Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39


Park YooChun thấy sắc mặt Kim JaeJong không tốt lắm, sợ ông ấy nghĩ nhiều: "Việc kết hôn cứ quyết định như vậy đi, không biết khi nào thì chúng tôi có thể đến thăm Kim tham mưu?"

"Tôi đã cùng ông nội nó bàn bạc qua, chủ nhật này nhé. Hôm đó MyungSoo không đi làm." Liếc nhìn Kim MyungSoo: "Mấy ngày này con chuẩn bị một chút đi, thứ bảy chúng ta về JeJu."

"Vậy cũng tốt. Tôi vẫn luôn rất khâm phục Kim tham mưu."

"..."

Kim MyungSoo không để tâm tới ba và chú đang hết câu khách sáo này đến câu khách sáo khác, về JeJu? Anh không có hứng thú, có điều–

Tầm mắt chuyển đến phòng của Park JiYeon, cửa mở, cô nàng kia đã chịu đi ra rồi ư?

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Park JiYeon, ánh mắt Kim MyungSoo có vài phần kinh ngạc. Mặt quỷ trên mặt của Park JiYeon vừa rồi đã không còn.

Khuôn mặt cô đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa ra phía sau, làm lộ ra ngũ quan xinh xắn cùng chiếc cổ duyên dáng. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.

Ánh mắt của cô hiện lên một chút dường như là — vui vẻ?

Park JiYeon thấy Kim MyungSoo đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng hừ lạnh một tiếng: háo sắc.

Cô bước nhanh đến ngồi kế bên Kim MyungSoo.

" MyungSoo–" cố ý kéo dài âm cuối, mang theo chút dịu dàng nũng nịu, thêm một chút ngượng ngùng.

Cô kéo tay Kim MyungSoo, nhìn thấy trên áo sơ mi của anh vẫn còn lưu lại vết máu, áp chế cảm giác buồn nôn trong bụng, ánh mắt cô có vài phần tự trách.

"Xin lỗi anh. Em không cố ý."

Một câu nói, thành công khiến cho hàng lông mày Kim MyungSoo khẽ nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt Park JiYeon, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh chậm rãi vỗ vỗ lên mặt anh một cái. Đương nhiên, cô đã rất khống chế lực đạo của mình: "Ai bảo lúc nãy anh nôn nóng như vậy, muốn ăn đậu hủ của em? Nếu không, em cũng sẽ không làm anh bị thương."

Mồ hôi–

Sắc mặt Kim JaeJong và Kim TaeHee thay đổi, nhìn Park YooChun, vẻ mặt mang vài phần xấu hổ.

Park YooChun cùng Shin Jimin hơi ngây ra, bà là phụ nữ, khả năng quan sát cũng nhạy bén hơn. Vừa rồi hình như bà còn thấy Park JiYeon trang điểm rất đậm, vậy mà bây giờ đều đã tẩy đi–

Vừa rồi trong phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"JiYeon, con–"

"JiYeon. Không được nói lung tung."

"..."

Park JiYeon mặc kệ sắc mặt quái dị của ba mẹ, nhìn Kim MyungSoo: "Em nghĩ rồi. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn. Sau này, nhất định em sẽ không dùng kéo đâm anh nữa. Bây giờ, anh tha thứ cho em đi, đừng trách em có được hay không?"

Tay cô, khẽ ấn miệng vết thương của Kim MyungSoo, trên mặt là nụ cười gian xảo thản nhiên.

Khóe môi Kim MyungSoo cong lên cười như không cười, nhìn động tác của Park JiYeon, ánh mắt hơi nhíu lại: "Anh không trách em."

"Thật không?" Park JiYeon lộ ra bộ dáng cực kì vui vẻ, nắm lấy tay Kim MyungSoo bất giác hơi dùng sức: "MyungSoo, anh thật tốt."

Cơn đau trên miệng vết thương bắt đầu lan tỏa, Kim MyungSoo cảm giác máu đang rỉ ra thấm ướt, ánh mắt tối sầm lại, vươn tay ra nắm lấy cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: