Chương 72.1: Lại kéo lên giường(h)
Kỳ Phong tránh trong phòng vài ngày ko xuất hiện, đến Lam Thạnh cũng ko gặp được hắn. Điều này khiến Hàn gia nhị lão ko khỏi mất mát. Đây là tôn tử của họ, nhưng tình huống hiện tại đã thành cái dạng gì? Thực chất Kỳ Phong cũng ko nhiều tính toán, thứ nhất hắn vẫn chưa biết làm thế nào đối diện với hai vị lão nhân kia, thứ hai, hiện tại Lạc Nhạn lâu cần chấn chỉnh lại ko ít, để hắn xuất hiện, dĩ nhiên sẽ có người ko phục, cũng sẽ làm khó Vũ Nhi. Nữ nhân nhà hắn bản lĩnh lớn như vậy, tin tưởng một Lạc Nhạn lâu nho nhỏ này, nàng ko cần đến một ngày sẽ dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Quả thật, sự việc lần này khiến Vũ Quân lạnh lòng. Nàng vốn lập ra Lạc Nhạn lâu, muốn đem người Xuân Vụ sơn cùng mình tiến bước, ko nghĩ tới người ta căn bản ko muốn đi cùng nàng.
Vũ Quân rời đi kinh thành, việc đầu tiên nàng làm là gây dựng danh tiếng của Lạc Nhạn lâu. Người của Trạch ký bất kỳ ai có chút căn cơ võ học đều được nàng tự mình chỉ dạy võ công. Khi ấy, ngay cả Tiếu Nhi cũng phản đối rất nhiều, bởi vì, Lạc Nhạn lâu của nàng, vì Mạc Kỳ Phong mà tồn tại. Lạc Nhạn lâu sẽ là hậu thuẫn trên đường đến đế vị của Mạc Kỳ Phong, đến thời điểm thích hợp, nàng sẽ tìm cách chuyển cho hắn. Nhưng chuyện này ko mấy người biết, người của Xuân Vụ trấn nghĩ rằng Lạc Nhạn lâu là vì Xuân Vụ sơn năm xưa báo thù. Vũ Quân ko tính lừa bọn họ, cũng ko định nói rõ, chỉ hàm hồ vì chính mình nhàm chán ko có việc gì làm. Trước khi đón người đến nơi này, nàng đã hỏi qua họ một lần, ko hỳ vọng vì chính mình mà phá hoại cuộc sống bình yên của người trong trấn. Nhưng những người đã đến đây, nàng yêu cầu ở họ cực kỳ cao. Sớm đã ko phục, vì sao còn theo tới?
"Các vị thúc bá, huynh tỷ!" Vũ Quân nhìn một lượt những khuôn mặt ở đây, họ hoặc là theo nàng từ Trạch ký, hoặc là những người từng sát cánh bên mẫu thân nàng, đều là những người nàng tin tưởng nhất. Chỉ là thời gian lâu như vậy, mà lòng người, lại quá nhanh đổi thay.
"Hôm nay Vũ Quân ở nơi này kính các vị một ly." Nàng đem ly rượu một hơi uống sạch.
Lạc Nhạn lâu vốn ko nhiều người, mọi người tập trung lại cũng chưa đầy một sân lớn, tất cả nhao nhác nhìn nhau. Hàn gia nhị lão lúc chiều muốn lưu lại cũng bị Lâu chủ kiếm cớ mời đi, hiện tại lại bày ra thế trận này, khiến lòng người ko khỏi bất an.
"Chuyện trong Lâu bị truyền ra ngoài, ta sẽ ko điều tra. Ko hỏi tâm nguyện của mọi người, đã kéo người tới đây, là lỗi của Vũ Quân. Vũ Quân mượn cơ hội này tạ tội với các vị."
Lâu chủ ko phải người thích nói chuyện, bỗng dưng lại nói nhiều như vậy, người tinh ý đều đã nhận ra nàng có lời muốn nói.
"Có chuyện gì Lâu chủ mời nói thẳng."
"Tốt! Vậy ta đây cũng ko khách khí. Sau chuyện hôm nay, ta muốn những ai có tâm tư khác, lập tức rời đi!" Ánh mắt nàng bất chợt tỏa ra hàn khí, nàng vốn tin tưởng họ, ko nghĩ tới lại có người muốn tính kế đến trên đầu nàng.
"Lời này là..." Ân lão gia tử có chút khó xử. Chuyện lần này ngọn nguồn đương nhiên ko thể qua mắt ông, chỉ ko nghĩ Vũ Quân dứt khoát tuyệt tình như vậy.
"Tiểu thư, cô là vì một nam nhân mà trở mặt với mọi người?" Bên dưới đã có người chất vấn. Từ khi biết thân phận nam nhân này, lòng người đã ko ít bất bình. Hiện tại Lâu chủ đem lời này nói ra, khác gì quăng cái tát vào mặt họ. Đừng quên Xuân Vụ sơn năm xưa bị hủy đi, cũng là trong tay một nam nhân!
"Ta quên chưa nói với mọi người, Lạc Nhạn lâu này, ta vì hắn mà lập nên. Cũng quên chưa nói với mọi người, Lâm Tiêu ta, ko chấp nhận phản bội. Lần này dù các người có tâm tư gì, vẫn là đem tin tức từ Lạc Nhạn lâu truyền ra ngoài, chính là tính toán trên đầu ta. Lần này chỉ là một nam nhân, lần sau liệu có phải là mạng của toàn Lạc Nhạn lâu này? Tư tâm của các người quá nặng, thứ cho Lâm Tiêu ko có sức phụng bồi."
"Ngươi..." Vài vị thúc bá Xuân Vụ sơn bắt đầu giận dữ, nha đầu này thế nhưng ko nhìn đến thân tình, vì một nam nhân mà bỏ mặc mọi người.
"Ta biết năm xưa là mẫu thân ta sai lầm, khiến người Xuân Vụ sơn ly tán, người cũng đã dùng mạng sống để đánh đổi bình yên cho các người mấy năm nay. Cũng là ta thiếu sót, ko hỏi qua tâm ý của các vị. Lạc Nhạn lâu này ta lập nên vì nam nhân của ta, hôm nay ta nói rõ cùng các vị. Nếu ai ko thể dốc hết tâm tư vì nơi này, ta tuyệt ko ép buộc, các vị có thể rời đi."
"Hừ! Đúng là mẹ nào con nấy!" Cổ đại phu tức giận phất tay áo. Năm xưa Lâm Khanh Khanh vì nam nhân mà làm chuyện ngu ngốc, nữ nhi của nàng ta hiện tại cũng chẳng khá khẩm hơn, đều là một dạng chết vì nam nhân mà thôi!
Hầu hết người trung niên ở Lạc Nhạn lâu đều là người của Xuân Vụ trấn, đều là bậc trưởng bối của Vũ Quân. Nàng nheo mắt nhìn một đám người tức giận gật đầu đồng tình với lời của Cổ đại phu, ánh mắt càng lúc càng rét lạnh.
"Cổ lão! Ko được nói bậy." Ân lão gia tử đứng một bên thấy tình hình ko ổn, lập tức quát lên, ông nhìn thấy sát ý nhàn nhạt nơi ánh mắt Lâu chủ.
"Ân gia" Vũ Quân thu lại sát ý, kính cẩn nhìn Ân lão gia. Người này năm xưa như ông ngoại của nàng, hiện tại vẫn muốn bảo hộ nàng như vậy.
"Người giúp ta thu xếp đưa những người này về Xuân Vụ trấn. Ko đồng mưu bất đồng đạo (đại để là ko cùng ý kiến ko chung đường), ta ko muốn bọn họ thành gánh nặng."
"Ngươi..." Một vị thúc thúc tức giận quắc mắt, lại bị cái nhìn nghiêm khắc của Ân lão ngăn lại.
"Hiện tại nàng mang họ Vân rồi, cần gì để ý đám lão nhân chúng ta. Cũng ko chịu nhìn xem mẫu thân nàng làm sao mà chết!" Cổ lão cũng coi như người có bối phận cao trong đám người, hừ lạnh nói. Bọn họ theo nàng ta tới đây, chính vì mong muốn khôi phục Xuân Vụ sơn, chứ ko phải theo nàng ta làm loạn vì một nam nhân.
"Cổ lão nhân gia nói ko sai." Vũ Quân cười nhạt, người tinh nhạy đều có thể nhận ra sát khí đang từ từ lan tỏa.
"Xuân Vụ sơn ngã xuống, các người có biết tại sao triều đình ko truy cùng giết tận ko? Các người cho rằng vì giết được Lâm Khanh Khanh sao? Là bởi vì Lâm Khanh Khanh dùng mạng mình đổi lấy Vân Phương che dấu đi nội tình! Các vị sống bình yên quen rồi, là Vũ Quân sai lầm, đem các vị kéo vào luẩn quẩn. Vũ Quân thật xin lỗi."
"Chuyện này..." Ân lão gia tử cũng là lần đầu tiên biết được nội tình. Những năm qua trấn nhỏ ẩn cư, tuy rằng nhỏ nhưng cũng có tới vài trăm nhân khẩu, bên trên ko lý nào ko biết tới. Ông vẫn luôn thắc thỏm sợ một ngày quân triều đình kéo đến, đằng đẵng đã mười năm. Thời gian qua dần cũng quên mất chính mình ban đầu lo sợ điều gì. Thì ra...
"Cổ lão gia, Vũ Quân mang họ Vân, cũng ko phải Lâm Khanh Khanh, ở nơi này Vũ Quân làm chủ, các người ko phục, Vũ Quân ko ép buộc. Nể tình các người là trưởng bối, chuyện hôm nay Vũ Quân ko truy cứu. Nhưng hãy nhớ, Lâm Khanh Khanh ko nợ các người cái gì hết, Vân Vũ Quân lại càng ko!"
"..." Một đám người chợt rơi vào im lặng, lần đầu tiên nhận ra chính mình hồ đồ. Chuyện cũ ở sơn trại, bao năm qua tự nhiên đều quy hết trách nhiệm lên Lâm Khanh Khanh, vì nàng động lòng Vân Phương mới khiến sơn trại rơi vào diệt vong. Lại quên mất Xuân Vụ sơn lúc đó tiếng vang lớn như thế nào, chỉ sợ sớm đã trở thành cái gai trong mắt triều đình, trận chiến đó, sợ rằng là sớm hay muộn thôi.
"Quên nói cho các người một chuyện, Lục An Giao từ mười lăm năm trước đã trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng hậu đương triều."
Vũ Quân phất tay áo rời đi, chỉ để lại một câu "Ân gia, sáng mai hãy đưa họ rời đi." Không khí trong sân nặng nề đến ngạt thở. Một đám người tự nhận là trưởng bối của nữ tử kia, ngày hôm nay bị nàng đối xử như vậy, dù nghẹn uất cũng ko cách nào phản bác. Lục An Giao! Cái tên này người có tuổi trong sơn trại đương nhiên đều biết. Mười lăm năm trước ả đã là chó săn của triều đình, vậy Xuân Vụ sơn năm đó, chỉ e sớm đã nằm trong tầm ngắm của triều đình. Chỉ có thể trách năm xưa họ cùng Lâm lão trại chủ quá mức tin người mà thôi!
"Ân lão gia..."
"Đều trở về đi thôi." Ân lão gia tử khẽ thở dài. Những người này ai ko nói tới, lại nói Lâm Khanh Khanh như vậy. Phải biết mẫu thân là nghịch lân của Vũ nha đầu, nói cũng đã nói thành như vậy, đành theo ý nàng mà làm thôi.
Vũ Quân vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ trong phòng, khuôn mặt đã đập vào một lồng ngực ấm áp. Người kia vòng tay đóng cửa, rồi ôm lấy nàng, hơi thở quen thuộc khiến muộn phiền dần lui xuống. Vũ Quân vùi mặt trong lòng nam nhân, cả người dựa vào hắn, tâm trạng thực ko tốt chút nào.
Năm xưa nàng oán trách mẫu thân nặng tình đến ngu ngốc, chỉ vì một đoạn tình cảm ko có hồi đáp mà lục thân ko nhận, đem tiếng xấu tự mình gánh hết, nàng từng cảm thấy hành động đó của người nực cười biết chừng nào. Lại ko nghĩ tới chính mình hiện tại cũng ko cách nào dứt ra. Nam nhân trước mặt, đừng nói đến hiện tại bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cho dù hắn ko yêu nàng, nàng cũng ko cách nào buông bỏ. Cố chấp của nàng, so với mẫu thân năm xưa, tuyệt ko hề thua kém.
"Chàng ko được phép phụ ta!" Nếu ko, ta sẽ chết mất. Đương nhiên nửa câu sau, nàng ko cách nào nói ra miệng.
"Cô nương ngốc!"
Kỳ Phong ôm thiếu nữ, trong lòng lại xót xa. Một tiểu nữ nhân, cần gì cậy mạnh như thế? Rõ ràng là muốn vì Xuân Vụ sơn trả mối thù diệt môn năm đó, lại cứng miệng nói mình vì một nam nhân mà làm tất cả, để mặc người chỉ trích. Hơn nữa, cái lý do này, tại sao lại chạy đến trên đầu hắn chứ?
"Nàng mượn danh nghĩa của ta mà ko xin phép."
Vũ Quân dở khóc dở cười nhìn hắn, nam nhân này, sao tự nhiên hẹp hòi như vậy?
"Thật sự là vì chàng mà!" Nàng cúi đầu nói nhỏ, vành tai cũng đỏ ửng lên.
Kỳ Phong cong môi cười nữ nhân đang thẹn thùng trong vòng tay, trước đây nhìn ko ra thiếu nữ lạnh nhạt năm nào khi ngượng ngùng đỏ mặt lại đáng yêu như vậy.
"Đôi vai nàng nhỏ gầy như vậy, sao lại muốn gánh vác nhiều như thế?" Vũ Quân cúi đầu, cảm nhận được hơi thở nam tính đang phả trên đầu mình, bàn tay hắn xoa xoa vai gầy của nàng.
"Thê tử để yêu thương, gánh nặng của nàng, giao cho ta được ko?"
Vũ Quân ko nói gì, yên lặng vùi mặt trong ngực hắn, nghe được nhịp tim trầm ổn kia. Nam nhân này, nguyện thay nàng gánh vác. Nam nhân này, nhìn thấu tính toán của nàng, cái gì cũng ko nói, chỉ xót xa nàng. Nam nhân như vậy, đời này có được, nàng còn cầu gì hơn nữa?
"Ta ko muốn." Vũ Quân lí nhí nói, chờ đợi tức giận của hắn. Hắn có bản lĩnh gánh vác thay nàng, nhưng nàng ko muốn trên vai hắn thêm nặng nề.
Kỳ Phong cười trầm thấp, thân mình khẽ động, hai người vững vàng ngồi trên mái nhà tranh. Hắn xót xa nàng, nhưng lời kia vừa nói ra hắn liền hối hận. Nàng là ai nào? Nàng ko phải nữ nhi yếu đuối tình nguyện đứng sau nam nhân. Nàng có kiêu ngạo, cũng có bản lĩnh để kiêu ngạo. Quả ko ngoài dự đoán, nàng ko muốn đứng dưới che chở của hắn. Cũng đúng thôi, hắn yêu thương là Vân Vũ Quân mạnh mẽ quả quyết này, nếu nàng trở nên yếu nhược, liệu hắn có còn thương nàng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro