02
CHƯƠNG 6 : ÁC BÁ
Hai người một trước một sau, đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng đã tới huyện thành Phong An. Lý Minh Doãn đem trứng vịt trả lại cho Lâm Lan: "Xách hộ đến nơi cho cô rồi đấy."
Lâm Lan cười ha hả: "Cảm ơn anh nhé."
Lý Minh Doãn ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Lúc này sợ là chợ đã tan..."
Qua đoạn đường vừa xong, Lâm Lan có cách nhìn khác đối với Lý tú tài, hóa ra hắn không phải là một kẻ yếu đuối như nàng tưởng tượng, giỏ trứng vịt kia ít cũng phải hai ba mươi ký, vậy mà cả đoạn đường đi hắn không hề đổi tay xách, bước đi vô cùng vững chãi. Hai là, vừa rồi hắn còn suy nghĩ hộ nàng rằng lúc này còn bán được trứng hay không, hoàn toàn ngược lại với vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
"Không sao, tôi có cách rồi." Lâm Lan hé miệng cười, chuyện nhỏ này sao làm khó được nàng.
Lý Minh Doãn gật đầu, không nói gì nữa, đi trước vào thành. Lâm Lan xách túi trứng vịt tới trước hiệu thuốc Hồ Ký. Hiệu thuốc Hồ Ký rất nổi danh trong thành Phong An, tuy không phải cửa hiệu trăm năm lâu đời nhưng dân chúng trong vùng rất tin tưởng và nể trọng, Hồ đại phu nổi tiếng là người có y thuật và lòng thương người, người có tiền mời Hồ phu nhân xem bệnh thì thu tiền khám, nhưng nếu người nghèo xin coi bệnh, ông chỉ lấy tiền thuốc, nếu thật sự nghèo tới mức không trả nổi tiền thuốc thì ông miễn phí cả tiền thuốc. Các đại phu khác thu nhận đệ tử không chỉ yêu cầu nộp học phí, còn có người đưa điều kiện ký khế ước mười năm, giúp họ làm không công trong mười năm đó, còn Hồ đại phu lại có tấm lòng vô cùng đáng quý, không những không thu học phí, còn dốc lòng dạy y thuật cho họ, như lời của ông nói, cõi đời này có rất nhiều người còn chờ để được cứu sống, sao có thể gây khó khăn, đây chỉ là một hành động nhỏ, cớ sao lại không làm? Một con người tâm tính hiền lương, tư tưởng vĩ đại như vậy, có thể nào không kính trọng cho được?
Dĩ nhiên, muốn làm chuyện tốt cũng phải trả giá không ít, hiệu thuốc Hồ Ký mặc dù làm ăn náo nhiệt nhưng cũng gặp không ít khó khăn, Hồ đại phu mở hiệu thuốc đã nhiều năm, không những không kiếm được mà còn hao cả vốn, nếu không phải những người hái thuốc quanh vùng cảm động và nhớ ơn Hồ đại phu thiện tâm thiện hạnh, nguyện ý đem thảo dược bán với giá thấp cho Hồ Ký, Hồ Ký sớm đã đóng cửa rồi. Lâm Lan cũng nghĩ như vậy, thà rằng kiếm tiền ít một chút cũng phải đem thảo dược bán cho tiệm Hồ Ký, để cho Hồ đại phu bớt được một khoản.
"Tiểu muội tới rồi hả." Thấy Lâm Lan tới, Nhị sư huynh Vương Đại Hải đang xem bệnh cho bệnh nhân liền chạy tới cười nói.
"Nhị sư huynh, sư phụ đâu rồi?" Lâm Lan đem trứng vịt thả vào tủ thuốc phía sau, sau đó đặt giỏ trúc xuống.
"Sư phụ đi khám bệnh ở nhà người ta rồi, Đại sư huynh thì đang đứng quầy." Vương Đại Hải vừa nhận giỏ trúc vừa nhìn: "A, lần này hái được không ít cỏ xương bồ nhỉ, tiệm đang cần cái này đây."
"Biết trong tiệm thiếu nên em cố ý hái thêm, vùng này ít cỏ xương bồ quá, em tốn không ít công phu." Lâm Lan xắn tay áo lên: "Để em giúp Đại sư huynh chuẩn bệnh."
Vương Đại Hải vội nói: "Không có vội, tiểu sư muội ăn cơm đi đã, ta đã dặn nhà bếp phần cơm cho em."
Lâm Lan cười hì hì làm mặt quỷ nịnh nọt: "Nhị sư huynh thật là người tốt."
Đang cười nói thì thấy Hồ đại phu đi vào. Theo phía sau là Ngũ sư huynh đang xách hòm thuốc, đầu cúi xuống ủ rũ. Lâm Lan và Vương Đại Hải khẽ liếc nhau, chẳng lẽ hôm nay sư phụ gặp phải chứng bệnh khó xử lý?
"Sư phụ..." Lâm Lan cùng Vương Đại Hải ngập ngừng cất tiếng.
Hồ đại phu gật đầu, thở dài hướng trong nhà đi thẳng vào.
Vương Đại Hải gọi Ngũ sư huynh Mạc Tử Du hỏi nhỏ: "Sư phụ sao thế?"
Mạc Tử Du đặt hòm thuốc xuống, căm phẫn nói: "Vẫn có câu, ác nhân có ác báo, khốn thật, ta phải sống ngàn năm để chờ xem kẻ gieo tai họa gặp quả báo."
"Ngũ sư huynh, nói vào vấn đề đi." Lâm Lan vội vàng nói.
Mặc Tử Du đưa tay ra hiệu cho hai người bọn họ kề tai lại gần, nhỏ giọng nói: "Nhà họ Trương vừa hại chết người."
Lâm Lan giật mình nuốt một ngụm khí lạnh: "Vừa hại cô nương nhà ai à?"
"Ừ, là con gái một tá điền của Trương gia, bởi vì thiếu nhà họ Trương năm lượng bạc nên ép người tá điền kia đem con gái đi gán nợ, cô nương kia quyết không chịu nhục, sáng nay nuốt vàng tự vẫn..." Mạc Tử Du vừa nói vừa làm bộ trợn mắt trắng dã, giả như người chết.
Lâm Lan nghe được tức giận: "Sao lại có kẻ như vậy? Dám cưỡng ép con gái nhà lành, làm việc ác như thế, có còn thiên lý không chứ?"
Vương Đại Hải hừ lạnh một tiếng: "Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, huống chi quan lại vừa thấy tiền mắt đã sáng rực."
Mạc Tử Du lắc đầu than thở, khoát khoát tay: "Ta thấy sư phụ trong lòng khó chịu, chúng ta nên cẩn thận chút."
Tâm tình sư phụ không tốt, mấy chuyện Lâm Lan định thỉnh giáo đành gác lại, ăn cơm xong, bận rộn giúp đỡ ngoài tiệm, sau đó nàng cáo từ, ôm túi trứng vịt đi khỏi thành Phong An tới nhà họ Diệp. Bàn về giàu có, Diệp gia hơn xa Trương gia, nhưng Diệp gia không phô trương, thỉnh thoảng phát cháo miễn phí cho người nghèo, xung quanh rất kính nể. Nghe nói, Diệp gia có người trong triều, vì vậy, nhà họ Trương ở Phong An hạnh họe ở đâu nhưng tuyệt đối nhà họ Diệp thì không dám động tới.
Thực may, Lâm Lan quen biết với bác Diêu – là quản gia phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn của Diệp gia, nàng tính toán đem giỏ trứng vịt này tới Diệp gia.
"Lâm Lan ơi, không phải ta không muốn giúp cháu, nhưng người trong phủ ăn trứng vịt tới ngán rồi." Diêu quản gia nhìn một túi trứng vịt đầy ắp ngại ngùng nói. Từ lúc biết Lâm Lan, trên bàn ăn Diệp phủ lúc nào cũng bày trứng vịt, cả phủ cũng đã có ý kiến, áp lực của việc mua nguyên liệu nấu ăn đối với bà rất lớn.
"Bác Diêu, bác giúp cháu đi, bác cứ nói, trứng vịt rất tốt, đầy đủ dinh dưỡng, tính ôn lạnh, giúp thanh phổi, trị nóng trong, đau đầu, bị tả kiết lỵ ăn vào cũng rất tốt..." Lâm Lan nói một mạch.
Vẻ mặt Diêu quản gia khổ sở: "Ta biết trứng vịt rất tốt, nhưng... mọi người thật sự chán món này rồi."
Lâm Lan đành mặt dày nói: "Vậy bác dùng trứng này làm món trứng vịt muối đi, để mùa hè ăn cháo trắng là ngon nhất, chỉ một lần này thôi mà, sau cháu sẽ không làm phiền bác nữa đâu."
Diêu quản gia khó xử, Lâm Lan đã từng cứu mạng con dâu và cháu nội bà, người ta nói có ơn tất báo...Bà đành nói: "Được rồi, lần này bác nhận."
Lâm Lan mừng rỡ: "Cảm ơn bác Diêu, bác thật là người tốt."
Diêu quản gia cười khổ, hi vọng đây thật sự là lần cuối.
Giải quyết trứng vịt xong, Lâm Lan thoải mái tinh thần chuẩn bị về nhà.
Kim Hoa mới ở nhà bà mối Vương ra, nghe được một tin vô cùng tốt lành, nghe nói Trương lão gia huyện Phong An đang tìm một cô nương xinh đẹp khỏe mạnh để làm tiểu thiếp thứ mười tám, sính lễ vô cùng hậu hĩnh. Họ Trương kia năm nay năm mươi ba tuổi, trong nhà thê thiếp một đoàn, đáng tiếc hắn trên năm mươi tuổi rồi còn chưa có con trai, chỉ có ba đứa con gái. Trương lão gia bắn tiếng, nếu tiểu thiếp nào sinh cho hắn được một đứa con trai, thưởng ba trăm mẫu ruộng tốt, tám trăm lượng hoàng kim. Diêu Kim Hoa nghĩ, dung mạo xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh, Lâm Lan chẳng phải quá phù hợp sao? Nếu gả Lâm Lan đi, may mắn sinh được một đứa con trai, sản nghiệp to lớn nhà họ Trương chẳng phải thuộc về tay mẹ con Lâm Lan sao, chị dâu như cô ta cũng có thể hưởng phúc lây. Diêu Kim Hoa để cho bà mối Vương tới nhà họ Trương đánh tiếng, bà mối Vương vỗ ngực cam đoan, chuyện này chỉ thành không bại, cô nàng liền vui sướng chờ tin tốt. Diêu Kim Hoa càng nghĩ càng đắc ý, dường như thấy một đống vàng hiện lên vòng vòng trước mắt mình, bay bay lượn lượn... Không để ý dẫm vào một đống mềm nhũn bên đường, thiếu chút nữa trượt chân dập mặt.
Diêu Kim Hoa cúi đầu nhìn, nguyên một bãi cứt trâu, tức tối dậm chân, hùng hùng hổ hổ: "Xui xẻo quá đi, trâu nhà nào không có mắt ỉa bậy bạ thế hả, đợi lão nương sau này có bạc, xây biệt thự lớn, không thèm ở cái nơi này nữa..."
CHƯƠNG 7 : KHÁC THƯỜNG
Khi Lâm Lan về tới thôn Giản Tây thì trời đã tối, nàng tới nhà Bảo Trụ đưa tiền bán trứng vịt cho thím Kim, bà ta nhìn nàng kỳ quái nói: "Bảo Trụ không về cùng cháu sao?"
Lâm Lan kinh ngạc: "Anh Bảo Trụ chưa về ạ?"
Thím Kim vội vàng nói: "Chưa về, ta còn tưởng hai đứa về cùng nhau chứ."
Lâm Lan thầm oán: Bảo Trụ chết tiệt ở đâu rồi? Không phải bảo hắn về giúp việc cho thím Kim sao? Thật khiến người khác phải lo lắng. Để cho thím Kim bớt lo lắng, Lâm Lan cố ý nói: "Sau khi bán trứng vịt xong, bọn cháu tách ra, anh Bảo Trụ nói còn chuyện phải làm, cháu tưởng anh ấy đi nhanh hơn nên về trước cháu rồi."
Thím Kim lúc này mới yên lòng, muốn mời Lâm Lan ở lại ăn cơm, nàng thoái thác nói là nhà vẫn chờ mình về ăn cơm. Sau đó Lâm Lan từ biệt thím Kim, ra tới cửa liếc thấy một bóng đen nhanh chóng trốn sau bụi dâu. Lâm Lan thấp giọng quát: "Đi ra ngoài."
Bóng đen chậm rãi bước ra, chính là Kim Bảo Trụ. "Anh đi đâu về vậy?"
"Ta... Ta không có đi đâu." Bảo Trụ ấp úng.
Lâm Lan không tin: "Không đi đâu hả? Thím Kim nói anh chưa về nhà."
"Ta... Ta..." Bảo Trụ ấp úng.
Lâm Lan nheo mắt nhìn hắn: "Anh quay lại đi theo tôi sao?" Nàng vừa về, Bảo Trụ cũng về tới, không có chuyện trùng hợp như vậy.
"Không, không có... ta... ta..." Bảo Trụ cúi gầm mặt như một đứa trẻ phạm lỗi, lắp bắp nói: "Cái đình gần thôn chúng ta có nhiều tên ăn mày cư ngụ, ta sợ nàng về trễ không an toàn..."
Tâm tình Lâm Lan có chút phức tạp, nàng dịu giọng nói: "Cho nên anh đi theo tôi?"
Bảo Trụ vội vã giải thích: "Ta chỉ là lo lắng ở trong đình có những kẻ không tốt, cho nên mới theo nàng vào thành... thật đấy."
Đối với tâm ý này của Bảo Trụ, Lâm Lan không biết nên nói cái gì cho phải, nàng thở dài: "Nhanh về nhà đi, đừng làm mẹ anh phải lo lắng."
Bảo Trụ ngoan ngoãn gật đầu đi về nhà. Lâm Lan về đến nhà, thấy đại ca Lâm Phong đang cầm khăn lau lau dọn bên bếp. Đối với cảnh này Lâm Lan sớm đã nhìn quen, khi nàng không có nhà, mọi việc đều vào tay ca ca, cái bà lười kia chỉ biết ngồi một chỗ chỉ tay.
"Ca, sao không để em về làm cho." Lâm Lan đặt giỏ trúc xuống định tới giúp.
"Muội muội về rồi hả, trong nồi có cháo gà." Lâm Phong cười ha hả mở vung nồi, một mùi thơm lan vào mũi.
Lâm Lan sớm đã đói bụng, ngửi thấy mùi cháo gà, không khỏi giơ ngón cái vui vẻ khen ngợi: "Ca, hôm nay săn được gà rừng hả?"
Lâm Phong nhướn mày có phần đắc ý: "Hôm nay thu hoạch không nhỏ, được hai con nhạn, một con gà rừng, thêm cả một con lợn rừng. Nhạn là bắt giúp ông già đằng Tây, lợn rừng thì thôn trưởng mua rồi để mừng thọ cha vợ ông ấy, còn lại gà rừng thì nhà mình ăn."
Lâm Lan nhìn thấy trong bát cháo gà của mình có một cái đùi gà, mặt trời mọc đằng Tây sao? Diêu Kim Hoa ki bo như thế nào hôm nay lại cho nàng khẩu phần hậu hĩnh thế?
"Muội à, nhân lúc còn nóng mau ăn đi." Lâm Phong thúc giục, ánh mắt ngập tràn sự thương yêu.
"Ca... Đùi gà này là... huynh giấu phải không?" Lâm Lan đành hỏi thắng, nếu không nhỡ ngày mai Diêu Kim Hoa đòi đùi gà, nàng sao phun ra mà trả được.
Lâm Phong vội nghiêm mặt nói: "Làm gì có chuyện đó? Là chị dâu muội bảo ta để lại cho muội đấy." Vừa nói, Lâm Phong vừa vui mừng trong lòng, Kim Hoa rốt cuộc đã biết yêu thương em gái của hắn rồi.
Lâm Lan kinh ngạc không dám ăn. Tại sao bỗng dưng Diêu Kim Hoa đối xử tốt với nàng như vậy? Bất ngờ thay đổi ắt có nguyên nhân, không phải Diêu Kim Hoa thường xuyên nhỏ nước miếng để giữ đùi gà sao? Loại chuyện này bà lười ấy dám làm lắm, may nàng phát hiện, không thì gớm tới mức nào.
"Ăn đi ăn đi, mau ăn, muội vất vả cả một ngày rồi, ăn đùi gà tẩm bổ chút đi." Lâm Phong cười ngây ngô tiếp tục lau dọn bếp.
Lâm Lan nghĩ có thể đùi gà đã có nước miếng Diêu Kim Hoa, bỗng chốc mất hết khẩu vị, đặt thìa xuống, tiếc hận nói: "Sớm biết trong nhà ăn có đồ ăn ngon thì đã không ăn no trứng luộc nhà thím Kim rồi, giờ muội no quá, ăn không nổi."
"Muội ăn ở nhà thím Kim rồi?" Lâm Phong hỏi.
"Vâng, muội giúp Bảo Trụ nhà thím ấy bán một túi trứng vịt, vì vậy thím giữ muội ở lại ăn cơm." Bụng Lâm Lan sớm đã biểu tình, mùi cháo gà thơm như vậy mà phải nói ra những lời trái lương tâm... thực sự buồn bực vô cùng.
"Vậy à... Vậy để cất cháo gà, sáng mai muội hâm lại mà ăn." Lâm Phong nói.
Lâm Lan suy nghĩ một chút, đùi gà này chắc chắn là nàng sẽ không ăn rồi, miếng đùi gà lớn thế này thật tiếc, chẳng bằng... Lâm Lan liếc anh trai mình một cái nói: "Ca, nếu không huynh ăn đi, đừng hâm đi hâm lại mất chất."
"Không, ca ăn rồi, đây là phần của muội." Lâm Phong từ chối. Người làm anh như hắn thật sự xấu hổ, không có bản lĩnh để cuộc sống mọi người trong nhà tốt hơn, nhất là đối với em gái, hắn thành thân, không những không thể chiếu cố cho em gái tốt hơn, ngược lại, là em gái hắn quan tâm hắn.
"Ca, ca ăn đi, hằng ngày huynh phải lên núi săn bắt khổ cực, nên ăn nhiều chút." Lâm Lan làm nũng, lôi ca ca của nàng ngồi xuống, đem bát cháo gà tới trước mặt buộc Lâm Phong ăn hết đùi gà.
Lâm Phong không lay chuyển được em gái, không thể làm gì khác là cầm đùi gà lên ăn. Nhìn anh trai ăn, Lâm Lan cảm thấy đói bụng, aiz... Trong bọc còn có lương khô, chút về phòng ăn tạm với trà lạnh vậy.
"Muội muội, muội cảm thấy Bảo Trụ là người thế nào?" Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Lâm Lan ngây ngốc, nhạy cảm nhận thấy trong câu hỏi của anh trai mình có thâm ý khác, nàng cân nhắc một chút rồi mới trả lời, bằng không, ca ca hiểu lầm thì phiền toái vô cùng.
"Dạ... em coi Bảo Trụ như một người anh vậy, anh ấy rất tốt, ca ca đừng hiểu lầm." Lâm Lan thẳng thắn tránh cho Lâm Phong đoán mò.
Lâm Phong cười cười, hiểu được ý em gái mình, Lâm Lan không có ưng Bảo Trụ. Diêu Kim Hoa biến chuyển từ một cái đùi gà, tiếp sau ấy còn làm nhiều chuyện kinh thiên động địa khác nữa. Ngày hôm sau, Lâm Lan dậy sớm nấu cơm, điểm tâm vừa làm xong, lần đầu tiên Diêu Kim Hoa cùng ca ca rời giường.
Nhìn Lâm Lan chuẩn bị đi giặt quần áo, Diêu Kim Hoa lần đầu tiên nói: "Lâm Lan à, thật vất vả cho em, những thứ này vốn là chuyện chị dâu nên làm."
Lâm Lan chớp mắt mấy cái, không phải nàng nằm mơ chứ? Hay hôm qua nàng đi vắng, Diêu Kim Hoa bị cửa kẹp hư não rồi.
Nhìn anh trai mình đang cười khúc khích vô cùng hạnh phúc, Lâm Lan hoài nghi, chẳng lẽ hôm qua ca ca bắt được một con lợn rừng khiến Diêu Kim Hoa vui mừng tới mức đầu óc u mê?
Chỉ nghe Diêu Kim Hoa nói với Lâm Phong: "Hôm nay chàng đi vào thành mua cho muội muội mấy mảnh vải đẹp nhé, ta muốn may cho muội ấy mấy bộ đồ mới, đồ của muội ấy đã cũ hết rồi, muội muội lại cũng cao lên nhiều, đồ đã cộc hết cả..."
Lâm Lan là người yêu ghét rõ ràng, đúng phương châm: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả lại người một đòn, đảm bảo nguyên tắc diệt cỏ diệt tận gốc. Bởi vì anh trai, nàng nhẫn nhịn Diêu Kim Hoa cũng đã đủ, dù sao đấu trí mới cũng chỉ dừng lại ở mức đấu võ mồm, đột nhiên Diêu Kim Hoa thay đổi 180°, nàng thực sự không kịp thích ứng.
"Được rồi vợ yêu, còn muốn mua gì nữa, nàng nói đi, ta ghi nhớ." Lâm Phong khoái trá đáp lời, giọng nói cũng vang hơn mọi khi.
Nhìn hai người bọn họ, một đôi vợ chồng yêu yêu thương thương, lòng Lâm Lan dâng cao cảnh giác, không có chuyện gì mà ân cần khẳng định không có âm mưu thì cũng là đạo chích, Diêu Kim Hoa chắc hẳn đang âm mưu điều gì đó, không biết lần này định làm gì đây. Lâm Lan đột nhiên nhớ tới bà mối Vương, bà ta không đời nào vô duyên vô cớ tới nhà, đích thị là Diêu Kim Hoa gọi bà ta tới.
CHƯƠNG 8 : NGƯỜI XA LẠ
Suy nghĩ thật cẩn trọng, Lâm Lan lặng lẽ quyết tâm, cười tới híp mắt đến bên Diêu Kim Hoa: "Chị dâu, chị đột nhiên quan tâm tôi như vậy, tôi có chút không quen."
Diêu Kim Hoa chân thành nói: "Sao lại nói là đột nhiên quan tâm. Ta lúc nào cũng rất lo lắng cho muội à."
Đúng vậy a, rất quan tâm, quan tâm làm sao bán được nàng với giá tốt, Lâm Lan ra vẻ hưng phấn: "Chị dâu, chị may quần áo mới cho tôi thật à?"
"Đương nhiên là thật, sao lại giả được?" Khoản này Diêu Kim Hoa đã tính cả đêm, may quần áo mới cho Lâm Lan ít nhất cũng phai tốn hai, ba đồng bạc, may là không mất tiền công. Vừa khéo hôm qua Lâm Phong bẫy được một con heo rừng, bán được năm lượng bạc, bằng không nàng thật không nỡ. Tuy nhiên, vài bộ quần áo có thể cải thiện mối quan hệ với Lâm Lan cũng đáng giá, chỉ cần Lâm Lan nguyện ý làm thiếp cho Trương lão gia, đừng nói hai, ba đồng bạc, hai ba trăm lượng bạc cũng được, vì vậy, Diêu Kim Hoa trả lời vô cùng sảng khoái.
"Ây... Tôi muốn hỏi, tiền may quần áo là tiền anh tôi bán heo rừng phải không?" Lâm Lan cười nói.
Lâm Phong đáp lời: "Ừ, hôm qua ta bán con heo rừng được năm lượng bạc, muội còn muốn mua gì nữa, nói đi ta mua cho."
Diêu Kim Hoa đạp chân Lâm Phong dưới bàn một cái, ai bảo chàng lanh chanh hả? Lâm Phong bị đạp bất ngờ, "ai ui" một tiếng.
"Ca sao vậy?" Lâm Lan biết rõ nhưng cố hỏi, trong lòng căm tức, ca ca lại phải chịu thiệt thòi rồi.
Lâm Phong thấy Diêu Kim Hoa nghiêm mặt tỏ vẻ mất hứng nhưng hắn không hiểu sao vợ mình vừa nói đã trở mặt liền? Không phải là tự nàng ta nói ra sao? Mấy năm nay bạc đãi muội muội, muốn bồi đắp lại cho muội ấy chút, còn nói muội muội đã lớn, cũng nên ăn mặc cho ra dáng thiếu nữ... Lâm Phong ấp úng nói: "Có... có cái gì va phải chân thôi..."
Lâm Lan nhìn vẻ mặt dối trá của Diêu Kim Hoa, nàng chán ghét nói: "Dùng bạc của ca ca kiếm được thì muội an tâm."
Nàng cảnh cáo trước, kẻo có lúc Diêu Kim Hoa nói chị ta dùng tiền riêng may quần áo mới cho nàng. Lâm Lan bưng chậu nước rửa mặt đi ra ngoài, chưa ra tới sân đã nghe thấy tiếng thét ca ca mình từ trong phòng, sợ là bị Diêu Kim Hoa véo tai rồi. Lâm Lan bước nhanh, coi như không nghe thấy gì.
Hôm nay trời nắng đẹp, phụ nữ trong thôn mang quần áo ra suối giặt rất đông, mọi người cười nói rôm rả. Chuyện nhà, chuyện đồng áng rồi cả những chuyện tình cảm nam nữ đều được đưa ra bàn luận sôi nổi. Lâm Lan rất thích không khí này, vừa náo nhiệt lại thân thiết thuần phác, không giống ở hiện đại, hai nhà đối diện nhau nhiều năm có khi còn không biết mặt nhau.
"Mẹ Xuyên Tử, con trai sắp đính hôn hả?" Một vị đại thẩm hỏi.
Người được hỏi cười toe toét: "Vâng, là cô nương nhà họ Triệu cùng thôn, ngày mai đưa sính lễ."
"Ai nha, con gái nhà ho Triệu có danh khéo tay, Xuyên Tử nhà bà thật có phúc." Một vị đại thẩm khác hâm mộ nói.
"Nói về khéo tay, trong vòng mười tám dặm quanh thôn, không có ai so được với Lâm Lan thôn ta." Thím Kim mẹ Bảo Trụ cũng đang giặt quần áo nghe thấy có người khen cô nương nhà họ Triệu, bà có chút khó chịu.
Vị đại thẩm vừa khen cô nương nhà họ Triệu cười nói: "Người nào lại không biết trong mắt thím Kim chỉ có Lâm Lan, Lâm Lan thôn Giản Tây chúng ta đúng là một cành hoa đẹp."
"Thím Kim, thím nên tranh thủ thời gian kẻo có người giành mất đấy." Có người nói đùa.
"Bản thân ta rất muốn, nhưng cũng phải xem ý tứ người ta thế nào đã." Thím Kim lớn tiếng cười, bà không hề che giấu sự yêu thích với Lâm Lan.
Thím Kim vừa nói như thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Lan, có người cao giọng hỏi: "Lâm Lan, cháu có nguyện ý không hả?"
Lâm Lan xấu hổ, đành giả vờ câm điếc vùi đầu đập quần áo, tiếng chày gỗ đập bồm bộp vang lên, mấy bà tám này, không nói chuyện về nàng không được hay sao hả...
Mọi người cười vang ha hả.
Hai cô bé ngồi cạnh vui vẻ chọc chọc khuỷu tay Lâm Lan, cười hết sức gian tà: "Ai nha, Lâm Lan, mẹ chồng tương lai đang hỏi tỷ có nguyện ý không kìa?"
Lâm Lan nhặt một viên sỏi dưới suối lên ném hướng hai cô bé, bọt nước bắn lên tung tóe.
"Không biết xấu hổ, mẹ chồng tương tai, tướng công tương lai, nhi tử tương lai đang gọi các em kìa, mau mau tới địa ngục đi." Lâm Lan tức giận nói.
Hai con bé không biết đỏ mặt tiếp tục đối lại: "Tướng công của muội không biết chừng đang trong bụng mẹ ấy chứ."
Lâm Lan như bừng tỉnh nhìn hai đứa: "Hả? Thì ra hai đứa thích tiểu trượng phu a."
Mấy cô nương bên cạnh nghe thấy không nhịn được cười lớn khiến cho các vị đại thẩm đều nhìn tới. Hai cô bé im lặng hoàn toàn, Lâm Lan chiến thắng áp đảo.
"Được lắm, bọn muội nói không lại tỷ, giặt quần áo tiếp thôi..."
Thực ra Lâm Lan không giận, có điều loại chuyện này nếu nói đùa nhiều sẽ có xu hướng trở thành thật, người ngoài nhìn vào lại nghĩ nàng cùng Bảo Trụ có tư tình, Lâm Lan không thích kiểu đùa giỡn này.
"Lâm Lan, cô nhìn kìa..." Hỉ Thiện cùng thôn chỉ về phía bên kia bờ suối nói. Lâm Lan ngó lên, thấy trên đường nhỏ vào thôn có hai người xa lạ.
Hỉ Thiện nói: "Hai người này mới tới hôm qua, hỏi thăm Lý tú tài, nghe giọng thì là người nơi khác, ta nghe mãi mới ra, hôm nay sao lại tới nữa." Lâm Lan khẽ rùng mình, tìm Lý tú tài, là giọng nơi khác...
"Hôm qua bọn họ hỏi chuyện anh trai muội, anh muội kể lại thấy hai người kia mang theo đao bên mình, không biết bọn họ tìm Lý tú tài làm gì, anh muội không dám nói cho bọn họ biết chỗ Lý tú tài ở sau núi." Hai con bé cũng nói theo.
Lý tú tài cũng coi là có nhân duyên với thôn Giản Tây, từ bà cụ tám mươi tuổi đến đứa nhỏ đều thích hắn, ai bảo hắn anh tuấn như vậy, lại còn có văn hóa nữa chứ.
Lâm Lan kinh ngạc, họ có đeo đao bên người? Không phải là mang tới bất lợi cho Lý tú tài chứ? Lý tú tài mới vào thành hôm qua, không biết giờ đã về chưa. Không tốt rồi, hai người kia vừa gọi một thằng bé chăn trâu lại hỏi chuyện, thằng bé kia còn là một đứa trẻ hư, có lẽ đã nói ra rồi. Quả nhiên, hai người kia cười nói vui vẻ sờ đầu thằng nhỏ, cho nó thứ gì đó, sau đó liền hướng phía sau núi đi.
Lâm Lan nhanh chóng vơ đám quần áo đang giặt dở lên bờ suối, quay lại nói với hai con bé: "Hai bé con, nhanh đi gọi người, ta đi xem một chút."
Hai bé con lập tức hưởng ứng: "Được, bọn muội đi liền."
"Ta cũng đi gọi người." Hỉ Thiện xung phong nhận việc. Ba người để lại quần áo bên suối, chia nhau hành động.
Lâm Lan theo đuôi hai người kia đi ra phía sau núi, nhìn hai người nọ thân hình cao lớn, đi lại nhẹ nhàng, chắc hẳn là người luyện võ, nếu như hai người này có ý đồ với Lý tú tài, nhất định Lý tú tài sẽ phơi xác. Hai người kia xem ra rất vội, khẩn cấp muốn tìm ra Lý tú tài. Lâm Lan nghĩ đi đường tắt báo được cho Lý tú tài thì e chừng đã muộn, chỉ có thể đi theo xem xét, hi vọng hắn không có trong nhà.
Đến trước nhà tranh Lý tú tài, hai người kia gõ cửa vài cái, không ai trả lời, một người đầy cửa đi vào, giây lát đi ra ngoài: "Công tử, hắn không có ở đây."
Người được gọi là công tử nhíu mày: "Tiểu tử này chạy đi đâu?"
"Công tử, làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ? Chờ ở đây.... Trốn được hòa thượng sao trốn được miếu, cuối cùng bị ta bắt được rồi..."
Lâm Lan nghe bọn chúng nói, càng cảm thấy hai người này có ý đồ bất thiện.
CHƯƠNG 9 : QUẠ ĐEN RỒI
Lâm Lan quyết định đi ra dò xét, chỉ cần có thể trì hoãn thêm một chút, hai con bé cùng Hỉ Thiện chắc đã dẫn người trong thôn tới, sẽ không có gì nguy hiểm. Vạn nhất để phòng ngừa, Lâm Lan nhặt hai cục đá nhỏ, nàng không biết dùng vũ khí, nhưng lại ném đồ rất chuẩn, hơn nữa lại quen thuộc huyệt đạo trên cơ thể, nếu thật sự đánh nhau, có thể vừa chạy vừa tránh được.
"Các ngươi ở đâu đến? Tới thôn Giản Tây chúng tôi làm gì? Đã báo với trưởng thôn chưa? Nếu như chưa báo, thôn Giản Tây chúng tôi không hoan nghênh người lạ." Lâm Lan tỏ thái độ không hề hoan nghênh khách lạ, không khách khí nói liền mấy câu.
Hai người nọ nghe thấy, xoay người lạ nhíu mày đánh giá Lâm Lan.
Lâm Lan cũng nhân cơ hội đánh giá bọn họ, vị công tử xem ra tầm tuổi như Lý tú tài, một thân trường sam gấm xanh, vừa nhìn đã biết là người có tiền, đào hoa nhãn* (Người có đôi mắt đào hoa rất đẹp, rất duyên dáng, lúc bình thường không cười mắt vẫn như cười, đôi mắt rất tình.) của hắn khiến người ta khó chịu, nhìn thế nào cũng không phải người tốt. Người hầu kia thì càng không cần phải nói, gương mặt giống như cục gạch, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, chỉ cần nhìn một cái giống như muốn ghim vào thân thể người đứng trước mặt hắn mấy cái lỗ.
Đào hoa nhãn đột nhiên nheo mắt cười một tiếng: "Vị cô nương này là người thôn Giản Tây sao?"
Lâm Lan không khách khí nói: "Trả lời câu hỏi của bổn cô nương trước đi."
Người hầu trầm mặt xuống: "Thôn phụ chớ có vô lễ."
"Ngươi là người nơi nào tới đây? Tùy tiện xông vào nhà người khác lịch sự nhỉ?" Lâm Lan mỉa mai lại, ngón trỏ và ngón cái giữ chặt viên đá, chuẩn bị tốt việc tấn công.
Đào hoa nhãn thấp giọng quát: "Không được vô lễ với cô nương."
Người hầu hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Lan một cái, không cam lòng lùi về phía sau.
Đào hoa nhãn cười híp mắt nói: "Cô nương, chúng ta tới thăm bạn cũ, chủ nhân nơi này, Lý Minh Doãn là bạn của ta."
Lâm Lan hoài nghi: "Ngươi nói ngươi là bạn cũ của Lý tú tài, chứng cớ đâu?"
Đào hoa nhãn cười ngặt nghẽo nói: "Chứng cớ? Cô nương nếu không tin th́ có thể tự ḿnh hỏi hắn xem có phải không." Vị cô nương này thật thú vị, loại chuyện này còn cần chứng cớ hay sao? Chẳng lẽ muốn hắn đem mười mấy năm giao tình cùng Lý Minh Doãn ra khai báo với nàng? Nàng là ai nhỉ?
Lâm Lan lúng túng, nàng không biết gì nhiều về Lý tú tài, người ta nói dối nàng cũng khó phân biệt được thật giả, đang buồn rầu thì nghe thấy người hầu mặt lạnh như băng vội vã nói: "Công tử, hắn kia."
Đào hoa nhãn cùng Lâm Lan đồng thời nhìn lại, Lý tú tài xách một cái rổ từ núi xuống, Lâm Lan vô cùng cuống quýt. Đào hoa nhãn khẽ nheo mắt, phát ra tia sáng quắc, hệt như con báo thấy mồi, nghĩ chạy tới chỗ Lý tú tài, Lâm Lan thầm nghĩ không ổn, vươn chân trái ngáng chân hắn, hô lớn: "Lý tú tài chạy mau."
Lý tú tài ngớ người nghe giọng Lâm Lan la lên, bởi vì cách xa không nghe rõ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngác một chút liền chạy vội đi. Đào hoa nhãn bị Lâm Lan cho ăn bánh bùn, trong lòng tức tối, lại thấy Lý Minh Doãn chạy, vội la lên: "Trần Đức mau đuổi theo."
Tên người hầu thấy chủ nhân bị Lâm Lan ngáng chân ngã, vốn định nhào tới bắt Lâm Lan, chủ tử nhắc nhở khiến hắn vội vã thay đổi hướng đi lên núi.
Lâm Lan thấy tên người hầu đuổi theo, cổ tay run lên, hòn đá nhỏ như mũi tên bắn ra trúng vào huyệt trên đầu gối hắn, tên này khuỵu chân ngã oặt xuống đất, đập mặt vào tảng đá, máu tươi chảy ròng ròng. Đào hoa nhãn nhớn nhác bò dậy quát Lâm Lan: "Cô làm cái gì vậy?"
"Tôi đang muốn hỏi các anh định làm cái trò gì đấy?" Lâm Lan hung hăng đáp lại.
"Ta làm gì? Ta nói ta tới tìm bạn cũ là Lý Minh Doãn, cô ngăn cản ta là có ý gì?" Đào hoa nhãn lúc này sớm đã quên cái gì gọi là phong độ khí khái, hắn thực sự nổi giận, vất vả lắm mới hỏi thăm được tung tích Doãn, ai ngờ nửa đường nhảy ra một con cọp mẹ, đem chuyện hiểu thiên hiểu địa trộn lẫn linh tinh, làm hắn té úp mặt gặm bùn, Trần Tử Dụ hắn đời này chưa khi nào chật vật như vậy, thật là không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lâm Lan cười lạnh: "Nếu là bạn cũ tới thăm, Lý tú tài sao co giò chạy vậy?"
Trần Tử Dụ uất không nói nên lời, không phải cô hét người ta chạy đi hả? Đáng giận hơn là tên Lý Minh Doãn, còn dám chạy.
"Công tử, đừng nói lời vô nghĩa với cô ta, để tại hạ dạy dỗ cô ta." Trần Đức có võ nghệ trước giờ vẫn luôn tự phụ, hôm nay gặp phải nha đầu cứng cổ này, hại hắn thê thảm, thật là nhục nhã vô cùng, chuyện này hắn nuốt không trôi.
Mặt "khối băng" vô cùng thê thảm, cặp môi sưng phồng tươm máu, rất giống miếng lạp xưởng, nói cũng không được rõ chữ, chỉ thấy ánh mắt sắc như đao tóe lửa giận. Lâm Lan có chút khiếp đảm, mới vừa rồi hắn không có phòng bị mới bị nàng hạ thủ, bây giờ xem ra hắn đang hận không róc xương lóc thịt nàng, nàng biết làm sao đây, nàng đánh không lại hắn a.
"Tôi khuyên hai người nên sớm cút đi, trưởng thôn cùng mọi người đang tập trung đến đây đấy, đến lúc đấy hai người đẹp mặt." Lâm Lan phô trương thanh thế, lòng thầm nói: Hai con bé kia rất nhanh nhẹn, chắc người cũng sắp tới, nhưng... nhưng nàng sắp không trụ được rồi.
Đào hoa nhãn vốn đang tức giận bỗng mỉm cười, vỗ vỗ bụi đất trên áo: "Trưởng thôn tới đây? Được lắm, ta muốn xem có phải người trong thôn Giản Tây ai cũng không nói đạo lý như cô không."
Lâm Lan nuốt một hụm khí lạnh, sao nàng lại biến thành không biết nói đạo lý? Rõ ràng nàng đang làm chuyện tốt mà. "Trước khi cô đi không phải nên cho tôi xin lại chút công bằng sao." Trần Đức rút đao xông tới.
Lâm Lan thấy tình thế không ổn, ném ra một viên đá, xoay người bỏ chạy, dù sao Lý tú tài cũng đã chạy thoát, nhiệm vụ của nàng coi như hoàn thành. Trần Đức dùng đao gạt viên đá, lửa hận dâng lên hừng hực, nhanh chóng đuổi theo. Lâm Lan vội vã kêu to cứu mạng, chạy như điên trên đường
Thời điểm mấu chốt lại nghe thấy hai bé con hô to: "Lâm Lan tỷ.... Bọn muội tới rồi."
Hai bé con dẫn theo một nhóm người, tay người nào người nấy cầm cuốc, xẻng, dao thái hùng hổ lao đến. Nhanh chóng vây Trần Đức đang đuổi theo Lâm Lan. Lâm Lan vội vàng trốn sau hai bé con, nhỏ giọng oán giận: "Làm sao giờ mới tới hả?"
Hai bé con nói: "Triệu tập mọi người phải mất nhiều thời gian chứ."
Đào hoa nhãn thấy tình hình căng thẳng, nhìn những thứ vũ khí thô sơ kia đủ biết dân thôn này chắc là tàn nhẫn vô cùng, Trần Đức tuy võ công cao thủ nhưng muốn đấu lại cả toán người này là chuyện không thể, hắn liền vội vã chạy lên giải thích.
"Các vị, hiểu lầm, hiểu lầm, chúng tôi tới gặp bạn cũ thôi."
Hai con bé chỉ Trần Tử Dụ cùng Trần Đức: "Ca, chính là bọn họ."
Hai con bé nói cho đại ca chúng - Đại Hổ rằng thấy Lâm Lan bị người ta đuổi giết, vị anh trai đáng kính kia nào còn tai nào nghe đào hoa nhãn giải thích, dám khi dễ người thôn Giản Tây sao, không muốn sống nữa phải không? Liền vung tay lên hô: "Đánh cho ta." Mấy người nhất loạt tiến lên, cuốc, xẻng, dao thái nhất tề hướng hai người chào hỏi. Đào hoa nhãn kinh hãi, những người trong thôn này thật hung hãn, không biết nói đạo lý là gì.
Trần Đức vội vàng bảo vệ công tử, vừa ngăn vừa lui.
"Dừng tay, mau dừng tay..."
Lý Minh Doãn mới vừa rồi hồ đồ u mê chạy đi, càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu thật sự có nguy hiểm, hắn chạy, Lâm Lan làm sao bây giờ? Cho nên hắn quyết định chạy lại xem xét tình hình, nhìn cảnh trước mắt hắn vừa vui vừa sợ, vui là Tử Dụ đường xa tới, kinh hãi là, Tử Dụ cùng Trần Đức bị một đoàn người vây quanh. Mọi người thấy Lý tú tài không màng sống chết vọt đi vào liền dừng tay, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác nhìn hắn, không biết có chuyện gì hay ho đây.
Lý tú tài hướng vòng vây ôn tồn giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm, hai vị này là bạn cũ của tôi, từ rất xa tới thăm tôi."
Lâm Lan cùng hai bé con ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ hiểu nhầm sao? Đại Hổ trợn mắt nhìn hai đứa, hai bé con chột dạ cúi đầu.
"Đa tạ ý tốt của chư vị, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, mời mọi người về đi." Lý Minh Doãn chắp tay thở dài.
Đại Hổ cố vớt vát thể diện nói: "Nếu là hiểu nhầm thì mọi người mau chóng giải tán đi."
Đám dân làng lặng lẽ rút theo Đại Hổ xuống núi, mặt hai bé con nghiêm trọng như đưa tang. Lâm Lan kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, trong lòng buồn bực, nàng làm chuyện điên rồ gì thế này, rảnh rỗi quản việc thiên hạ?
Lại nghe giọng Lý Minh Doãn vô cùng vui sướng: "Tử Dụ, sao cậu tìm được chỗ này?"
Trần Tử Dụ tức giận đập Lý Minh Doãn một quyền trách mắng: "Tiểu tử, cậu biệt tăm ba năm, không để lại cho tôi một phong thư, không ngờ lại trốn đến nơi xó xỉnh này, làm tôi nhọc công tìm kiếm, thiếu chút mang danh côn đồ." Trần Tử Dụ vừa nói vừa nhìn Lâm Lan đang ngây ngốc một bên, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn, giọng nói mang theo vài phần mỉa mai, thật giống như đang nói: Cô muốn xem chứng cớ hả? Xem chứng cớ rồi mau mở mắt đi, đúng là thôn phụ không có đầu óc.
Lâm Lan trừng mắt tức giận nói: "Ai mướn hai người lén lén lút lút thăm dò người ta, lại còn nói cái gì mà trốn được hòa thượng không trốn được miếu, ai biết hai người tới tìm bạn cũ hay tới báo thù?"
"Ai lén lén lút lút hả, bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, có điểm nào giống kẻ xấu hả?" Trần Tử Dụ vô cùng tức, Trần tam thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, cư nhiên bị coi là người xấu, cô nàng nông thôn này chẳng những không có đầu óc, đôi mắt hình như cũng hỏng rồi. Lâm Lan thầm mắng: Thật không biết xấu hổ, còn tự khen bản thân như vậy sao?
CHƯƠNG 10 : XẢY RA CHUYỆN
Mặt đen như quạ, Lâm Lan buồn bực quay về thôn, đang muốn ra suối thu dọn quần áo thì thấy Bảo Trụ cuống quýt chạy tới: "Lâm Lan, không xong..."
Còn có chuyện gì không tốt sao? Lòng Lâm Lan dựng lên. "Chị dâu nàng hứa gả nàng cho lão già họ Trương rồi." Bảo Trụ lau mồ hôi, mặt lo âu.
Lâm Lan ngơ ngác, cho là mình nghe nhầm: "Thật không?"
Bảo Trụ vội la lên: "Thiên chân vạn xác, chính miệng bà mối Vương thừa nhận, nói chị dâu nàng đã nhận bạc sính lễ nhà họ Trương."
"Chuyện xảy ra lúc nào?" Lâm Lan không thể tin được, nàng vừa lên núi một lát, Diêu Kim Hoa đã quyết định bán nàng đi? Hay là... xảy ra từ hôm qua?
"Vừa mới rồi, mẹ ta giúp nàng đem quần áo về, nhìn thấy bà mối Vương từ nhà nàng đi ra, hỏi chị dâu nàng, chị ta không chịu nói gì, ta phải đuổi theo bà mối Vương, lúc đầu bà ta không chịu nói, ta tức quá suýt chút dùng nắm đấm bà ấy mới chịu nói cho ta biết, chị dâu nàng nhận của người ta năm mươi lượng bạc sính lễ." Bảo Trụ nhanh chóng nói hết, Lâm Lan gả ai cũng tốt, duy nhất không thể gã cho lão già họ Trương kia, hắn có mười bảy người thiếp rồi, ngày thường còn chà đạp không biết bao nhiêu cô nương, nếu Lâm Lan gả cho hắn, cả đời sẽ bị hủy hoại.
Lâm Lan nổi trận lôi đình: "Chị ta dựa vào cái gì mà nhận sính lễ? Năm mươi lượng bạc mà muốn bán tôi sao, tôi để cho chị ta bán à? Không được, tôi phải đi tìm chị ta tính sổ."
Bảo Trụ cũng sôi sục căm phẫn: "Đúng đấy, chị dâu nàng thật quá đáng, không có tình người, Lâm Lan, nàng nhất định phải nói cho chị ta biết, cuộc đời nàng không thể để chị ta tùy ý định đoạt."
"Nghĩ định đoạt đời tôi, chị ta mơ đi." Lâm Lan nổi giận, Diêu Kim Hoa ơi là Diêu Kim Hoa, một cái đùi gà, một vài bộ quần áo mới đã nghĩ thu mua tôi, sau đó mặc chị định đoạt ư, chị nghĩ Lâm Lan tôi dễ coi thường vậy sao?
"Lâm Lan, có muốn ta gọi mẹ ta đi cùng nàng không?" Bảo Trụ sợ một mình Lâm Lan nói không lại chị dâu, bản thân lại không tiện ra mặt, thử nghĩ đến mẹ hắn, xem ra tương đối ổn.
"Không cần, nếu không được, tôi tìm trưởng thôn." Lâm Lan nghĩ kĩ mới cự tuyệt ý của Bảo Trụ, nếu thím Kim giúp nàng đi nói chuyện, mọi người lại nghĩ, nàng muốn gả cho Bảo Trụ.
Lâm Lan nổi giận đùng đùng chạy về nhà, vừa vào sân đã nghe thấy Diêu Kim Hoa ở trong phòng cười khoái trá hát dân ca. Lâm Lan lén nhìn qua khe cửa, nhìn thấy Diêu Kim Hoa đang ngồi ở trên giường vui sướng đếm bạc, kia là tiền chị ta bán nàng... Lòng Lâm Lan giận dữ, một cước đạp cửa ra.
"Diêu Kim Hoa, tôi khuyên chị sớm trả lại bạc cho Trương gia rồi nói cho rõ ràng, bằng không đừng trách tôi trở mặt." Lâm Lan quắc mắt trừng trừng nói.
Diêu Kim Hoa sợ hết hồn, vội thu bạc giấu ra sau, cười ôn nhu thân thiết: "Lâm Lan à, chuyện này ta đang muốn nói với muội đây, mau ngồi xuống."
"Tôi với chị chẳng có chuyện gì để nói cả, nếu hôm nay chị không giải quyết xong chuyện này, tôi mặc kệ chị có phải chị dâu tôi không." Lâm Lan tức đến độ muốn giết người.
"Này... Lâm Lan, đừng nên tức giận vậy, chị dâu không phải vì muốn tốt cho cô sao?" Diêu Kim Hoa vừa nói vừa đem bạc cất vào hộp nhỏ khóa lại.
"Cô tuổi cũng không còn nhỏ, không gả đi một vài năm nữa thành gái lỡ thì, nhà họ Trương là số một huyện Phong An này, mặc dù hắn có nhiều tiểu thiếp, nhưng những người đó chỉ là vật trang trí, không sinh được con trai, loại vô dụng hết. Trương lão gia đã nói, ai có thể sinh con trai cho hắn, hắn thưởng ba trăm mẫu ruộng tốt, tám trăm lượng hoàng kim, Lâm Lan ơi là Lâm Lan, cô là người có phúc, gả đi đảm bảo sinh được con trái, sản nghiệp Trương gia tương lai chẳng phải vào tay mẹ con cô sao, người nhà họ Lâm chúng ta coi như một bước sa chĩnh gạo, một bước lên tiên, thật tốt a." Diêu Kim Hoa khuyên nhủ Lâm Lan, hai mắt sáng lên, hệt như đã thấy được vàng bạc nhung lụa, nha toàn nô tài, một tương lai thật tốt đẹp.
"Hơn nữa, bà mối Vương còn nói, Trương lão gia vốn định lần lập thiếp này chỉ cấp ba mươi lượng sính lễ, nhưng người ta vừa nghe nói là cô, lập tức lấy ra năm mươi lượng sính lễ, chuyện này vượt quá dự định, người ta đã đồng ý, đợi ngày lành tháng tốt, mang sính lễ hậu hĩnh tới, kiệu tám người khiêng đón cô qua cửa, coi như cho cô hạnh diễn với người đời. Có thể thấy được tâm ý người ta rồi còn gì, cô còn không muốn gả? Trương lão gia có ý với cô như vậy, chờ cô qua cửa, nhất định sủng ái, chuyện tốt như vậy, có cầu cũng khó được."
Lâm Lan giận quá cười nhạt: "Diêu Kim Hoa, chuyện tốt như vậy sao chị không nhường cho em gái chị đi, tôi nhớ em gái chị chưa hứa gả cho ai mà."
Diêu Kim Hoa cười nói: "Em gái ta sao sánh được với cô, cho dù để nó muốn đi xách giày cho Trương lão gia, người ta cũng không nhờ."
"Chị cũng biết đấy, trước khi mất mẹ tôi có dặn dò gì, hôn sự của tôi do tôi tự làm chủ. Nếu mẹ tôi không nói như thế, chị cũng đừng nằm mơ bán tôi đi, đem tôi đẩy hố lửa. Tôi khuyên chị tốt nhất thu lại suy nghĩ này, bằng không gà bay trứng vỡ, xui xẻo tự chị nhận lấy." Lâm Lan nói như chém đinh chặt sát, chạy ba bước tới bên giường.
"Này này này... Cô muốn làm gì?" Diêu Kim Hoa thấy tình hình không ổn bước xuống giường ngăn cản Lâm Lan.
Lâm Lan nhìn chằm chằm Diêu Kim Hoa: "Bạc này không phải của chị."
Diêu Kim Hoa ôm chặt hộp bạc thật chắc trong ngực, khẩn trương nhìn Lâm Lan, cố cãi cày cãi cối: "Chị dâu như mẹ, anh trai như cha, tại sao tôi không thể quyết định chuyện cả đời của cô, tôi khuyên cô một câu, sính lễ tôi đã nhận, thiếp canh của cô cũng đã giao cho bà mối Vương, hôn sự này coi như đã định, cô cũng biết Trương lão gia là ai rồi, ai dám trêu chọc hắn? Làm hắn tức giận, một nhà chúng ta chịu không nổi."
"Chuyện này do chị gây ra, không liên quan tới tôi, nếu phải gả, chị đi mà gả." Lâm Lan vươn tay đoạt hộp kia, những thỏi bạc này nàng phải giữ, tránh Diêu Kim Hoa tiêu xài hết, lúc đó không có bạc trả nhà họ Trương, nàng phải làm sao, phủi đít rời đi? Nhưng ca ca thì làm sao bây giờ?
"Giết người rồi, em chồng khi dễ chị dâu a...." Diêu Kim Hoa gắt gao ôm chặt hộp bạc lăn trên mặt đất, gào thét như heo bị chọc tiết.
Lâm Lan nhìn chị dâu như con chó nhỏ lăn lộn trên đất, thật muốn đạp cho một phát, nhà họ Lâm sao lại rước về một người con dâu vô lại như vậy. "Chị đừng tưởng là tôi không dám động vào chị, ngày thường tôi nể mặt anh trai không so đo với chị, nhưng lần này chị quá đáng lắm, đưa bạc đây." Lâm Lan hung dữ cảnh cáo Diêu Kim Hoa.
Diêu Kim Hoa ủy khuất khóc ròng: "Tôi làm như vậy không phải vì nhà họ Lâm các người à, không phải là vì muốn tốt cho cô sao? Tôi làm chị dâu dễ dàng lắm hả? Lâm Lan, cô thông minh như thế nghĩ xem, nữ nhân chúng ta cả đời mưu đồ cái gì? Không phải là không cần lo lắng chuyện cơm áo sao? Gả cho nhà họ Trương có gì không tốt? So với gả với những kẻ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì tốt gấp vạn lần..."
"Chị đừng có phí lời ba hoa chích chòe, chị có đưa không? Hay để tôi động thủ?" Lâm Lan uy hiếp.
"Cô dám động tay, tôi chết cho cho cô xem, cùng lắm thì một thây hai mạng, cô tới đi tới đi..." Diêu Kim Hoa giấu cái hộp ra sau, đấm bụng một cái làm bộ không muốn sống nữa, đây dù gì cũng là cốt nhục nhà họ Lâm, Kim Hoa tin Lâm Lan không dám động thủ.
"Muốn chết sớm vậy hả, loại lười biếng như chị, ai thèm, chị chết đi, tôi sẽ tìm cho anh tôi một đám thật tốt, sinh một đám nhóc mập mạp đáng yêu." Lâm Lan không lạ gì mánh khóe của Diêu Kim Hoa, ai muốn chết chứ cô ta thì tuyệt đối không bao giờ. Diêu Kim Hoa không nghĩ Lâm Lan nói vậy, cứng không ăn mềm không ăn, căn bản không có cách nào, giờ uy hiếp ngược lại ư? Làm sao giờ? Đánh thì không đánh lại được, nếu bạc bị Lâm Lan đoạt đi, cô ta đau lòng muốn chết, đời này chưa khi nào thấy nhiều bạc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro