Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆Chương 90-3: Chiến sự thuận lợi


'' Chủ soái , kết giới này cũng không phải kế lâu dài ! '' một gã phó tướng lo lắng nói .

'' Chỉ dựa vào nhân lực , chúng ta đã không thể chống lại linh xà quân này rồi , việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có chờ '' Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nói , hiện tại chỉ dựa vào Đại Hoa mang theo đàn linh thú tới mới có thể triệt để linh xà quân , giết linh thú tốt nhất là do linh thú động thủ .

'' Đại Hoa thực sự có thể thành công sao ? '' lời Mộ Hỏa Nhân khiến mọi người lo lắng .

Hoa Trảm Lãng gõ nhẹ vào gáy của nàng hừ nhẹ nói '' Khinh thường hổ trấn sơn của Mang sơn chúng ta như vậy ? ''

Hổ - trấn - sơn

Khóe miệng Mộ Hỏa Nhân giật một cái , từ khi nào Đại Hoa biến thành hổ trấn sơn rồi ...

'' Lão tử là thú Vương , không phải là cái gì hổ trấn sơn ! '' Đại Hoa gầm lên giận dữ suýt chút nữa bật luôn nóc nhà , nhưng mọi người không ai quan tâm đến chuyện này , ai cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng .

'' Mang đến ? '' Hoa Trảm Lãng ôm Mộ Hỏa Nhân bay vọt lên cổng thành , thật xa nghe ai đó gào thét mang đám linh thú ra trình diện , hài lòng nở nụ cười .

'' Bây giờ ta là ai nha , nhanh lên một chút , thu lại kết giới của ngươi đi ! '' Đại Hoa gầm lên một tiếng , lại đụng vào kết giới , phẫn nộ gầm to hơn !

Hoa Trảm Lãng nhíu mày , không nhấc tay để thu kết giới , đợi nhìn thấy bầy linh thú lúc chạm vào kết giới , chậm rãi giơ tay lên , nhanh chóng thu hồi kết giới .

Vài linh xà đang bò lên mất đi chống đỡ , rơi xuống , bị Loan Điểu bay đến áp đảo , hoặc dùng móng vuốt để bắt , hoặc dùng miệng ăn , đám linh xà nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ .

'' Ôi , cuộc chiến giữa linh thú với con người thật sự khác nhau '' Mộ Hỏa Nhân nhìn khung cảnh đẫm máu trước mặt , không những không nôn mửa , ngược lại dáng vẻ tràn đầy phấn khởi .

'' Càng thẳng thắng , càng tàn bạo '' Hoa Trảm Lãng thở dài .

Chim bay cá nhảy không ngừng cắn xé linh xà , xác linh xà rải rác khắp nơi , máu thấm vào đất , màu đất trở nên yêu dã và tuyệt vọng .

'' Xuất binh , nghênh chiến ! '' thấy binh sĩ Phong quốc rút lui Hoa Trảm Lạng ra lệnh , để Mộ quốc thừa thắng xông lên , định tiêu diệt binh sĩ Phong quốc trong một lần .

Sắc trời tối dần , chiến tranh cũng đã đến hồi cuối .

'' Chủ soái ! Phong quốc lui binh rồi ! Linh xà quân cũng bị tiêu diệt toàn bộ ! '' khuôn mặt phó tướng lộ rõ vui mừng , hội báo Hoa Trảm Lãng .

Hoa Trảm Lãng nhíu mày , gật đầu cười nhạt . Ừ , thắng , hắn thấy rất rõ .

Đại Hoa liếm liếm máu trên móng vuốt , phách lối hét lớn một tiếng '' Hoa Thủy Thủy , chúng ta thắng ! ''

'' Ha ha , hôm nay thật cám ơn ngươi , đại miêu Mang sơn của chúng ta , cuối cùng cũng thành thú Vương rồi , ha ha ha ... '' Hoa Trảm Lãng cười sảng khoái .

Đại Hoa gầm lên một tiếng , ngươi mới là đại miêu , cả nhà ngươi đều là đại miêu ! Giơ giơ móng vuốt , đáp ứng bầy linh thú , vội vàng đi về Mang sơn , bọn nó đã hoàn thành sứ mệnh , không cần ở Thiên Lãng quan đợi tiếp nữa .

'' Đại Hoa , thay chúng ta cám ơn đám huynh đệ kia của ngươi ! '' Mộ Hỏa Nhi hướng bóng lưng của bầy linh thú vẫy vẫy tay , còn nhảy lên một cái .

'' Mộ Hỏa Nhân , nàng không có ý thức cả phụ nữ đang mang thai , hả ? '' Hoa Trảm Lãng đem mặt ôm lấy nàng , muốn mắng nàng , nhưng lại không nỡ , thật là tức giận sắp nổ !

'' Ôi , đừng như vậy mà ! '' Mộ Hỏa Nhân chu mỏ một cái , làm nũng Hoa Trảm Lãng , còn vuốt nhẹ ngực hắn .

Hỏa Trảm Lãng liếc nàng , sau đó nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng , nhìn xác chết ở khắp Thiên Lãng quan , khẽ thở dài , dù sao cũng không phải người tuyệt tình , sao có thể đối với những chuyện không có chút cảm giác nào ?

Thiên Lãng quan đại chiến toàn thắng trưởng công chúa cùng phò mã ba ngày sau khởi hành trở Dương Thiên thành .

Lương thảo sớm đã được đưa đến Bội quan , chiến tranh tiếp tục kéo dài hơn nửa tháng , binh sĩ hai bên hầu như bất phân thắng bại , quân Tước quốc rất kiêu dũng thiện chiến , Mộ quốc cũng không kém , đại quân hai bên tổn thất nặng nề , tạm thời đình chiến .

Cảnh Duệ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ '' Trạch Linh với Bạch Thánh Vũ rốt cuộc đang ở đâu ? '' hắn đã phái người tìm hơn nửa tháng , nhưng Cảnh Duệ hoàn toàn không có một chút tin tức gì .

'' Đừng lo lắng , hai người họ cũng không yếu , bất quá là một lở đất nhỏ , sẽ xảy ra chuyện '' Trạch Lương đè xuống lo lắng trong lòng , lên tiếng an nhàn .

'' Già mồm cái gì , chúng ta đều rất lo lắng cho bọn họ , không cần giả an nhàn để an ủi ! '' tính tình Trạch Hàn thẳng thắng , cau mày thấp giọng nguyền rủa '' Bản lĩnh lớn như vậy , vẫn chưa chịu tìm chúng ta , cố ý !? ''

'' Lúc Vương gia thu nhận chúng ta , ba người chúng ta được rót vào trong cơ thể một loại năng lực giống nhau , cả ba đều có thể cảm nhận được nhau , bây giờ không có cảm giác gì chứng tỏ Trạch Linh rất an toàn '' Trạch Linh liếc Trạch Hàn .

'' Ồ , phải '' Trạch Hàn sửng sốt , lập tức nhớ lại chuyện này .

'' Nếu không có chuyện gì tại sao ngay cả người cũng không thấy ? '' Lưu Nguyệt có chút nóng nảy , nhìn qua Cảnh Duệ gần đây rất ít cười , lòng nàng hơi thắt lại .

Và nếu những người đang lo lắng cho Trạch Linh và Bạch Thánh Vũ đến bây giờ còn chưa về là do kiệt tác của Bạch Thánh Vũ , sợ rằng sẽ tức giận đến mức đem Bạch Thánh Vũ buộc lại để xử tử lăng trì ....

Trong Sơn Cốc .

'' Bạch Thánh Vũ , tại sao còn chưa tìm được lối ra ? '' Trạch Linh nhíu mày nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh , đột nhiên sắc mặt trầm xuống , oán hận nhìn về phía Bạch Thánh Vũ '' Nơi này chúng ta vừa đi qua có đúng không ! ''

'' Thế này , hình như là vậy '' Bạch Thánh Vũ trừng mắt nhìn , vô tội nở nụ cười , trở về chỗ cũ là đương nhiên , hắn cố ý mang theo Trạch Linh lượn quanh một vòng rồi trở về chỗ cũ .

Trạch Linh không bỏ qua đôi mắt hiện lên tia mưu mô trong mắt hắn , thông minh như hắn rất nhanh phản ứng lại '' Bạch Thánh Vũ , ngươi cố ý dẫn ta đi vòng vòng có đúng không ? ''

Thấy hắn đã phát hiện , Bạch Thánh Vũ cũng lười giả ngốc , cười , không ngần ngại nói rằng '' Thật thông minh nha , nhanh như vậy đã phát hiện rồi , không sai , là ta cố ý ! ''

'' Ngươi điên rồi có phải không ? Hiện tại tình hình chiến tranh ở Bội quan còn không biết thế nào , ngươi còn cố tình ở chỗ này lãng phí thời gian ? '' Trạch Linh tức giận đến run cả người , nửa tháng đầu trông coi Bạch Thánh Vũ cẩn thận , nửa tháng tới này hành vi của Bạch Thánh Vũ càng ngày càng không phù hợp với lẽ thường , mà tim hắn thì càng ngày càng lệch quỹ đạo , nói hắn nhu nhược cũng được , nửa tháng này hắn đang trốn tránh nó .

'' Ta vì cái gì ? '' Bạch Thánh Vũ cười khổ '' Ta vì cái gì ngươi còn không biết ? ''

'' Không biết , ta có thể biết cái gì ! '' Trạch Linh hung hăng đập nát tảng đá lớn bên cạnh , trừng mắt nhìn Bạch Thánh Vũ giận dữ , thấy tay mình càng ngày càng trắng mịn , trong lòng lại một phen quấn quít , lần trước bị thương ở tay tốc độ hồi phục không phải nhanh nhưng sau khi lành lại thì cơ thể của hắn có chút thay đổi , khốn khiếp chuyện này rốt cuộc là như thế nào , tại sao mọi rắc rối đều đến cùng lúc vậy !

'' Trong lòng khó chịu ngươi cũng đừng lấy tay mình trút giận chứ ! '' Bạch Thánh Vũ tức giận liếc hắn một cái , nắm lấy bàn mà Trạch Linh vừa đấm vào đá , phủi đi lớp vôi phía trên , trong giọng nói không che giấu được không vui

Trạch Linh muốn rút tay lại , thì phát hiện hắn nắm rất chặt '' Mau dẫn ta đi ra ngoài , ta muốn trở về Bội quan ! ''

'' Bội quan , Bội quan ! Trong lòng ngươi cũng chỉ có Bội quan , thế ta là gì , ngươi đem ta để ở đâu !? Coi ta là cái gì ? Hả ? '' Bạch Thánh Vũ vừa nghe đến Bội quan , trong lòng liền phát hỏa bắt đầu trách mắng .

'' Ở trong cái sơn cốc nho nhỏ này , ngươi đều liên tiếp tránh mặt ta , đợi chúng ta trở về Bội quan , ta còn không biết bao lâu mới bắt được ngươi , đúng , ta là cố ý không cho ngươi trở về Bội quan ! ''

'' Ta coi ngươi là huynh đệ , ! Ta không có tránh mặt ngươi ! Bội quan còn đang chiến đấu , ta làm sao có thể không lo lắng quan tâm ! '' Trạch Linh bị hắn mắng có chút hoảng hốt , nhắm hai mắt , nhàn nhạt nhìn về phía khác .

'' Huynh đệ ? '' Bạch Thánh Vũ bất khả tư nghị nhìn hắn , cười chăm chọc '' Ngươi chắc chắn giữa chúng ta chỉ là huynh đệ ? Là huynh đệ thỉnh thoảng ta lại ôm ngươi , là huynh đệ ta sẽ vì ngươi bị bị thương nhỏ sẽ lo lắng đau lòng , là huynh đệ ta lại giúp ngươi tắm ? ''

'' Trạch Linh , ngươi lại lừa mình dối người rồi , giữa chúng ta căn bản không phải là huynh đệ ! ''

'' Vậy chúng ta là gì ? Chẳng lẽ là người yêu ? '' Trạch Linh tức giận đến không lựa lời , đến lúc hắn nói ra khỏi miệng , chỉ kinh ngạc khi thấy những gì mình nói .

'' Không sai , chúng ta chính là nhân tình ! '' Bạch Thánh Vũ đột nhiên nở nụ cười , thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng , một tay kéo hắn vào lòng '' Trạch Linh ta thích ngươi , không biết là bắt đầu từ lúc nào ''

'' Ngươi điên rồi , chúng ta đều là nam nhân ! '' Tim Trạch Linh đập rất nhanh , hốt hoảng nhìn Bạch Thánh Vũ , Bạch Thánh Vũ đột nhiên nói như thế , làm hắn trở tay không kịp , căn bản không biết phải đối mặt thế nào , hắn bây giờ chỉ nghĩ là phải chạy thật xa .

Bạch Thánh Vũ thấy rằng hắn sinh ra ý định muốn trốn thoát , mắt hơi híp lại , dùng sức ôm chặt hơn , không cho hắn lộn xộn '' Ta Bạch Thánh Vũ chính là tên bất thường khốn khiếp , mỹ nữ nhiều vậy lại không thích , lại muốn thích nam nhân ngu ngốc không biết tốt xấu ngươi ! ''

Trạch Linh sững sờ nhìn hắn , giọng nói có chút khô khốc '' Không thể , điều này không bình thường ''

'' Ngươi nói nó bình thường hay không bình thường , thích chính là thích , Trạch Linh ngươi có thể hào hiệp một chút không ? '' Bạch Thánh Vũ thật muốn hung hăng đánh hắn một trận , nhà hắn tiền bạc những thứ này không thiếu , tiểu tử này đến ở cùng hắn rầu rỉ cái gì ?

'' Trạch Linh , ngươi không cần nghĩ quá nhiều , ngươi chỉ cần nói cho ta biết , ngươi đối với ta thật chỉ là tình huynh đệ ? '' Trong mắt Bạch Thánh Vũ rất nghiêm túc , không cho hắn trốn tránh .

Trạch Linh nhíu chặt mày , mắt hắn tràn đầy thống khổ , hắn muốn nói không phải nhưng lại nghĩ tới luân thường đạo lí , hắn muốn nói vậy để làm cho Bạch Thánh Vũ hết hi vọng nhưng lại không chống cự nổi đau đớn trong lòng .

'' Bạch Thánh Vũ , chúng ta không thể ... '' Trạch Linh cười chua xót .

Bạch Thánh Vũ hơi thất vọng '' Ngươi không thể chấp nhận được , đúng không ? Ngươi đối với ta hoàn toàn không phải là không có cảm giác , đúng không ?''

'' Không đúng !'' Trạch Linh kiên quyết nói rằng '' Ta thích nữ nhân , sau khi cuộc chiến kết thúc ta liền trở về thành cưới vợ sống qua ngày , ta làm sao có thể thích một nam nhân , phá hủy nửa đời sau của ta ? ''

Lời từ miệng thì cay nghiệt nhưng tâm Trạch Linh đau đớn vô cùng , không biết bắt đầu từ lúc nào ,' Bạch Thánh Vũ ' ba chữ này đã khắc thật sâu vào xương cốt hắn , bây giờ phát hiện lại khiến hắn hoang mang không ngớt .

Bạch Thánh Vũ khuôn mặt lạnh lại , tỉ mỉ nhìn mặt hắn sẽ thấy gân xanh trên trán đều lộ ra , thấy gương mặt thống khổ của Trạch Linh , Bạch Thánh Vũ thật sự muốn đánh hắn một trận , Trạch Linh ơi Trạch Linh rượu mời không uống ngươi lại muốn uống rượu phạt !

Bạch Thánh Vũ lập tức ôm vào gáy hắn , hung hăng hôn lên môi hắn , tay kia Bạch Thánh Vũ chế trụ hắn lại không cho hắn trốn thoát .

Trạch Linh muốn vận hết sức mạnh đánh văng hắn ra , lại làm cho thực lực ẩn dấu nhiều năm của Bạch Thánh Vũ xuất ra , giờ khắc này hắn mới biết được '' Huynh đệ '' cùng nhau sinh sống nhiều năm cường đại như thế nào , hắn cường đại như vậy , Trạch Linh hoàn toàn không có sức chống trả .

Vô lực mặc cho hắn hôn , ngay cả khi biết đây là thiên lý bất dung (**) , vẫn còn muốn tham lam chiếm hữu , sau đó , liền cho hắn tùy hứng một lần !

Trạch Linh từ từ nhắm mắt lại , cũng không giãy dụa nữa , bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của Bạch Thánh Vũ , trong lòng Bạch Thánh Vũ vui vẻ , hôn sâu hơn , mùi máu tanh trong miệng hai người hòa huyện vào nhau , mặc dù cắn môi của nhau nhưng hai người ai cũng không nỡ rời nhau .

Giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má Trạch Linh , làm tất cả rồi trong lòng hắn lại thấy đau đớn và cay đắng trong lòng , không rõ cảm xúc này là gì .

Bạch Thánh Vũ đau lòng nhìn dáng vẻ rối bời của hắn , từ từ rời khỏi môi hắn , nhìn vào gò má phiếm hồng và đôi môi hơi sưng của hắn , trong lòng không cầm được thương tiếc .

'' Đừng trốn nữa '' Bạch Thánh Vũ yêu chiều vỗ nhẹ vào gò má của hắn '' Sống cùng ta được chứ ? Nếu ngươi quan tâm đến ánh mắt của người đời , chúng ta có thể tìm một nơi không người trong rừng sâu , toàn bộ của cải Bạch Gia ta sẽ nộp vào quốc khố , có được không ? ''

Nói không ngạc nhiên là gạt người , Trạch Linh không tin nhìn Bạch Thánh Vũ , ánh mắt hắn hoàn toàn nghiêm túc , trong lòng vừa cảm động vừa đau , nếu hắn bằng lòng , không những sẽ làm hắn mất đi địa vị ban đầu , hắn còn chịu những ánh mắt khinh bỉ của người đời , thế này , có đúng không ?

Mắt hơi híp lại , Trạch Linh trầm mặc thật lâu , cuối cùng cũng gật đầu .

Bạch Thánh Vũ vui mừng trong bụng , lại quên giữ chặt hắn , đang muốn mở miệng , đã thấy người trong ngực nhanh chóng đem mình đẩy ra , nhanh chóng thoát ra .

Bạch Thánh Vũ ai oán nhìn về phía Trạch Linh , khuông mặt đen xuống , cây cấy xung quanh bị lửa giận của hắn làm liên lụy , toàn bộ đều biến thành tro bụi ...

Được lắm Trạch Linh , ngươi còn muốn chạy trốn , ta đây không cần phải thương hương tiếc ngọc nữa. Ta đã quen với việc bắt buộc người khác rồi, cũng không để ý lại làm thêm một lần nữa! Xuống.

---

Chú thích :

(*) Chỗ này chả biết sửa sao nhưng nghĩa là người yêu nha -.-

(**) Chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro