Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

co dao kinh phong tiep

Khói mù chậm rãi tan đi, Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng tứ đại trưởng lão bất ngờ cũng đã biến đâu mất.

Sở Phong thấy trần ti của phất trần đang quấn lấy một cái chuông nhỏ mới đưa tay lấy xuống, lắc lắc, chuông phát ra tiếng kêu "Leng keng" rất êm tai.

Vô Trần cũng không quản Sở Phong, nàng lo lắng nhất chính là chuyện sinh tử của Nga Mi thất tử nên vội vàng đi coi, cũng may Lãnh Mộc Nhất Tôn còn chưa kịp hạ sát thủ, thất tử cũng chỉ bị nội thương chứ cũng không nguy hiểm đến tính mệnh.

Lúc này, mọi người bắt đầu tụ lại để hành lễ chào hỏi.

Tống Tử Đô nói với Sở Phong: 

- Sở huynh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau!

Sở Phong nói: 

- Việc Tống huynh không ngờ còn rất nhiều đấy!

Thanh Bình Quân giọng lạnh lùng: 

- Đương nhiên, Sở huynh dẫn cao thủ hai phái Nga Mi, Đường môn tới Trùng Phong cốc, tạo cho Ma Thần tông có cơ hội bắt ba ba trong rọ, tái diễn một màn như tại Thần Thử phân đường của Ma Thần tông, cũng là điều chúng ta vạn lần không ngờ tới!

Sở Phong không ngờ Thanh Bình Quân vừa mới mở miệng đã ngậm máu phun người, cũng lạnh giọng nói: 

- Hèn chi tông chủ Ma Thần tông nói phái Thanh Thành sẽ phải bại bởi tay ngươi, xem ra ngươi không chỉ không biết chừng mực, còn rất thích ngậm máu phun người nữa!

Thanh Bình Quân hai mắt phát lạnh: 

- Dư nghiệt Tinh Ma, người người đều phải diệt, vả lại còn diệt môn Chấn Giang Bảo, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, thiên địa bất dung, phái Thanh Thành ta hôm nay sẽ trừ hại cho võ lâm!

Sở Phong hận nhất người ta nói hắn là con trai Tinh Ma chủ, không khỏi cũng mắt lạnh: 

- Chỉ bằng ngươi!

Thanh Bình Quân giận dữ trong lòng, hữu chưởng bỗng nổi lên một tầng thanh phong, giơ lên chém thẳng vào Sở Phong. Sở Phong không né tránh, hữu chưởng cũng hiện lên một vầng sáng trắng, giơ về phía trước nghênh đón.

"Boong!" gần như là tiếng đao kiếm chạm vào nhau, Thanh Bình Quân khẽ lui một bước, Sở Phong thì lui hai bước. Thanh Bình Quân kinh ngạc, theo dự tính của gã thì một kích Thanh Phong Chưởng Kiếm vừa rồi đủ để chặt đứt bàn tay Sở Phong, hơn nữa còn chém đôi Sở Phong làm hai, nhưng mà chưởng phong của mình không chỉ không chặt đứt được bàn tay Sở Phong, thậm chí ngay cả một vết cắt cũng không có, Sở Phong cũng chỉ lui hai bước, mà mình cũng bị chấn hơi lui một bước, gã đương nhiên biết Sở Phong hiện tại đang có thương tích trong người.

Thanh Bình Quân không chịu tin điều này, không chờ Sở Phong đứng vững, hữu chưởng đã chém liền hai nhát, hai đạo chưởng phong giao nhau chém tới Sở Phong, Sở Phong cũng không đợi đứng được vững, hữu chưởng chém liền hai nhát, cũng vạch ra hai đạo chưởng phong, "Boong boong" chặn đứng hai đạo chưởng phong của Thanh Bình Quân, không thua kém chút nào.

Thanh Bình Quân lướt người lên trước, hữu chưởng liên tiếp chém ra mấy đạo chưởng phong tấp qua Sở Phong, Sở Phong cũng vung hữu chưởng liên tục, "Boong boong boong boong" liên tiếp ngăn cản mấy đạo chưởng phong đó. Thanh Bình Quân hét lớn rồi lăng không nhảy lên, hữu chưởng chợt hiện thanh phong lăng lệ chém thẳng xuống, Sở Phong đang muốn giơ chưởng nghênh tiếp thì một đạo kiếm quang phiếm gợn nước đột nhiên vượt qua bên người hắn rồi trực chỉ yết hầu Thanh Bình Quân. Thanh Bình Quân kinh hãi vội mạnh mẽ xoay người, may nhờ thân pháp của gã rất cao nên mới gắng gượng xoay người lăng không lên cao một thước tránh được.

Xuất kiếm đương nhiên là Ngụy Đích, nàng lạnh giọng nói: 

- Thanh công tử đừng khinh người quá đáng!

Thanh Bình Quân đứng vững rồi nói: 

- Chẳng lẽ Trích Tiên Tử cho rằng dư nghiệt Tinh Ma thì không thể giết ư?

- Có phải là dư nghiệt của Tinh Ma hay không cũng không phải là do Thanh công tử định đoạt!

- Vậy Sở Phong diệt môn Chấn Giang Bảo, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, người người đều biết, tiên tử cho rằng tội đó cũng không nên giết hay sao?

Ngụy Đích đang muốn mở miệng, Lãnh Nguyệt quát lên: 

- Đích tử, qua đây!

- Sư phụ. . .

- Qua đây!

Ngụy Đích nhìn Sở Phong một cái rồi chậm rãi đi về bên cạnh Lãnh Nguyệt, trong lòng Sở Phong vừa giận vừa hận, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt quát tháo với Ngụy Đích như vậy, hắn rất muốn tại trước mặt mọi người mắng Lãnh Nguyệt một trận cho biết mặt.

Thanh Bình Quân thấy Lãnh Nguyệt quát Ngụy Đích thì đắc ý, hừ lạnh nói: 

- Sở Phong, lần này xem còn ai cứu ngươi nữa không!

Rồi "Cheng" rút ra Thanh Phong Kiếm.

Mộ Dung nhướng mày, đang muốn có hành động thì bỗng Tống Tử Đô chớp người che ở phía trước Mộ Dung một trượng, mỉm cười nói:

- Mộ Dung huynh, Mộ Dung thế bá dạo này có khỏe không?

- Tống huynh có lòng, gia phụ lúc nào cũng mạnh khỏe!

Hai người cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn thẳng vào đối phương.

Thanh Bình Quân thấy Tống Tử Đô đã chặn lại Mộ Dung thì càng cảm thấy đắc ý, lớn tiếng quát: 

- Sở Phong, hôm nay ta sẽ vì Chấn Giang Bảo đòi một cái công đạo!

Nói hết câu gã rung mạnh trường kiếm, nhất thời biến hoá ra tám đạo thanh phong đâm tới Sở Phong, chính là tuyệt chiêu "Bát diện thanh phong" của Thanh Thành kiếm ! Gã cố tình trước mặt bọn nhân tài mới xuất hiện và chưởng môn tam đại phái biểu diễn một chút uy lực của Thanh Thành kiếm pháp, cho nên vừa ra tay chính là tuyệt sát, muốn một kiếm đưa Sở Phong vào chỗ chết.

Sở Phong đang muốn rút kiếm nghênh tiếp thì bên người lại có một đạo kiếm quang lướt qua, "Leng keng leng keng. . ." thoáng đã đẩy ra tám đạo thanh phong, tiếp theo một thân ảnh lướt tới bên cạnh Sở Phong, nghiêng người, mũi kiếm tà tà đâm tới.

- Túy Kiếm?

Thanh Bình Quân giật mình kinh hãi, hơi nghiêng người tránh đi mũi kiếm. Sở Phong có ý muốn hạ nhục vị đại công tử vênh vênh váo váo của phái Thanh Thành này nên cũng rút kiếm, cùng Đường Chuyết một trái một phải đâm tới Thanh Bình Quân. Thanh Bình Quân vội xông lên trước, tuy nhiên hai thanh trường kiếm lại một trước một sau đâm tới, Thanh Bình Quân vội vàng lướt ngang qua một bên, chưa kịp đứng vững thì hai thanh trường kiếm đã một thanh chém ngang tới yết hầu, một thanh chém ngang tới phần eo của gã, muốn chém gã thành ba khối. Thanh Bình Quân rơi vào đường cùng phải lăn lộn trên đất, Sở Phong và Đường Chuyết đâm kiếm liên tục làm cho Thanh Bình Quân phải lăn liền mấy vòng, trên mặt đất đã bị đâm chi chít lỗ kiếm.

Sở Phong và Đường Chuyết cuối cùng cũng thu kiếm, nhìn nhau cười.

Thanh Bình Quân xoay người bật dậy, mặt đầy bụi bặm, vừa thẹn vừa giận: 

- Đường huynh, Đường môn lại đi cấu kết với Ma Giáo. . .

- Hỗn xược!

Thái quân chống mạnh cành cây trong tay, phi thân đứng trước người Sở Phong, quát lên: 

- Đường môn ta luôn luôn quang minh chính đại, ai dám nói Đường môn cấu kết với Ma Giáo?

Thanh Bình Quân thoáng bị chết chân tại chỗ, vừa rồi mình hơi quá lời nên giờ chỉ lớ ngớ miệng nói: 

- Sở Phong là. . .

- Sở Phong là quý khách của Đường môn, ai muốn làm khó Sở thiếu hiệp thì phải hỏi qua Đường môn ta trước!

Thanh Bình Quân nhất thời không biết mở miệng làm sao, Thái quân trên giang hồ danh vọng rất lớn, võ công của bà mặc dù không thể so sánh với các chưởng môn đại phái nhưng lại rất có bối phận, phụ thân khi nhìn thấy bà cũng phải hành lễ, cho dù chưởng môn tam đại phái cũng phải kính trọng bà ba phần, còn về phần mình thì thực sự không nên tranh cãi làm gì.

Tây Môn Phục đứng bên thản nhiên nói: 

- Thiên hạ đều nói Sở Phong là con trai Tinh Ma chủ, chính miệng người Ma Thần tông cũng đã chứng thực điều này, tuy nhiên đôi khi lời đồn cũng chưa hẳn là thật! Mặc dù mọi người tận mắt nhìn thấy Sở Phong bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, song trong đó có thể có nội tình gì khác! Lần này là Thanh Hư chưởng môn thu được tin báo của hai vị huynh đệ Cái Bang, nói là Sở Phong dẫn người của hai phái Nga Mi, Đường môn tới Trùng Phong cốc trúng phải phục kích của Ma Thần tông cho nên mới mang chúng ta cấp tốc tới cứu giúp, quả nhiên thấy Nga Mi bị người Ma Giáo khiến cho thiệt hại nặng. Hiện tại nếu Thái quân nói Sở Phong là quý khách của Đường môn, vậy xin mời Thanh Hư chưởng môn hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?

Thanh Hư cũng không tiện mở miệng, Thái quân đã nói rõ Sở Phong là quý khách của Đường môn, nếu như mình lại đi hỏi việc của Sở Phong thì chẳng khác nào như không cho Đường môn mặt mũi.

Tống Tử Đô mở miệng: 

- Việc này chính Nga Mi là ở trong cuộc nên chắc sẽ rõ ràng hơn ai hết, không bằng nghe thử Vô Trần chưởng môn nói thế nào đi?

Lần này có thể nói là 'tứ lượng bát thiên cân'(1), bỗng chốc đem việc khó giải quyết này đẩy cho Vô Trần. Nếu như Vô Trần đứng ở bên Sở Phong thì hoàn toàn không hợp với tính cách ghét ác như thù xưa nay của nàng, bởi vì Sở Phong nói gì cũng là hậu nhân của Tinh Ma chủ; nhưng nếu như nói Sở Phong cấu kết với Ma Thần tông, thế thì tất phải bất hoà cùng Đường môn, huống hồ nói cho cùng Nga Mi đã nhiều lần chịu đại ân của Sở Phong. Nếu ở ngoài cuộc thì là tốt nhất, đây cũng là ý muốn của Tống Tử Đô, bởi vì nếu như Nga Mi không quan tâm thì Trùng Phong cốc chỉ có Đường môn đứng bên Sở Phong, cho dù có thêm Mộ Dung thì cũng chỉ như một cây làm chẳng nên non, mà bên này của họ thì đại biểu cho Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Hằng Sơn, Điểm Thương, Đông A kiếm phái, Tây Môn thế gia, còn có Cái Bang, nếu muốn kiên quyết giết Sở Phong thì Đường môn và Mộ Dung cũng đành chịu. Cho nên lập trường của Nga Mi là quan trọng nhất, đủ để quyết định sinh tử của Sở Phong.

(1): Câu này là bốn lượng đẩy ngàn cân, ý chỉ công việc dùng ít sức mà có thể hoàn thành.

Vô Trần đương nhiên biết chỉ một câu nói của mình sẽ quyết định Sở Phong sống hay chết, nhất thời nàng trầm mặc không nói.

Sở Phong đột nhiên cười nói: 

- Các ngươi muốn giết cứ giết, không cần mượn cớ hỏi này hỏi kia làm gì!

Thái quân chống mạnh mộc trượng, mái tóc bạc cũng khẽ tung lên, nói: 

- Sở thiếu hiệp là quý khách của Đường môn, ai muốn đòi đánh đòi giết thì phải hỏi qua cây mộc trượng này của ta đã!

Vợ chồng Đường Uyên cũng nghiêng mình đứng ở hai bên Thái quân, Đường Chuyết, Đường Ngạo cũng đi tới bên cạnh Sở Phong. Mộ Dung chớp người, lướt tới bên cạnh Sở Phong, Tống Tử Đô nhướng mày: 

- Mộ Dung huynh. . .

- Sở Phong là huynh đệ kết nghĩa của ta, đồng sinh cộng tử!

Mộ Dung chỉ thản nhiên nói một câu, nhưng chẳng khác nào như toàn bộ Mộ Dung thế gia đã đứng ở bên Sở Phong, Sở Phong cơ hồ đã nhiệt huyết sôi trào.

Tất cả mọi người đều nhìn Vô Trần, ngay cả Diệu Ngọc cùng Nga Mi thất tử cũng khẩn trương nhìn sư phụ, hiện tại thì phải nhìn xem thái độ của Vô Trần thế nào!

Bên trong Trùng Phong cốc, tất cả mọi người đều đang nhìn Vô Trần, sinh tử của Sở Phong hiện tại đang tùy thuộc vào câu nói của nàng.

Vô Trần mở miệng nói:

- Hôm nay Sở Phong có ân với Nga Mi, Nga Mi sẽ không vong ân phụ nghĩa, hiện giờ Sở Phong chính là thượng khách của Nga Mi, nhưng sau ngày hôm nay, chuyện sinh tử của Sở Phong không còn liên quan đến Nga Mi nữa.

Diệu Ngọc và Nga Mi thất tử nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sư phụ nói vậy khác nào tỏ rõ Nga Mi đứng về phía Sở Phong.

Thanh Hư nhíu mày:

- Vô Trần chưởng môn, chớ có quên di huấn của sư tổ Nga Mi!

Vô Trần lạnh đạm nói:

- Ngày đó Diệu Ngọc đâm Sở Phong một kiếm xuyên tim là đã thực hiện di huấn, còn thiên ý như vậy Nga Mi không dám không theo!

Từ lúc Nga Mi tỏ rõ thái độ quyết liệt, tình thế liền trở nên có phần vi diệu, phía Thanh Hư tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng muốn giết Sở Phong thật ra chỉ có Võ Đang, Thanh Thành, Tây Môn và Cái Bang, còn Vô Giới thì đã công khai ngầm giúp đỡ Sở Phong, cũng khó kết luận là Hoằng Trúc có thật muốn lấy tính mạng của Sở Phong hay không; còn mấy phái Hằng Sơn, Điểm Thương, Đông A vẫn chưa tỏ rõ lập trường, cho dù có đánh thật chắc chắn cũng sẽ không dốc hết toàn lực, mà bên phía Sở Phong cũng có Nga Mi, Đường môn, Mộ Dung, riêng Lãnh Nguyệt luôn luôn có quan hệ rất mật thiết với Nga Mi, chắc chắn là sẽ về một bên với Nga Mi, Ngụy Đích thì càng không cần phải nói.

Hai bên đều đứng nhìn nhau, bên trong Trùng Phong cốc lặng ngắt như tờ, bỗng hai tên đệ tử Cái Bang bước tới, giơ gậy trúc lên nói:

- Sở Phong! Ngươi bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, hôm nay cho dù chúng ta có không biết tự lượng sức mình thì cũng phải đòi cho Hoàng Phủ trưởng lão một cái công đạo!

Sở Phong bước lên hai bước, vái một cái thật sâu nói:

- Về cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão, tại hạ không thể trốn tránh trách nhiệm. Bây giờ tại hạ đứng im không động đậy, trong vòng hai trăm gậy nếu hai vị có thể đánh tại hạ ngã xuống, thì tính mạng của tại hạ xin tùy hai vị định đoạt!

Mọi người giật mình kinh hãi, võ công hai tên đệ tử Cái Bang này dù không phải là thượng thừa thì cũng là hạng nhất lưu, Sở Phong tay chân không động đậy thì làm sao né tránh? Chẳng lẽ hắn còn có thân pháp lợi hại nào khác?

Hai tên đệ tử Cái Bang kia cho rằng Sở Phong đang cố tình khinh thường bọn họ nên không nén nổi giận dữ, không nói một tiếng nào đã vung hai cây gậy trúc vù vù tấp tới người Sở Phong!

"Bịch bịch!", hai cây gậy trúc cứng rắn đập lên người Sở Phong, quả nhiên Sở Phong đứng im không hề động đậy, thì ra từ đầu hắn đã không có ý tránh né.

Hai tên đệ tử Cái Bang cùng kinh ngạc, không ngờ Sở Phong lại không tránh, cương quyết chịu đòn của họ.

"Bịch bịch bịch bịch!"

Gậy trúc đập như mưa lên người Sở Phong, hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, trên gậy trúc đã bắt đầu dính máu, Sở Phong vốn đã bị Lãnh Mộc Nhất Tôn làm bị thương nhiều chỗ, lúc này vết thương vỡ ra, nhưng dễ nhận thấy Sở Phong vẫn không dùng nội lực để chống đỡ kình đạo của gậy trúc, hắn tình nguyện chịu những đau đớn xác thịt này.

Nga Mi thất tử không đành lòng nhìn tiếp, Diệu Ngọc thì sớm đã quay đầu đi, nhưng những tiếng bịch bịch vẫn khiến cho đôi mi của nàng giật giật.

Thanh Bình Quân lạnh lùng nhìn Sở Phong, trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo. Trước mặt mọi người lại đi chịu gậy của đệ tử Cái Bang, đối với Thanh Bình Quân điều này là sự sỉ nhục quá lớn, là một điều quá mất thể diện. Còn Tây Môn Phục thì thản nhiên nhìn, dường như chuyện này không hề quan hệ tới hắn, riêng trong mắt Tống Tử Đô lại hiện ra thần sắc phức tạp.

Mộ Dung, Ngụy Đích dán mắt nhìn Sở Phong, Vô Trần cũng đang nhìn Sở Phong, nhưng vẻ mặt thì vẫn lạnh lùng.

Hai đệ tử Cái Bang lúc này đã dừng lại, nhưng Sở Phong vẫn đứng thẳng như trước, vì vậy họ liền đồng loạt quật tới chân Sở Phong, "Bốp bốp bịch bịch..." hai chân Sở Phong hầu như chỗ nào cũng bị gậy trúc quật trúng, mỗi gậy cũng đều để lại vết máu.

Sở Phong vẫn không hề động đậy, cũng không hé răng kêu nửa lời, chỉ là hai hàng lông mày có lúc không nhịn được khẽ giật giật.

Bỗng hai tên hai gã Cái Bang đồng thời thu gậy trúc lại, đã đủ hai trăm gậy, hai người nhìn vết thương chồng chất trên người Sở Phong, nói:

- Chúng ta võ công thấp kém không còn gì để nói, nhưng chuyện của Hoàng Phủ trưởng lão vẫn chưa xong với Cái Bang đâu, cáo từ!

Nói xong xoay người rời khỏi Trùng Phong cốc.

Đến lúc này đám người Thanh Hư không còn lý do gì để ra tay với Sở Phong nữa.

Tống Tử Đô thi lễ với Thái Quân:

- Việc của Sở Phong chúng ta tạm thời bỏ qua, lần này chúng ta nghe được Nga Mi và Đường môn gặp nguy ở Trùng Phong cốc nên mới đến, hiện giờ mọi người cũng đã qua cơn nguy hiểm, chúng ta cũng thấy an tâm.

Thái Quân cũng thuận theo nói:

- Hôm nay may mắn có các vị tới đúng lúc, Đường môn ta mới thoát khỏi đại nạn, cách đây không xa Đường môn có một biệt viện, nếu các vị không chê, ta xin mời mọi người tới đó uống chén rượu nhạt, mời!

Sau đó mọi người lần lượt đi theo Thái Quân tới biệt viện của Đường môn.

Mấy người Thái Quân, vợ chồng Đường Uyên cùng Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Thanh Hư, Hoằng Trúc đi ở phía trước, Tống Tử Đô, Thanh Bình Quân, Tây Môn Phục theo ngay phía sau, những người còn lại thì đi sau cùng.

Sở Phong có rất nhiều lời muốn nói với Ngụy Đích, nhưng lại sợ nàng bị Lãnh Nguyệt trách cứ, Ngụy Đích cũng không đi gần Sở Phong mà sóng vai đi cùng Mộ Dung ở phía trước, Diệu Ngọc cùng thất tử bởi vì sư phụ ở phía trước nên cũng không dám đi gần Sở Phong quá, chỉ có cậu hoà thượng đầu trọc Vô Giới bước tới nói:

- Sở huynh, chúng ta lại gặp mặt!

Sở Phong vừa nhìn thấy cái đầu bóng của Vô Giới đã muốn bật cười, thậm chí muốn gõ một cái, nói:

- Vô Giới, cái đầu của ngươi vẫn sáng bóng như vậy, không biết gõ lên còn kêu như trước đây nữa không?

Vô Giới nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ lúc Sở Phong gõ lên cái đầu bóng loáng của mình thì không khỏi mỉm cười:

- Không biết đến bao giờ mới lại có cơ hội được cùng Sở huynh phẩm trà đàm đạo chân ý đây?

- Ha ha! Ta cũng rất muốn được thưởng thức thêm một lần trà Hổ Bào Long Tỉnh cùng Vô Giới tiểu sư phụ!

Sở Phong đang cười bỗng ghé sát vào bên tai Vô Giới hỏi nhỏ:

- Vô Giới, ngày đó người bảo ngươi đi tới Hổ Bào tự để uống một ngụm Hổ Bào Long Tỉnh là đại hòa thượng phía trước kia phải không?

Sở Phong vừa nói vừa đánh mắt nhìn về phía Hoằng Trúc trước mặt, Vô Giới cũng nói nhỏ:

- Chính là đại hòa thượng đó!

Sở Phong mỉm cười:

- Ông ấy chính là sư phụ của ngươi à, sao ngươi lại gọi ông ấy là đại hòa thượng bất kính như vậy?

Vô Giới nói:

- Sư phụ vốn chính là một đại hòa thượng, ta không hề bất kính!

Sở Phong lại nói:

- Ta thật muốn biết, sau khi ngươi uống trà xong lúc quay về Thiếu Lâm thì phục sư mệnh thế nào?

Vô Giới chắp tay nói:

- Vẫn là câu nói kia: Trong việc này có chân ý, muốn phân biệt đã vong ngôn!

Sở Phong cười nói:

- Những lời này hình như là do ta nói trước thì phải?

Vô Giới cười nói:

- Nếu không phải là lời của Sở huynh thì ta còn không biết trả lời sư mệnh thế nào!

Lúc hai người đang nói chuyện, Diệu Tâm đã cố ý đi chậm lại, hỏi nhỏ:

- Sở công tử, thương thế của công tử thế nào rồi?

Sở Phong cười nói:

- Vết thương nhỏ thế này không làm gì được ta đâu!

Diệu Châu cũng đi tụt xuống, cười nói:

- Đúng vậy! Ngày trước Diệu Ngọc sư tỷ đâm xuyên tim mà công tử vẫn bình an vô sự, thì vết thương nhỏ kiểu này đương nhiên là không đáng kể gì rồi!

Mấy cô Nga Mi thất tử khác cũng lặng lẽ đi chậm lại, nhất loạt quây lấy Sở Phong hỏi vì sao bị một kiếm của Diệu Ngọc xuyên tim mà không bị làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: