Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C54.2 - Được không

Mộng Thạch mới bưng bát trà lên giây lát lại buông xuống, hắn chăm chú nhìn tiểu cô nương khuôn mặt gầy ốm tái nhợt ở đối diện, những cảm xúc chua xót đè nén ở đáy lòng nhất thời lại nảy lên, hắn muốn mở miệng, rồi lại trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Khi ta đã tính toán kĩ càng về lại Ngọc Kinh, liền gặp mặt hắn, hắn nói với ta, hắn nhất định sẽ đến.”

“Cũng là hắn nói ta sau khi nhập kinh, đến Tinh La quan trước.”

Hiện giờ ngôi vị Thái Tử bỏ không, khi Mộng Thạch tự quyết định tới Ngọc Kinh, cũng đã quyết tâm tranh giành vị trí kia, nếu không thể tranh, vậy hắn trở về làm cái gì? Chẳng lẽ để phí phạm một đoạn thân thế ly kỳ như vậy.

Hắn từng sống mơ hồ, lại chưa bao giờ đến Ngọc Kinh, cũng không biết trong kinh thay đổi bất ngờ, mà Chiết Trúc xuất thân Lược Phong Lâu, tai mắt trong lâu trải rộng khắp Đại Yến, tự nhiên cũng biết trong triều vì ngôi vị Thái Tử đã phân ra hai phe phái.

Bọn họ bồi dưỡng hoàng tử mình nâng đỡ nhiều năm, sao lại chỉ vì một huyết mạch của Văn Hiếu hoàng hậu xuất hiện nửa đường lại dễ dàng từ bỏ?

Nếu không muốn bị xa lánh, nếu muốn tìm được lối tắt trong ván cờ giữa hai bên thế lực này, Lăng Sương đại chân nhân là lựa chọn tốt nhất.

“Hoàng đế tín đạo, mà ngươi xuất thân Bạch Ngọc Tử Xương quan, lúc đó nên tạo một cái 'số mệnh' thích hợp nhất để nói với hắn,” ngày ấy, trong tiếng nước Chiết Trúc khảy thau tắm, đã nói với hắn, “Lăng Sương đại chân nhân đã thích [Quá Thanh tập], nói vậy hoàng đế sủng tín hắn tự nhiên cũng rất tin phục số mệnh luân hồi, mẫu thân ngươi ch•ết vì hắn, nghe nói năm đó sau khi hắn đăng vị lập tức truy phong mẫu thân ngươi là Văn Hiếu hoàng hậu, lễ tang của Lưu Hoàng Hậu lúc ch·ết cũng không được phô trương như mẫu thân người, có thể thấy hắn đối với mẫu thân ngươi rất khác biệt.”

“Nếu hắn biết ngươi đại nạn không ch·ết, lại có cơ duyên với đạo pháp tại Đinh Châu, ngươi nói, hắn có thật cao hứng không?”

“Nhưng đạo sĩ không thể vào triều, tự nhiên cũng không thể nhúng tay vào chuyện trong triều, ta mặc dù mượn được sức Lăng Sương đại chân nhân, thì có tác dụng gì?”

Mộng Thạch lúc ấy còn có chút chần chờ.

“Đại chân nhân kia tuy không thể nhúng tay vào chuyện trong triều, nhưng ta không tin huyền phong như mặt trời mọc ban ngày, triều đình sẽ không thể không tin lời đạo gia dạy để lấy chút niềm vui của hoàng đế.”

Trong hơi nóng mờ mịt, giọng nói Chiết Trúc trầm thấp: “Tuy chỉ là chút tường đầu thảo*, nhưng đều là mấy kẻ tinh ranh, Mộng Thạch, nếu ngươi dám trở về, phải suy nghĩ một chút, nên dùng biện pháp gì mới có thể làm những người đó nghe lời.”

*Tường đầu thảo (Cỏ mọc đầu tường): cỏ mọc đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió -> chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó

Khoảnh khắc Mộng Thạch vừa muốn nhấc thùng ra cửa, lại nghe thiếu niên nói: “Nàng đã nói rõ cho người biết thân thế của ngươi từ đầu chí cuối, nói vậy ngươi cũng nên biết phụ thân Vinh Vương của nàng đúng là người năm đó hại ch·ết mẫu thân ngươi.”

“Hoàng quyền tranh đấu, vốn là như thế.”

Mộng Thạch không quay đầu lại, “Nếu ta nói ta không oán, vậy thật có lỗi với mẫu thân của ta, nhưng Vi Vi vô tội nhường nào, ta sẽ không đem ân oán đời trước tính hết trên đầu nàng.”

“Chỉ mong ngươi nhớ rõ lời ngươi nói hôm nay.”

Thiếu niên nhìn về phía hắn, thanh âm cực nhẹ: “Nếu không, ta nhất định gi·ết ngươi.”

Rõ ràng hắn còn niên thiếu, nhưng Mộng Thạch sớm đã lãnh hội tâm kế cùng thủ đoạn của hắn, hạng người ngu dốt mới dám đối địch với hắn, huống chi……

Mộng Thạch lúc này phục hồi lại tinh thần, lần nữa nhìn về phía Thương Nhung, hắn bỗng nhiên nói:

“Vi Vi, ta biết trong lòng ngươi nơi này một chút cũng không tốt, ngươi biết ta không muốn bị câu thúc, cho nên mới cam nguyện chừa đường lui cho ta, nhưng nay đã khác xưa, ngày xưa ta không biết thân thế mình, không cách nào thay đổi bất luận chuyện gì ta muốn thay đổi, cho nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nhưng hiện giờ lại không giống trước, ta cũng không đơn thuần đi vào nơi này vì ngươi, cho nên ngươi không cần khổ sở vì chuyện này.”

“Ngươi từng hỏi ta, ta phiêu bạc nhiều năm, nơi nào mới xem như cội nguồn của ta, nơi nào mới là cội nguồn của Yểu Yểu,” Mộng Thạch nói, thấy nàng nâng mắt lên, liền cười cười với nàng, “Hiện giờ ta muốn nói cho ngươi biết, ta muốn cho Ngọc Kinh trở thành cội nguồn của ta, ta muốn cho nơi này trở thành cội nguồn của Yểu Yểu, để ngươi, ở chỗ này cũng có thể tự do tự tại.”

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Sắc trời dần tối xuống, ngoài điện một mảnh ánh đèn san sát nối tiếp nhau.

Trong nội điện đen nhánh, Hạc Tử dựa ở mép giường ngủ gà ngủ gật, từ sau khi công chúa c•ắt c•ổ t•ay, nàng liền hận không thể lúc nào cũng canh giữ bên người công chúa, một tấc cũng không rời.

Đêm hè nóng bức, trên người Thương Nhung chỉ có một cái chăn mỏng.

“Ta muốn cho ngươi ở chỗ này cũng có thể tự do tự tại.”

Nàng không tự chủ được lại nghĩ tới lời Mộng Thạch nói, đôi mắt nhìn chằm chằm về khung của sổ ánh lên sắc vàng ấm.

Nhiệt độ nóng bức khốc liệt giằng co ở Ngọc Kinh nửa tháng, Mộng Thạch vừa rồi trở về làm hoàng tử, vốn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng vẫn không quên mỗi ngày đều tới Thuần Linh cung thăm Thương Nhung.

Bữa cơm mỗi buổi trưa, luôn là Mộng Thạch mang theo hộp đồ ăn lại đây ăn cùng nàng, ai cũng không biết là hắn lén mang đồ ăn mặn tới cho nàng.

Thuần Thánh Đế thấy hai người bọn họ thân cận như thế cũng rất vui mừng, lại biết từ sau khi trở về Thương Nhung bệnh mãi chưa dứt, cho nên trong nửa tháng này, hắn cũng hoàn toàn không để Lăng Sương đại chân nhân đưa thanh từ đạo kinh đến Thuần Linh cung để nàng sao chép.

Tối nay Ngọc Kinh hiếm khi đổ cơn mưa, đánh tan vài phần nóng bức ban ngày.

Thương Nhung ngồi trước cửa sổ, cằm gối trên cánh tay đặt ở song cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách thanh thúy, ngóng về mấy cây trúc lẻ loi dựa vào núi đá.

Xanh xanh theo gió, thẳng tắp ngạo nghễ.

Trước lúc đi nam tuần, ở trong cung này mười mấy năm, nàng chưa bao giờ lưu ý thì ra ngoài cung điện của mình còn có mấy cây trúc.

“Hạc Tử.”

Nàng bỗng nhiên mở miệng.

Hạc Tử vẫn luôn canh giữ một bên vội lên tiếng: “Công chúa, nô tỳ ở đây.”

“Nơi này, ta muốn sửa thành một mảnh rừng trúc.”

Hạt mưa dính ướt ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Thương Nhung.

Hạc Tử nghi hoặc, không biết công chúa vì sao bỗng nhiên muốn có rừng trúc gì đó, nhưng nàng vẫn nhỏ nhẹ nói: “Công chúa muốn, nô tỳ liền tìm người làm cho công chúa.”

Thương Nhung nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, lại không nói nữa.

“Có thể nhanh một chút không?”

Một hồi lâu sau, nàng lại nói.

“Có thể, nhất định có thể.” Trong nửa tháng này, Hạc Tử chưa bao giờ thấy công chúa có yêu cầu đối với người nào hay đối với chuyện gì như thế, nàng không đành lòng nhìn tiểu công chúa buông lông mi xuống lại trở về an tĩnh, liền vội vàng đáp ứng nàng.

Thương Nhung nghe tiếng, lại nghiêm túc nhìn mưa đêm đầy cửa sổ.

Nếu nàng có rừng trúc, mỗi ngày ở chỗ này nhìn một chút, có phải cũng coi như gặp hắn hay không?

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Đêm càng khuya, Hạc Tử hầu hạ công chúa tắm gội, thay bộ áo ngủ mỏng màu tuyết trắng, liền trải giường, mời công chúa đi ngủ.

Mà nàng vẫn ngủ trên giường nhỏ gần đó.

Đêm mưa tí tách ồn ào, Thương Nhung vốn đã ngủ không ngon, mỗi một đêm nàng đều phải tiêu phí rất nhiều thời gian dày vò, mới có thể ngủ trong chốc lát.

Tối nay, cũng không có gì khác biệt.

Nàng mở to mắt làm bạn với đèn đêm, cũng không biết trải qua bao lâu, chợt nghe cửa sổ phía sau tẩm điện truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Là Hạc Tử không đóng kĩ cửa sổ sao?

Nhưng nghe thanh âm kia, cũng không phải là tiếng đập như bị gió thổi ra.

Nàng ngồi dậy, lại nghe tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, lúc này đây, thật sự có gió, mành cũng bị trận gió kia thổi bay, lay động như sóng nhấp nhô.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu thấy một đốt ngón tay tái nhợt chống ở song cửa sổ, Thương Nhung lắp bắp kinh hãi, đang muốn gọi Hạc Tử, nhưng bỗng nhiên cửa sổ được tia chớp chiếu sáng, là mặt mày thiếu niên ướt át.

Như trong giấc mộng, tiếng mưa rơi dồn dập nặng nề, hắc y thiếu niên kia uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào trong cửa sổ, đuôi tóc cùng góc áo bị nước mưa tẩm ướt đều đang tí tách nhỏ giọt.

Mặt hắn tái nhợt lại tuấn tú, giống như một con hải yêu từ trong biển đi ra, mới vừa biến ảo thành hình người.

Hắn bước đi cơ hồ không có thanh âm, mắt thấy mành bị gió thổi bay sắp rơi xuống giấu đi thân hình hắn, Thương Nhung e sợ không thể gặp được hắn trong mộng, liền xốc chăn lên muốn xuống giường.

Nhưng chân nàng còn chưa rơi xuống mặt đất, lại thấy hắn vén rèm lên tiến vào, ngay sau đó hai ngón tay điểm nhẹ trên gáy Hạc Tử, Hạc Tử mới vừa rồi bị tiếng vang kinh động sắp sửa mở mắt lại lâm vào hôn mê.

Mưa đêm ẩm ướt, thiếu niên tới gần trước giường của nàng, mang theo mùi hương trúc diệp thanh hòa quyện cùng hơi nước.

“Chiết Trúc?”

Thương Nhung nhìn hắn, không dám tin, lẩm bẩm.

“Ừm.”

Hắc y thiếu niên yên lặng nhìn khuôn mặt gầy ốm của nàng.

Chớp mắt này, Thương Nhung phảng phất như vì nghe được giọng nói hắn, mới tìm được ranh giới giữa cảnh trong mơ cùng hiện thực, nàng không màng cả người hắn ướt đẫm, nhào vào trong lòng ngực hắn.

Nàng khóc như một tiểu hài tử, mới đầu còn mím môi chịu đựng, sau đó lại nhịn không được nức nở thành tiếng.

Chiết Trúc không nói lời nào, nhưng vô cùng nhẹ nhàng khẽ vuốt đầu nàng, mặc dù nàng ôm hắn hơi chặt, có lẽ đã làm rách miệng v·ết th·ương che kín phía sau lưng hắn, hắn một chút cũng không để bụng.

Hạc Tử ở một bên ngủ say, mưa đêm vẫn rơi xuống đầy cửa sổ.

Thương Nhung khóc thật lâu.

“Ngươi sống tốt không?”

Nàng khụt khịt, lại không biết dính đầy trên hai bàn tay nàng đang ôm chặt hắn, không phải là nước mưa ướt át, mà là m•áu của hắn.

“Tốt.”

Chiết Trúc cùng nàng ôm nhau, nhẹ giọng nói: “Còn nàng?”

Ánh đèn loạng choạng, kéo dài bóng dáng hai người.

Thương Nhung ngẩng đầu trong lòng ngực hắn, đón nhận đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của hắn, nàng muốn cười, rồi lại không biết như thế nào mới xem là cười.

Nàng nói: “Ta cũng sống rất tốt.”

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro