cỏ dại trong gió 4
Chương 31
Kỳ thi trung học phổ thông quốc gia được tổ chức trong ba ngày. Trên địa bàn tỉnh được chia ra làm các cụm thi khác nhau. Buổi sáng, Yến Nhi được chú Hùng - tài xế riêng đưa đến tận cổng. May mắn thay lần này Yến Nhi và Ly Ly lại thi cùng một nơi.
Cái nắng nóng của mùa hè khiến người ta cảm thấy choáng váng nhưng không thể nào vùi dập được tinh thần nhiệt huyết của các sĩ tử. Sau hai ngày thi vất vả cực nhọc. Hôm nay môn Tiếng Anh chốt lại bao công sức đèn sách của thời học sinh. Yến Nhi bước ra cổng trường mặt mũi hớn hở. Có vẻ như cô hài lòng với bài thi ngày hôm nay. Đang đứng đợi Ly Ly ngoài cổng trường chợt lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cô ngẩng lên nhìn theo, lúc này Ly Ly từ sau chạy đến vỗ vai.
- Không phải đang vấn vương tình cũ đấy chứ?
- Mày nói bậy bạ gì vậy?
- Tao nghe nói hai người đó chia tay rồi.
Ly Ly nhếch khoé môi nhìn Nhật Minh rồi khoác tay Yến Nhi bước về phía cổng trường.
Cô nhẹ nhàng lướt qua Nhật Minh. Như một cơn gió đi qua để lại nỗi vấn vương khiến trái tim ai đó se lại.
Đi được một đoạn Yến Nhi cảm thấy hơi mệt. Quay sang Ly Ly khuôn mặt cô đã tái nhợt đi.
- Ly Ly à! Tao thấy..
*Bịch*
- Yến Nhi.. Yến Nhi..
Nơi đây là đâu, xung quanh Yến Nhi lúc này thật sự rất tối không lấy một tia sáng dẫn lối. Cơ thể cô khẽ run lên sợ hãi, thân hình mảnh mai co rúm lại. Ai đang gọi cô. Yến Nhi cố hét lên nhưng cổ họng nghẹn đặc, không hề phát ra tiếng.
* * *
Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang bệnh viện. Ly Ly ngồi run rẩy tại đó. Bên cạnh là Nhật Minh, trông sắc mặt của cậu cũng không hề khá khẩm hơn. Một lúc sau, có tiếng chạy dồn dập từ đầu hành lang đến. Là ba mẹ của Yến Nhi.
- Ly Ly! Yến Nhi đâu con. - Hà Phương Nguyên thở hổn hển lao vào hỏi Ly Ly.
- Cô ơi.. - Ly Ly bật khóc nức nở.
Lúc này đèn phòng cấp cứu loé sáng. Một vị bác sĩ trên gương mặt lộ rõ vẻ mặt trầm tư. Bao nhiêu năm trong nghề nhưng mỗi lần đứng trước những biến cố của bệnh nhân ông đều không thể cầm lòng.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Yến Nhi.
- Là tôi. - Hoàng Trí Khanh đi đến.
- Tôi có vài điều muốn nói với anh.
Hoàng Trí đi theo vị bác sĩ đến một phòng khám. Dãy hành lang lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
- Anh và gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước. Hiện tại cháu được phát hiện là suy tim giai đoạn hai. - Bác sĩ chần chừ một hồi.
Như sét đánh ngang tai, chân đứng không vững. Ba Yến Nhi trầm mặc nhìn vào khoảng không trước mặt cố lấy lại sự bình tĩnh.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt thất thần của người đối diện thở dài nói tiếp:
- Với căn bệnh này hiện tại công nghệ của nước mình chưa chắc có thể. Nhưng tôi có quen một giáo sư nổi tiếng tại một bệnh viên chuyên sâu về tim mạch ở Singapore. Tôi sẽ thử giúp anh liên lạc. Có điều..
- Chuyện tiền bạc không thành vấn đề. Bất cứ giá nào tôi cũng muốn con bé khoẻ mạnh.
Tại phòng bệnh.
Yến Nhi khẽ nhíu mày, lờ mờ một màu trắng toát. Mùi khử trùng xộc vào cánh mũi vô cùng khó chịu. Yến Nhi cố gắng mở mắt nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng đầu đau như búa bổ.
- Sao tao lại ở đây. Không phải đang đứng trước cổng trường sao?
Ly Ly nắm lấy tay cô nước mắt rơi không ngừng. Tim như bị ai bóp nghẹt.
- Mày bị ngất đó. Làm tao sợ muốn chết.
- Con tỉnh rồi! Nghỉ ngơi thêm chút đi. - Hà Phương Nguyên nhìn con gái, nếp nhăn trên khuôn mặt lộ rõ như già thêm vài tuổi.
Sau khi biết toàn bộ sự việc. Cơ thể Yến Nhi chùng xuống nhất thời trong đầu trống rỗng, mơ hồ nhìn vào khoảng không gian bên ngoài cửa sổ. Như nhớ ra điều gì cô vội vàng tìm chiếc cặp, lục lọi điện thoại bấm số cho Đình Dương. Có năm tin nhắn và mười cuộc gọi nhỡ đều của Đình Dương.
Yến Nhi bấm gọi lại nhưng điện thoại không thể kết nối. Sao những lúc như thế này lại không thể liên lạc. Yến Nhi lặng lẽ cúp máy. Toàn thân cô giờ đây rất mệt mỏi, cô không muốn ở cái chốn này. Cô muốn đi tìm Đình Dương.
Yến Nhi vội túm lấy cái áo, chạy ra ngoài. Gió chiều khẽ lùa sau làn tóc. Cô buồn, thật sự rất buồn, tại sao số phận lại khéo trêu đùa cô như vậy.
- Con đi theo Yến Nhi. Mọi người yên tâm ạ. - Nói rồi Nhật Minh chạy đuổi theo cô.
Yến Nhi cứ đi mãi, đi mãi vô thức rẽ vào đường nhà Đình Dương. Thấy có tiếng bước chân phía sau, cô quay lại.
- Sao cậu lại đi theo tôi?
- Tôi lo cho cậu.
Yến Nhi không nói gì. Tiếp tục rảo bước. Nhật Minh cũng im lặng đi cạnh cô. Nhìn bờ vai mỏng manh khẽ run. Cậu đau lòng vô cùng. Hai người cứ như vậy lẳng lặng bước đi giữa con phố đông người.
Rồi đột nhiên, Yến Nhi nhìn thấy đối diện quán trà sữa cạnh ngã tư. Hình ảnh một cô gái yếu ớt đang ngã vào lòng chàng trai. Chàng trai kia vươn tay ra đỡ lấy. Không ai khác chính là Đình Dương. Yến Nhi chết lặng đi, trong lòng như có muôn vàn mũi kim châm. Nhật Minh nhìn theo hướng đôi mắt đang đỏ hoe kia. Sự tức giận dâng trào, toan chạy đến lôi cổ Đình Dương đánh cho cậu ta một trận. Nhưng Yến Nhi nhanh tay kéo tay cậu lại. Cô chỉ thều thào yếu ớt:
- Đi thôi.
Khu công viên về tối khá vắng bóng người. Yến Nhi im lặng ngồi trên phiến ghế đá, mặc kệ mái tóc bị làn gió làm rối tung. Nhật Minh nhìn cô gái mình yêu đang đau lòng vì một người con trai khác mà không khỏi chua xót. Cậu khẽ khoác áo lên người cô.
Yến Nhi đưa tầm mắt ra xa nhìn một vài cặp đôi khác đang tình tứ. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Thì ra Đình Dương không nghe máy là vì bận bên một người khác. Mà cô gái đó là ai, Yến Nhi chưa từng gặp bao giờ cũng chưa từng nghe Đình Dương nói qua.
Nhìn thấy giọt nước mắt ấy, Nhật Minh hốt hoảng đưa tay lên khẽ lau. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy, không biết phải an ủi cô như thế nào.
- Cậu đang thắc mắc người đó là ai đúng không?
Yến Nhi ngay lập tức ngẩng đầu lên, dường như đang mong đợi cậu trả lời.
- Bà nội của Đình Dương có từng cưu mang một góa phụ. Người phụ nữ đó có một cô con gái, kém chúng ta một tuổi. Nếu đúng thì cô gái đó cũng được coi là thanh mai trúc mã rồi.
- Cậu có quan hệ gì với Đình Dương? Sao lại biết rõ như vậy?
Nhật Minh thở dài. Bao lâu nay Yến Nhi luôn né tránh cậu. Không ngờ lần nói chuyện này lại về một người con trai khác.
- Ba tôi cũng làm trong quân đội, cùng là đồng nghiệp với nhau. Hôm đó tôi bị ba ép đến dự tiệc mừng thọ của bà nội cậu ta.
Nhật Minh là con một nên các mối quan hệ trong xã hội sớm đã được mở rộng. Thuận lợi cho việc phát triển sự nghiệp sau này. Bữa tiệc mở ra mục đích chính để những người có máu mặt và những con sói thương nhân gặp mặt. Người ta vẫn nói thương trường như chiến trường. Va chạm sớm cũng được coi là tích lũy kinh nghiệm.
Chương 32
Cả hai lại chìm vào im lặng. Mỗi người đều đeo đuổi nỗi đau riêng không một ai có thể thấu. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Là Đình Dương.
Yến Nhi nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, lúc chuẩn bị ấn nút nghe trong đầu lại hiện ra hình ảnh ban chiều. Nhìn tên người gọi nhấp nháy trên màn hình điện thoại chần chừ một lúc cô quyết định bắt máy.
- Alo.
Đầu giây bên kia im lặng một lúc. Cuối cùng nghe được một tiếng thở phào.
- Yến Nhi..
Yến Nhi cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào nơi cổ họng. Bàn tay cô đang run lên lẩy bẩy, khẽ siết mạnh điện thoại. Cô thật sự rất yêu Đình Dương nhưng không muốn nhận sự phản bội. Có những điều không phải mình muốn mà được. Dù sao cô cũng sắp phải rời xa Việt Nam. Kết thúc là điều cô nghĩ tới.
- Yến Nhi! Em vẫn nghe điện thoại chứ? - Đình Dương thấy cô mãi không trả lời nghĩ rằng cô đã dập máy.
- Em.. đây. Chúng ta.. chia tay đi. - Yến Nhi bịt miệng đưa điện thoại ra xa khóc không thành tiếng. Giọt nước mắt thi nhau lăn dài từ khoé mắt. Chảy qua kẽ tay cô rồi biến mất.
Như sấm nổ bên tai, Đình Dương thật sự không thể tin nổi. Cậu đã làm sai chuyện gì khiến Yến Nhi phải nói lời chia tay.
- Em đừng nói linh tinh. Mình gặp nhau rồi nói chuyện được không? - Giọng Đình Dương gấp gáp.
Yến Nhi đưa tay vội vã tắt máy, cố gắng dằn lòng mình. Cô buông thõng tay, tư thế vẫn không thay đổi duy chỉ có nước mắt là giàn giụa không ngừng rơi.
Nhật Minh đau lòng vỗ nhẹ qua vai Yến Nhi. Cậu cũng không biết phải nói gì cho hợp lý. Nhìn người con gái mình yêu đau lòng vì một người con trai khác. Cậu thấy mình thật kém cỏi.
Đình Dương vẫn còn sững sờ, chưa tiêu hóa được sự việc vừa rồi. Nó đến quá nhanh. Lúc sau một tiếng gầm hét lên chói tai, cậu vung tay đấm thật mạnh vào thân cây khiến khớp ngón tay bật máu. Đình Dương lao như một kẻ điên về phía nhà Yến Nhi. Vừa lướt qua công viên cậu liền đứng sững lại. Cái bóng dáng ấy, là Yến Nhi. Người bên cạnh là Nhật Minh.
Đình Dương đằng đằng sát khí bước về phía hai người. Cậu giật lấy tay cô lôi đi. Nhưng Yến Nhi giằng tay lại khiến cậu càng thêm tức giận hơn. Đình Dương xoay người đặt tay lên vai Yến Nhi quát lớn.
- Em cho anh một lời giải thích. Có phải vì cậu ta mà em chia tay. Đúng không? - Đình Dương chỉ tay về phía Nhật Minh.
- Mày buông Yến Nhi ra.
Nhật Minh vừa dứt câu khuôn mặt cậu lãnh trọn cú đấm của Đình Dương khiến cậu chao đảo. Như kẻ điên trỗi dậy, Nhật Minh cũng lao vào đấm Đình Dương.
- Mày không xứng với Yến Nhi.
Cả hai người như hai con sói điên cuồng lao vào nhau. Yến Nhi chạy đến lôi tay Đình Dương ra nhìn cậu bằng ánh mắt giận dữ.
- Anh thôi ngay đi.
Đình Dương như không tin vào mắt mình. Nội tâm cậu đang nổi như bão, mặt có chút lạnh liếc mắt nhìn Yến Nhi. Hít một hơi thật sâu, đè thấp giọng xuống nói.
- Anh muốn nghe từ miệng em.
- Được thôi. Em không yêu anh, ngay từ đầu đã không, bây giờ cũng không và sau này cũng vậy.
Đình Dương chết lặng, đôi đồng tử hằn lên tia máu. Khuôn mặt đẹp trai, cao ngạo khẽ cười gằn lên một tiếng rồi quay lưng bước đi. Có lẽ cậu đã sai rồi.
Yến Nhi đứng im nhìn bóng lưng ấy đơn độc khuất dần vào bóng tối. Từng hơi thở trong lồng ngực cô như bị rút cạn.
Đau quá!
Mưa. Giọt mưa càng lúc càng rơi nặng hạt. Yến Nhi bước đi giữa trời mưa. Cô không thể xác định đâu là mưa đâu là nước mắt. Con tim cô đau nhói. Tại sao? Tại sao lại đối xử bất công với cô như thế?
Nhật Minh đi theo, cậu cố lấy chiếc áo sơ mi che chắn cho Yến Nhi. Chợt thấy Ly Ly đang đứng trước quán cà phê đối diện, cô lao vào ôm Ly Ly nức nở.
- Ly Ly..
- Mày làm sao thế? Sao lại khóc?
- Ly Ly! Tao quyết định rồi, tao sẽ đi Singapore sớm hơn dự kiến. - Yến Nhi đầu tóc ướt nhẹp sụt sùi kể lể cho bạn mình nghe.
Ly Ly im lặng nghe bạn mình kể lại bất giác không kiềm chế được chửi bậy.
- Con mẹ nó. Khốn nạn.
Trời càng tối càng trở nên âm u, không khí có phần ngột ngạt. Đình Dương bước đi dưới mưa, con đường này cậu và Yến Nhi đã đi qua bao lần. Đình Dương vẫn nhớ nụ cười của cô tung tăng chơi đùa dưới ánh nắng, nhớ hương hoa sữa vấn vương trên mái tóc. Giờ cậu có thể hiểu đau đớn là như thế nào. Có lẽ giờ này Yến Nhi không cần cậu nữa, bên cạnh cô giờ đã có một người khác. Đình Dương cũng đang khóc, giọt nước mắt hòa lẫn vào mưa, cậu phải làm gì để chấm dứt cơn đau này. Phải mất bao lâu cậu mới có thể quên đi hình bóng ấy.
* * *
Tại sân bay.
Yến Nhi nhắm mắt lại, tựa lưng lên ghế. Trên tay vẫn đang cầm tờ giấy báo đỗ đại học. Giờ thì tờ giấy này có ích gì nữa. Bao nhiêu lệ, bao nhiêu sầu cũng không thể cứu vãn được trò đùa của số phận. Suốt hai tuần qua, nỗi đau thể xác không thể làm tê dại đi nỗi nhớ Đình Dương. Có những hôm cứ nửa đêm lại bừng tỉnh, ngồi cuộn gối khóc, thần kinh căng thẳng như sắp vỡ tung.
Cô giật mình choàng tỉnh dậy. Thì ra không phải cô cứ mơ mộng, khi mở mắt ra là thấy cậu. Lần này có thể sẽ đi xa mãi.
- Yến Nhi. Nhìn gì thế? - Ly Ly thấy Yến Nhi ngoái đầu lại nhìn liền hỏi.
- Không có gì.
Vẫn biết Đình Dương không thể nào xuất hiện ở nơi này. Nhưng vẫn vô thức nháo nhác đưa mắt tìm kiếm một bóng hình. Nếu như có phép màu cô chỉ ước được gặp Đình Dương ngay lúc này.
- Ly Ly! Tao chỉ nói ngộ nhỡ thôi. Nếu tao có chuyện gì xảy ra thì mọi người cũng đừng để lộ thông tin gì của tao ra ngoài. Như vậy tao sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
- Mày đừng nói linh tinh. Mày sẽ không sao, sẽ ổn thôi.
Thanh Lan và Hạ Thu từ cửa bước vào nghe thấy những lời nói hồ đồ của đứa bạn bất giác sống mũi cay cay. Con người những lúc cận kề chia ly mới cảm nhận rõ tình cảm của mình dành cho đối phương sâu đậm biết bao.
- Đi thôi. Con và ba nhớ giữ gìn sức khoẻ. Mẹ và mọi người sẽ cầu bình an cho con. - Hà Phương Nguyên mắt đỏ hoe ôm con gái vào lòng.
Yến Nhi ôm mẹ rồi quay ra vẫy tay chào mọi người. Nhật Minh nhìn cô gái trước mắt, trên môi vẫn nở nụ cười. Cậu ngẩng đầu lên để không rơi nước mắt.
Đến cửa phòng chờ, Yến Nhi vẫn không cam lòng, nhìn khắp một lượt. Biết rõ là Đình Dương sẽ không thể nào đến nhưng không đành vất bỏ niềm hy vọng.
Buổi sáng, Nhật Minh chuẩn bị lên xe đi tiễn Yến Nhi. Cậu ngập ngừng nhấc điện thoại lên gọi cho Đình Dương. Lần đi này, tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật là 50/50. Cậu không ích kỷ đến mức không báo cho Đình Dương biết. Đi hay không là ở cậu ta.
Đình Dương vừa xuống xe đã tức tốc chạy như bay vào sảnh chờ. Nhìn lên bảng chỉ dẫn chỉ còn lại hai mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Cậu vẫn hy vọng đưa mắt dáo dác tìm một bóng hình bé nhỏ.
Từ xa nhìn thấy Ly Ly, cậu lao nhanh đến hỏi dồn dập.
- Yến Nhi đâu rồi? Nói cho tôi biết đi?
Ly Ly nhìn Đình Dương người cô bắt đầu run lên, không thể kiềm chế cơn giận bắt đầu sôi sục.
*Chát*
Đình Dương đứng ngây người. Không hiểu lý do tại sao Ly Ly lại tát cậu.
- Cậu là đồ khốn nạn, đồ tồi. Cậu còn dám vác mặt đến gặp Yến Nhi sao.
- Tôi không hiểu cậu nói gì. Yến Nhi đang ở đâu? - Đình Dương hết nhẫn nại gầm lên.
- Nó lên máy bay rồi. Cậu cố tình giả vờ hay thật sự không hiểu? Yến Nhi nó yêu cậu như vậy, đối xử tốt với cậu như vậy. Sao cậu lại ngang nhiên đâm sau lưng nó. Hả? - Ly Ly nhếch môi cười khinh bỉ, chạy đến đẩy vai Đình Dương khiến cậu chao đảo.
- Cậu có biết lúc Yến Nhi nghe tin bị bệnh nó đã sợ hãi như thế nào không? Nó cố gắng liên lạc với cậu chỉ mong cậu có thể mang lại niềm tin cho nó. Yến Nhi đã chạy đi tìm cậu. Lúc đó cậu ở đâu? Cậu đang ôm ấp con nhỏ nào ngay trước mặt nó. Tôi không ngờ cậu là loại người như vậy.
- Con bé thật đáng thương. Tại sao những chuyện xui xẻo luôn đeo bám lấy nó? Cậu hãy cầu nguyện đi, cậu có thể gặp lại nó hoặc cũng có thể vĩnh viễn là không bao giờ.
Dồn nén bao lâu nay, Ly Ly tuôn một tràng trước mặt Đình Dương. Khuôn mặt cô lúc này rất đáng sợ.
Những lời Ly Ly nói như con dao găm thẳng vào trái tim cậu. Đình Dương đưa mắt nhìn vào bảng chỉ dẫn, số hiệu chuyến bay đến Singapore đang từ từ biến mất. Cậu xoay người đi từng bước nặng nề ra cửa, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Yến Nhi rời xa cậu thật rồi.
Truyện đã hoàn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro