." Jungkook giúp cô thoát khỏi tình huống xấu hổ, giải thích nói.


Jang Yoomie mang theo vẻ cảm kích nhìn anh ta một cái, khóe miệng khẽ mỉm cười.


Nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt của Park Jimin, lại giống một cô gái nhỏ lộ vẻ thẹn thùng. Bởi vì trước kia Jang Yoomie đã từng lộ ra vẻ mặt này ở trước mặt một mình anh ta. Rốt cuộc, trong lòng vẫn rất khó chịu.



Vẻ mặt của Jang Puri vẫn tự nhiên như trước, mang theo vẻ kinh ngạc nói: "Ồ, hóa ra là phó tổng giám đốc nổi tiếng của Woji Ruby, haha phó tổng giám đốc Jeon, chào anh, lần đầu gặp mặt."

Nói xong, cô ta tự nhiên, hào phóng vươn tay với Jungkook.

Jungkook cũng tỏ ra cao quý, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, vươn tay nắm nhẹ rồi nói: "Không dám."



Jungkook, phó tổng giám đốc của Woji Ruby? Anh ta quen với Jang Yoomie từ khi nào? Thảo nào thái độ của Jang Yoomie với anh ta hôm ấy lại thay đổi lớn như vậy, chiếc vòng cổ ngọc bích kia có phải chính là...

Park Jimin kìm nén sự khó chịu trong lòng, cũng vươn tay chào hỏi với Jungkook: "Giám đốc Jeon, xin chào, tôi là Park Jimin."

Jungkook cũng nhẹ nhàng khách sáo đôi câu với anh ta, sau đó nghi hoặc hỏi Jang Puri: "Cô Jang, người này là..."

Jang Puri bỗng nở nụ cười tươi như hoa, ngượng ngùng, vươn tay năm lấy cổ tay của Park Jimin, ngọt ngào nói: "Người này là chồng sắp cưới của tôi."


"Ồ, vậy trước tiên xin chúc mừng."

"Cám ơn"


Hai người anh một câu, tôi một câu, trò chuyện câu được câu không, nhưng Jang Yoomie lại cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ánh mắt của Park Jimin vẫn luôn dừng trên người cô.

Trong ánh mắt kia, có sự khinh thường, dò xét, châm biếm, tiếc hận, không cam lòng, cái gì cần cũng có.

Anh ta dựa vào đâu mà nhìn cô với ánh mắt giống như cô phản bội anh ta?

Trong lòng bàn tay vô thức toát mồ hôi. Tại sao trong lòng cô lại bất an như vậy? Cô cũng đâu làm gì sai, hơn nữa, người cảm thấy bất an là anh ta mới đúng chứ? Rõ ràng là anh ta một chân đạp hai thuyền trước, rốt cuộc là ai cho anh ta quyền, một mặt bỏ rơi cô nhào vào vòng tay của Jang Puri, một mặt lại tới chỉ trích cô bất trung?



"Yoomie, em sao vậy?" Jungkook cẩn thận phát hiện ra sắc mặt của Jang Yoomie có chút không tốt.

"A... Không sao, có lẽ hơi mệt thôi." Là tâm mật.

Jungkook gật đầu, nói: "Tôi cùng em tới phòng nghỉ."

"Ừm." Jang Yoomie như bỏ được gánh nặng mà nhẹ nhõm thở ra.

"Gặp mặt sau." Jungkook gật đầu với hai người bên cạnh rồi đỡ Jang Yoomie rời đi.



Bóng người đã đi xa, Jang Puri lạnh lùng nhìn Park Jimin, nói: "Người đã đi xa, còn nhìn, nhìn cái gì nữa?"

Park Jimin hoàn hồn, giải thích: "Dù sao thì cô ấy cũng là em gái của em, anh chỉ muốn xem thử Jungkook này rốt cuộc là tốt hay xấu."

Jang Puri cười lạnh một tiếng: "Anh quản thật rộng."

Park Jimin khẽ thở dài: "Em suy nghĩ nhiều rồi."


"Em cảnh cáo anh, lần sau gặp lại cô ta thì thu hồi cái ánh mắt ngây ngốc đó của anh đi, cứ như cả đời chưa được nhìn thấy phụ nữ vậy. Hèn nhát!"

"A, em..."

Park Jimin đang muốn nói gì đó, Jang Puri đã hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.


Park Jimin lại nhìn về phía Jang Yoomie rời đi, thoáng nhìn sâu một cái. Cuối cùng, vẫn đuổi theo Jang Puri.



Jungkook rất biết săn sóc, anh ta đưa Jang Yoomie rời xa đám người, đưa cô ra ban công ngoài trời. Cách một tấm rèm dày, âm nhạc tao nhã trong phòng cũng được che chắn gần hết. Cùng với bầu trời đầy sao vô tận này, cùng với cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng cũng có một loại cảm giác khác.


"Hai người vừa nãy là gì của em?" Jungkook hỏi.

Jang Yoomie mỉm cười chua sót, nói: "Thật ra anh Jeon cũng biết rõ, cần gì phải hỏi nữa."

Jungkook khẽ gật đầu, lại nói: "Tôi biết, người phụ nữ kia là chị của em."


Jang Yoomie khẽ gật đầu: "Nhưng... cô ta mới là cô chủ của Jang gia, còn em chỉ là đồ giả."

Mặc dù khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng giọng điệu lúc nói lại nói cho anh biết rằng, lúc này cô đang cô đơn.


"Có đôi khi, đồ thật chưa chắc đã có giá trị hơn đồ giả."


"Hả?" Jang Yoomie nhìn anh ta.

Jungkook mỉm cười, nói: "Cô Jang dường như rất quen thuộc mấy trường hợp như vậy, thân là một cô chủ, có lúc phải đối phó với mấy kiểu quan hệ này. Nhưng cô ta cho tôi cảm giác rất thuần thục, ngược lại không có sự chân thành, trong sáng như Yoomie."

Đôi môi Jang Yoomie cong lên, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều: "Cảm ơn."


"Còn người đàn ông vừa nãy... chắc hẳn anh ta là bạn trai cũ của em đúng không."

Jang Yoomie trừng lớn mắt!

Jang Yoomie thâm sửng sốt, sao Jungkook lại biết chuyện này?


Thấy cô ngờ vực như thế, Jungkook mới lạnh nhạt đáp: "Mặc dù ở thành phố Seoul, nhà họ Jang không được xem là gia tộc lớn, nhưng bọn họ toàn kết giao với những người có danh vọng. Trước đây tôi từng nghe người ta nói chuyện phiếm, nói rằng thấy một người đàn ông có tài năng và diện mạo đều khá qua lại với một cô con gái nhà họ Jang. Nhưng không bao lâu sau đó, lại tâm đầu ý hợp với một cô con gái khác trong nhà họ Jang. Tôi đoán, chắc chắn là anh ta."


Jang Yoomie bất lực, ở trong một gia tộc như vậy, chẳng giấu được người khác chuyện gì: "Ừm, đúng là như vậy thật."


"Tôi có thể nghĩ như thế này không, ban đầu người đàn ông ấy nghĩ rằng cô là lá ngọc cành vàng ở trong Jang gia, bởi vậy mới giả vờ yêu cô. Sau khi hiểu rõ, biết được rằng lá ngọc cành vàng thật sự ở trong Jang gia không phải là cô, bởi vậy mới sà vào lòng lá ngọc cành vàng thật sự?"

"..." Jang Yoomie cảm thấy, người đàn ông này thật sự là thần cơ diệu toán còn sống trên đời này.


"Haha, ngốc quá." Jungkook sờ đỉnh đầu cô với vẻ thương xót.



Một hồi lâu sau, anh ta mới nói: "Dường như anh Park thật sự có hoài bão lớn, nhưng tiếc thật."

"Sao thế?" Jang Yoomie tò mò hỏi.

"Vẫn còn trẻ trung ngời ngời như thế mà mắt đã mù rồi. Một người con gái tốt như cô mà không biết quý trọng, sau này anh ta sẽ hối hận thôi."


Jang Yoomie hơi ngẩn ngơ, sau khi hiểu rõ ý anh ta, bèn bật cười, tâm trạng từ u ám lại trở nên tươi tắn.

Jungkook cũng cười theo cô, ánh trăng bàng bạc soi rọi trên gương mặt anh tuấn của anh, dường như đôi mắt anh ta được ngâm trong đầm nước dịu dàng vậy, khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái.


"Cười là được rồi, cười mới chứng tỏ được rằng cô đã buông bỏ rồi."

"Ừm, buông bỏ rồi" Jang Yoomie mạnh mẽ gật đầu.

"Đúng vậy đó, con người phải hướng về tương lai chứ. Ừm, cũng không đúng, con người phải nhìn qua bên cạnh mình, không thể dừng lại ở quá khứ mãi được. Thực chất, người tốt nhất mà ông trời dành cho cô, là ở ngay bên cạnh đấy..."

Jang Yoomie không ngờ rằng Jungkook, phó tổng giám đốc công ty Woji Ruby nổi tiếng lừng lẫy, cũng sẽ hài hước như vậy. Kế bên cô, chẳng phải là anh ta à?


Jungkook nhoẻn miệng cười, lúc định lên tiếng thì bỗng dưng có một dáng người hơi mập mạp xuất hiện sau tấm màn, nhìn vào bên trong rồi lập tức bảo: "Phó tổng giám đốc Jeon, hóa ra cháu ở đây, tìm cháu khó thật đấy."

Hai người đều lần lượt nhìn về hướng phát ra âm thanh, người đến là một người đàn ông tầm 50 tuổi, mặc đồ tây, gương mặt hòa nhã và hiền từ. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn người này là ba của Zu Han Yu.


Quả nhiên, cô nhìn thấy Jungkook đến hoan nghênh đón ông ta: "Bác Zu, bác tìm cháu ạ?"

Ông Zu nhìn thấy Jang Yoomie, bèn nói: "Jungkook, có phải bác làm phiền buổi hẹn hò của hai cháu không?"

Gương mặt Jang Yoomie lập tức đỏ bừng, Jungkook lại nở nụ cười, lắc đầu bảo: "Không có gì đâu bác."

Ông Zu cười cười rồi vẫy tay gọi anh ta: "Mau qua đây, có vài người bạn cũ trên thương trường muốn gặp mặt cháu."

"Dạ..." Jungkook không tiện từ chối, nhưng để Jang Yoomie ở lại đây một mình thì anh ta lại thấy không yên tâm, vốn dĩ muốn hỏi cô ấy, xem xem cô ấy có muốn đi chung với anh không, nhưng sau đó lại nghĩ, Yoomie không thích những nơi như vậy, mới để cho cô ấy tự mình quyết định.

Jang Yoomie nói: "Tôi vẫn còn muốn ngồi đây nghỉ ngơi thêm một lúc, Jungkook anh đi làm việc đi, hồi nữa tôi sẽ đi tìm anh."


Jungkook nhìn sâu vào mắt cô, rồi gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."



Sau khi anh rời đi, Jang Yoomie nhoẻn miệng cười, nhìn theo bóng lưng của anh ta.


Nói thật lòng thì Jungkook đúng là một người đàn ông hết sức tinh tế, nhất là lúc đối xử với cô, không những trong lời nói, hành động, thậm chí trong ý thức đều rất quan tâm đến cô.


Trong lòng dậy lên cảm giác vui mừng vì được người khác xem trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro