Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giới Thiệu Sơ Lược


Khoảnh khắc rơi xuống hồ nước, Nam Cung Quận Hinh vẫn còn chưa kịp ý thức được.

Người trước mắt rõ ràng là trượng phu yêu thương nàng nhất, bên cạnh lại là muội muội mà nàng yêu thương nhất, nhưng hai người họ, lại nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng nhất, trở mặt vô tình mà đẩy nàng xuống hồ nước lạnh băng sâu không thấy đáy.

Cơ thể nàng vốn yếu ớt, thái y đã dặn nhất định không được dính lạnh, nếu không sẽ có thể dẫn tới chết người, bây giờ lại rơi xuống hồ giữa trời thu như vậy, không chỉ thai nhi mới một tháng không thể giữ được, mà tính mạng của nàng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Tại sao vậy? Nàng gả cho hắn đã năm năm, vẫn luôn không con, thật vất vả mới mang thai, muốn đến cùng hắn chia sẻ niềm vui này, tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy?

Nước lạnh như dao cắt lên mỗi tấc da thịt, Nam Cung Quận Hinh đưa tay ôm bụng, khóc lóc nói: "Kiến lang, Kiến lang, chàng mau cứu ta với, ta đã mang thai, chàng không thể đối xử với ta như thế..."

Nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh Ngô Kiến nghe những lời này, sắc mặt xanh mét, nở nụ cười lạnh bước lên hai bước, đứng cạnh mép hồ, từ trên cao nhìn xuống Nam Cung Quân Hinh: "Trưởng tỷ tốt của ta, đến mức này mà tỷ còn vọng tưởng nhờ vào cái thai trong bụng để được Kiến lang thương xót sao? Ta nói cho tỷ biết, hài tử của Kiến lang, chỉ có một mình đứa con ở trong bụng ta thôi!"

Nói rồi, nàng ta dịu dàng vuốt ve bụng mình, Ngô Kiến đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Nam Cung Quân Hinh chứa đầy sự lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con kiến sắp bị dìm chết chứ không phải người thê tử đầu ấp tay gối suốt năm năm của mình.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Nam Cung Quân Hinh mở to, giống như không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, trượng phu của nàng, muội muội của nàng, họ lại lén lút qua lại sau lưng nàng, còn muốn nàng và con của nàng phải chết?

"Nam Cung Mộc Kiều, Ngô Kiến, các ngươi đã sớm thông đồng với nhau rồi..."

Sắc mặt Nam Cung Mộc Kiều thay đổi, lập tức cười khanh khách, nói: "Đại tỷ, tỷ nói như vậy là có ý gì, chỉ bằng vào thân phận nữ nhân đã mất hết trinh tiết như tỷ mà xứng đáng làm Thượng thư phu nhân sao? Ta nói cho tỷ biết, phụ thân đã viết thư từ con, từ nay về sau Nam Cung phủ sẽ không có người con gái như tỷ nữa..."

Phụ thân...từ bỏ nàng?

Nam Cung Quận Hinh quá mức kinh hãi, quẫy đạp lung tung, trong nhất thời lại bị không ít nước hồ tràn vào trong miệng, sặc đến mức nàng ho khan liên tục, cả người khó chịu, cố gắng hết sức muốn bơi vào bờ, nhưng lại bị Nam Cung Mộc Kiều không chút lưu tình đạp tay ra.

Nam Cung Quận Hinh cố gắng gào lên: "Ta muốn gặp mẫu thân, ta muốn gặp phụ thân, các người không thể đối xử với ta như thế..."

Trượng phu của nàng, người nàng vô cùng yêu thương, dốc hết tâm tư đối đãi, có bao nhiêu đồ cưới đều đưa hết cho hắn để lo liệu chức quan, thậm chí năm kia cấp trên của hắn nhìn trúng nàng, hắn lại có thể ép nàng hầu hạ người đó một đêm, sau đêm đó, hắn ôm nàng vào lòng, chỉ tay lên trời thề thốt chỉ yêu một mình nàng, cho dù nàng có thế nào hắn cũng không quan tâm, nàng mãi mãi là thê tử của Ngô Kiến hắn.

Muội muội của nàng, vốn thân phận chỉ là thứ nữ do di nương sinh ra, là nàng luôn mang theo nàng ta bên cạnh, dạy nàng ta đạo lý đối nhân xử thế, dẫn nàng ta đi khắp nơi giao du bạn bè, trong viện nàng có gì thì nàng ta có cái đó, thậm chí nàng còn vì nàng ta mà ngỗ nghịch tổ mẫu, khiến phu nhân lạnh lòng, tất cả chỉ vì nàng ta long lanh nước mắt nắm tay áo nàng khẽ gọi một tiếng "đại tỷ tỷ", nhưng bây giờ...

Người trượng phu và muội muội nàng hết lòng yêu thương đó, lại liên hợp với nhau muốn mạng của nàng, thậm chí đây còn không phải là chuyện nhất thời nảy sinh, mà là kế hoạch được nung nấu từ lâu!!!

Nam Cung Mộc Kiều ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy ý cười, nói: "Đại tỷ tỷ, Tần đại nhân bị bắt, chuyện tỷ hầu hạ hắn đã bị lộ ra, phụ thân hổ thẹn không có đứa con gái này, đã viết giấy từ con, Kiến lang cũng viết thư hưu thê, tỷ không muốn liên lụy tới thanh danh gia tộc nên nhảy hồ tự tử, thật sự khiến muội vô cùng cảm động..."

Ánh mắt Nam Cung Quận Hinh ngập tràn phẫn hận nhìn Nam Cung Mộc Kiều, giống như chỉ hận không thể xé xác nàng ta, Nam Cung Mộc Kiều lại như rất hưởng thụ: "Mẫu thân thương yêu tỷ như vậy, biết được tỷ chết, có phải hay không sẽ rất thương tâm a~!"

Nước lạnh làm tứ chi Nam Cung Quận Hinh càng ngày càng cứng, nàng đã không cử động nổi nữ, chỉ có thể cố gắng giữ cho bản thân nổi lâu hơn một chút, nhưng cổ họng cũng phảng phất như bị đóng băng, không thể nói ra lời.

Nàng từ nhỏ mất mẹ, phu nhân yêu thương nàng như con ruột, nhưng lúc đó nàng không hiểu nỗi khổ tâm của bà, chỉ cho rằng bà ghét cay ghét đắng thứ nữ nên mới làm khó Nam Cung Mộc Kiều, khắp nơi đối nghịch bà để che chở cho nàng ta, khiến phu nhân lạnh lòng, lâu dần không quan tâm nàng nữa, mới để cho nàng ta đắc ý.

Nam Cung Mộc Kiều như nghĩ ra cái gì, đột nhiên nhỏ giọng nói: "A, đại tỷ tỷ đừng lo, nương của ta sẽ hầu hạ mẫu thân thật tốt, dẫu sao thì cũng nhờ có tỷ, nương mới có ngày hôm nay mà."

Ánh mắt nàng ta xoáy sâu vào gương mặt tái nhợt dần dần chìm xuống nước của Nam Cung Quận Hinh, nhìn thấy dáng vẻ không cam lòng của nàng, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ, coi như Kiều nhi rủ lòng thương, cho tỷ làm quỷ cũng được rõ ràng, mẹ ruột của tỷ là do nương ta hại chết, tỷ biết không, là nương ta một tay sắp đặt cho tỷ, ngay cả việc tỷ gả cho Kiến lang, cũng là kế hoạch muốn hủy hoại tỷ của chúng ta, ai biết được Kiến lang có thể lên làm Thượng thư, ta sao có thể để cho tỷ được vui vẻ ngồi lên ghế Thượng thư phu nhân chứ?"

Giọng nói của nàng ta đột nhiên lạnh đi: "Có trách thì phải trách tỷ ngu ngốc, bị xoay trong tay cũng không biết, nói ra, ta và nương còn phải cảm ơn tỷ, nếu không phải tỷ thì tại sao Nam Cung Dật Huân phải chết chứ!"

Trái tim Nam Cung Quận Hinh đau đớn, Nam Cung Dật Huân là con trai của phu nhân, luôn theo sau nàng như một cái đuôi, không ngừng nói Nam Cung Mộc Kiều không có ý tốt với nàng, chính nàng lại cho là hắn lòng dạ nhỏ nhen, trước giờ không thích hắn, một năm kia, nàng vì nghe lời Nam Cung Mộc Kiều mà bỏ mặc hắn giữa mùa đông, để hắn bị lạnh tới chết.

Tại sao? Tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Nàng có chỗ nào đối xử tệ với bọn chúng, để bọn chúng phải đẩy nàng vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, cuối cùng còn muốn mạng của nàng?

Nam Cung Quận Hinh khắc sâu vào mắt, vào xương sự dối trá độc ác của Nam Cung Mộc Kiều, sự lạnh lùng vô tâm của Ngô Kiến, còn có người di nương mà nàng coi như mẹ ruột kia, thù hận trong lòng như thủy triều cuộn cuộn, còn lạnh hơn cả nước trong hồ. Đáy lòng nàng âm thầm thề, nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ mở to hai mắt ra nhìn thật kỹ người khác, không oan uổng người hiền, nhận giặc làm cha, mà nhất định sẽ bảo vệ người thân thật tốt, sau đó đem hết những món nợ này trả lại cho những kẻ đã hại nàng ra nông nỗi này!

Trước khi đôi mắt bị nước hồ che phủ, Nam Cung Quận Hinh nghe thấy một tiếng gọi tê tâm liệt phế vang lên: "Hinh nhi!!!"

Đó là giọng của phu nhân...

Sau đó "ùm" một tiếng, một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy nàng, cố gắng đưa lên cao, ánh sáng lại một lần nữa chiếu rọi, không khí tràn vào phổi, Nam Cung Quận Ninh miễn cưỡng mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt đau lòng của phu nhân đang nhìn mình.

Nhưng lúc này, Ngô Kiến lại nâng một tảng đá to hơn đầu người đi đến, lạnh nhạt nhìn xuống hai người đang vùng vẫy dưới hồ, sau đó không chút lưu tình ném xuống.

Phu nhân vội vã xoay người qua che chở cho nàng, tảng đá đập lên đầu, hai mắt Nam Cung Quận Hinh mở to, nhìn bà hét thảm một tiếng, chìm xuống hồ sâu.

Máu và nước hồ bắn tung tóe lên mặt Nam Cung Quận Hinh, bắn cả vào miệng nàng, tanh nồng mặn chát.

Không có phu nhân chống đỡ, Nam Cung Quận Hinh lại một lần nữa chìm xuống, nàng giống như rơi vào biển máu, xung quanh là màu đỏ chói mắt, không chỉ của phu nhân mà còn là những người yêu thương nàng, lý trí của Nam Cung Quận Hinh đã dần dần chìm vào hỗn độn, một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt nàng, hòa tan vào nước hồ lạnh như băng, chỉ còn lại nỗi thống hận vô tận mãi vẫn không chịu tan đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro