Chương 11
Son Naeun đứng đó, ánh mắt đảo qua hai người đang đứng trong phòng. Bộ dạng cô ta tuy xinh đẹp nhưng có phần nham hiểm.
"Các người đang làm gì vậy?"
Yoo Seungho thấy Son Neaun đi vào, rất nhanh liền buông tay. Đi tới trước mặt Son Naeun chỉ vào Park JiYeon.
"Naeun! Em đến thật đúng lúc. Cô ta chỉ là một trợ lí thiết kế, vì muốn làm thiết kế chính thức mà quyến rũ anh."
"Có chuyện đó sao?" Son Naeun vừa rồi thấy rõ ràng hai tay Yoo Seungho ôm lưng Park Jiyeon còn tay Park JiYeon để trước ngực hắn.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Yoo Seungho một mực khẳng định, nói tiếp: "Naeun, người anh yêu nhất là em, anh tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với em, em phải tin anh chứ."
Son Naeun không nhìn hắn, ánh mắt chuyển đến Park JiYeon thầm đánh giá, cũng không tệ lắm, là một phụ nữ xinh đẹp. Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, đột nhiên cô ta bước lên một bước, giơ tay tát vào má trái Park Jiyeon.
Park Jiyeon ôm mặt, trừng mắt nhìn lại cô ta: "Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
"Dựa vào cái gì?" Son Naeun hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào chuyện cô dụ dỗ người đàn ông của tôi."
"Tôi không có." Park JiYeon căm hận nhìn Yoo Seungho: "Loại đàn ông hèn hạ này, chỉ có cô mới yêu thôi, tôi chả thèm dụ dỗ anh ta."
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt Yoo Seungho và Son Naeun liền biến sắc, nhất là Yoo Seungho: " Naeun, em phải tin tưởng anh. Cô ta vì không được anh để ý nên cố ý ở trước mặt em chia cắt tình cảm của chúng ta. Em ngàn vạn lần đừng mắc mưu của cô ta. Người anh yêu nhất là em, em phải tin tưởng anh."
"Em đương nhiên tin tưởng anh." Sáng sớm hôm nay lúc cô ta và Yoo Seungho tay trong tay bước vào công ty đã có người xì xào bàn tán. Son Naeun không bao giờ cho phép chuyện như thế này xảy ra.
"Cô, bị sa thải!"
"Cái gì?"Park JiYeon trợn mắt nhìn đôi cẩu nam nữ: "Tôi làm sai chuyện gì? Cô có quyền gì mà đuổi việc tôi?"
Cô còn muốn ở lại công ty này xem Yoo Seungho rốt cuộc sẽ như thế nào, sao cô cứ như thế này mà ra khỏi công ty được?
"Cô dụ dỗ cấp trên, tôi đương nhiên có quyền đuổi việc cô." Son Naeun chỉ tay ra cửa: "Bây giờ thì cút ra ngoài mau, tôi không muốn nhìn thấy cô." Cô ta không cho phép người phụ nữ có khả năng uy hiếp tình cảm của mình ở lại công ty.
"Cô..."Park JiYeon hít sâu, cố gắng nén giận để không chửi đôi cẩu nam nữ đang đứng trước mặt này, cô xoay người bước ra ngoài. Nghỉ việc thì nghỉ việc, dù sao cô cũng không muốn ở lại nơi này.
Yoo Seungho nhìn Park JiYeon bước ra khỏi cửa thì đột nhiên chặn cô lại. Hành động của hắn cũng khiến Son Naeun khó hiểu, đang định mở miệng hỏi thì Yoo Seungho đã nói trước.
"Park JiYeon, cô đi thì đi nhưng không được phép mang theo bất kỳ giấy tờ gì của công ty, kể cả tài liệu trong máy tính của cô. Tất cả đều là tài sản của công ty."
Cuối tuần trước hình như hắn đã thấy bản thảo thiết kế của Park JiYeon trong ngăn kéo của cô. Bây giờ sao hắn có thể để cô mang theo những thứ đó đi được chứ?
"Yoo Seungho, anh còn chút liêm sỉ nào không?" Park JiYeon bị chọc tức điên lên, bản thiết kế này là của cô, dựa vào cái gì mà không cho cô mang đi?
Park JiYeon tức giận tới nghẹt thở. Son Naeun nhìn cô cùng Yoo Seungho tranh luận phải trái. Trước giờ cô ta cũng chưa bao giờ đểPark JiYeon trong mắt nên trực tiếp gọi bảo vệ kéo cô ra khỏi công ty.
Cứ như vậy, cầm ba tháng tiền lương thôi việc, Park JiYeon bước khỏi trang sức Kang thị đã gắn bó hai năm.
—oO0—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro