Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47. Tìm kiếm nhân sâm

Editor: Bạch Nguyệt Thanh Liên 🤣🤣🤣🤣
Chương ngày: t4, 25/3/2020

Chính là, ở cổ đại dược liệu gì đó, chẳng lẽ không phải mọc lên ở trong núi?

“Trong tiệm thuốc nhân sâm linh chi kia là nơi nào có?”

Tô Ngữ không cam lòng hỏi.

“Đương nhiên là người gieo trồng rất nhiều, hoang dại cũng có, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện tiến vào núi là có thể đào được.”

Phì Phì bất đắc dĩ giải thích đến.

Vì cái gì nó cảm thấy, so với cái chủ nhân này, nó càng giống người hơn?

Liền điều này chủ nhân cũng không biết, thật sự rất mất mặt a.

Nội tâm Phì Phì phun tào một phen, trên mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh.

Tô Ngữ lúc này lại cảm thấy khó xử, nàng tìm cách trộm chạy đến trên núi, vốn là muốn đào đến nhân sâm linh chi gì đó, có thể giải khốn cảnh trước mắt, chính là ai biết còn không có hướng đi vào trong, đã bị Phì Phì cho đã kích thật mạnh một phen.

Phì Phì thấy Tô Ngữ mang bộ dáng uể oải, trong mắt hiện lên giảo hoạt, trong miệng lại nói,
“Nếu không ta cho ngươi cái chú ý, khẳng định có thể làm ngươi kiếm tiền.”

Tô Ngữ nghe vậy, lập tức cao hứng nói,
“Hảo a, ngươi mau nói.”

Phì Phì thanh thanh giọng nói, sau đó nói,
“Này trong núi, không phải có ba con hổ sao, ngươi đem một con bưng đi, bảo đảm liền có bạc.”

Tô Ngữ:……

Đây là đang ngại nàng chết không đủ mau?

Khinh bỉ nhìn thoáng qua Phì Phì, Tô Ngữ nhấc chân liền đi vào trong núi, nàng liền biết, Phì Phì là cái không đáng tin cậy, mệt nàng thật đúng là tin nó có cái ý kiến gì hay.

Thấy Tô Ngữ bước nhanh vào trong núi, Phì Phì cũng vội vàng đuổi kịp, sau đó tiểu tuỳ tùng là Tiểu Bạch đương nhiên cũng theo sát.

Dọc theo đường đi, Tô Ngữ gặp được không ít hoa dại, hồng, hoàng, phấn, tím, hình dạng cũng không giống nhau, có lớn có bé.

Tuy rằng không biết là cái hoa gì, nhưng là đích xác thật xinh đẹp, Tô Ngữ nhìn từng phiến hoa, tâm tình cũng tốt lên.

Đi càng ngày càng vào sâu, Tô Ngữ đã tìm không thấy “Lộ”, nơi nơi đều là cỏ dại hoa dại lộn xộn, còn có một ít cây giống lớn lên không tính cao.

Thỉnh thoảng có con thỏ gà rừng gì đó từ trong bụi cỏ vụt ra, sau khi phát hiện Tô Ngữ, chúng nó lại nhanh chóng chạy trốn.

Này đó nhóm tiểu động vật, Tô Ngữ đương nhiên là không bỏ ở trong mắt, nàng vẫn là ôm hy vọng, nói không chừng, nàng là có thể gặp phải một gốc cây nhân sâm đâu.

Phì Phì cùng Tiểu Bạch một bên đi theo hiển nhiên cùng nàng không giống nhau, bất luận là gà rừng vẫn là con thỏ, hoặc là chim chóc không biết tên rơi trên mặt đất, chúng nó đều dũng mãnh nhào qua, cho dù bắt không được, cũng như cũ hứng thú bừng bừng.

Tô Ngữ xem ra, Tiểu Bạch hẳn là thật sự bắt không được, còn lại Phì Phì căn bản là chơi đùa, bằng không lấy bản lĩnh của nó, khẳng định muốn bắt là bắt rất chuẩn.

Thời điểm đi đi dừng dừng, Tô Ngữ ở hai sườn trong bụi cỏ tìm tìm kiếm kiếm, kỳ vọng có thể tìm được mục tiêu của chính mình.

Giữa mùa hạ, lá cây nhân sâm giấu ở trong bụi cỏ, lại thêm nữa là đóa hoa đã tàn, quả còn không có biến đỏ, cho nên thật là rất khó phát hiện.

Tô Ngữ tìm nửa canh giờ, đến một gốc cây đều không có tìm được, lại đi phía trước đi thêm hai bước, mệt thật sự đi không nỗi, dứt khoát đặt mông ngồi ở trên mặt đất.

Phì Phì lúc này cũng chạy tới, nhìn trời nóng Tô Ngữ đổ mồ hôi, chế nhạo nói,
“Xem đi, ta đã sớm nói, không có dễ tìm như vậy.”

Tô Ngữ nghe xong lời này cũng không để ý tới nó, từ trong không gian lấy ra nước linh tuyền uống một ít, sau đó cầm một cây quạt, đối với chính mình không ngừng phiến lên.

Tay phải cầm cây quạt, tay trái trong lúc vô tình phóng tới trên mặt đất, sờ đến cây cỏ mềm mại trong tay, Tô Ngữ mới bừng tỉnh nhớ tới một việc.

“Ta thật là ngốc chết đi được.”

Tô Ngữ nói lời này, nâng lên tay trái đánh một cái lên đầu chính mình.

Phì Phì thấy thế rất là nghi hoặc,
“Ngươi làm sao vậy?”

Tô Ngữ nhìn Phì Phì, hối hận nói,
“Ta đem dị năng của ta quên rồi.”

Phì Phì vừa nghe lời này, lập tức minh bạch.

Đúng vậy, Tô Ngữ là có dị năng a, hơn nữa vẫn là mộc hệ dị năng.

Muốn ở trên núi này tìm cái thực vật gì, kia không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Nhìn bộ dáng Tô Ngữ hối hận, Phì Phì ra tiếng an ủi nói,
“Thời gian dài không sử dụng, ngươi quên mất về tình cảm có thể tha thứ.”

Đúng vậy, sinh hoạt quá an nhàn, nàng đều không thể nghĩ được dị năng của nàng có chỗ lợi gì, dần dà, thế nhưng trực tiếp quên mất.

Tô Ngữ lắc đầu, vẫn là quá lơi lỏng, đây chính là căn bản bảo vệ tính mạng, như thế nào có thể quên đâu, về sau phải hảo hảo kế hoạch một chút.

Bất quá quan trọng nhất hiện tại vẫn là nhìn xem có thể tìm được nhân sâm hay không.

Lại uống một ít nước linh tuyền nấu sôi để nguội, khôi phục sức lực, đem cây quạt trong tay thu hồi vào không gian, Tô Ngữ đem bàn tay chính mình dán đến mặt đất.

Nhắm mắt lại, dụng tâm cảm thụ, nàng thủ hạ* từ một mảnh nhỏ đất chậm rãi kéo dài hướng về bốn phía, dị năng đảo qua mỗi một tấc đất, biết rõ ràng trên đất này đều mọc cây gì. (xuống tay) Editor: Bạch Nguyệt

Qua ước chừng mười lăm phút, dị năng Tô Ngữ muốn dùng gần hết, trên trán cũng bị mồ hôi tinh mịn che kín, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.

Phì Phì ngồi ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Ngữ, nhìn đến loại tình huống này, nó há mồm liền muốn nói, để Tô Ngữ nhanh dừng lại.

Không đợi nó nói ra lời nói, Tô Ngữ cũng đã mở mắt, vui sướng nói,
“Tìm được rồi.”

Phì Phì giương miệng sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói,
“Vậy là tốt rồi.”

Tô Ngữ cũng không có vội vã đi đào nhân sâm, dù sao nàng đã biết ở địa phương nào, vẫn là trước khôi phục một chút thể lực lại nói tiếp.

Lại uống thêm chút nước, ngồi dưới đất nghỉ ngơi mười lăm phút, Tô Ngữ mới đứng lên, mang theo Phì Phì cùng Tiểu Bạch hướng tới con đường bọn họ từng đi qua.

“Đây là phải đi về?”

Phì Phì có chút không rõ, không phải nói tìm được nhân sâm sao?

“Chúng ta liền đi đào a, liền ở cái phương hướng này.”

Ngữ khí của Tô Ngữ nhẹ nhàng, hiển nhiên tâm tình thực tốt.

Thẳng đến đi được mấy trăm mét, Tô Ngữ đổi hướng về phía bên tay trái, lại đi được ước chừng hơn một trăm mét, Tô Ngữ liền ngừng lại.

Nàng cũng không nói lời nào, trong tay không biết khi nào lấy ra một cây gậy, nhẹ nhàng dùng gậy gộc lột ra bụi cỏ hỗn độn.

Tìm trong chốc lát, Phì Phì liền thấy Tô Ngữ đem gậy gộc trong tay nàng nhẹ nhàng cắm ở trên mặt đất, dù vậy, gậy gộc cũng hoàn toàn đi vào nền đất được một nửa.

Tô Ngữ lại lấy ra một cây có dây đỏ, trên dây thừng còn có một đồng tiền, chỉ thấy nàng đem dây đỏ cột ở trên cành lá nhân sâm, sau đó lại cúi đầu đã lại hai lại, mới dùng xẻng nhỏ nhẹ nhàng bắt đầu đào đất.

Một bộ này là Tô Ngữ xem ở trên TV, đó là phim phóng sự, nội dung chính là mọi người đi Trường Bạch sơn hái nhân sâm.

Trình tự của phức tạp rất nhiều, nhưng là Tô Ngữ nhớ không được đầy đủ, dù sao cũng là việc thật lâu trước kia, bất quá cho dù chỉ nhớ cái đại khái, hẳn là cũng không sai biệt lắm.

Tô Ngữ hiện tại đào khỏa tham này, tham chỉ có hai đầu cũng chính là chỉ có hai cái xoa, mỗi cái xoa có năm lá, tục xưng nhị giáp, cũng chính là nhân sâm được ba năm. (Cũng không biết phải vậy không nữa)

Tô Ngữ vừa mới nhìn lướt qua sơ sơ, một mảnh này ít nhất cũng có hơn mười cây nhân sâm như vậy.

Niên đại nhân sâm như vậy, cũng không có giá trị gì, Tô Ngữ cũng không nghĩ đi bán, nàng là cùng với đất, toàn bộ đào ra ngoài, sau đó trực tiếp nhổ trồng vào trong không gian.

(Tìm được trên mạng đây:
_Cây Nhân sâm là một cây sống lâu năm, cao chừng 0.6m. rể mẫm thành củ to. Lá mọc vòng, có cuống dài, lá kép gồm nhiều lá chét mọc thành hình chân vịt. Nếu cây mới được một năm thì cây chỉ có một lá với 3 lá chét, nếu cây Nhân sâm được 2 năm cũng chỉ một lá với năm lá chét. Nếu 3 năm thì có 2 lá kép, 4 năm có 3 lá kép. Nếu 5 năm trở lên thì có 4-5 lá kép, tất cả đều có 5 lá chét hình trứng, mép lá chét có răng cưa sâu.

_Bắt đầu từ năm thứ 3 trở đi, cây Nhân sâm mới có hoa, kết quả. Hoa xuất hiện vào mùa hạ. Cụm hoa hình tán mọc ở đầu cành, hoa màu xanh nhạt, 5 cánh hoa, 5 nhị, bầu hạ 2 núm. Quả mọng hơi dẹp to bằng hạt đậu xanh, khi chín có màu đỏ, trong chứa 2 hạt. Hạt cây Nhân sâm năm thứ 3 chưa tốt. Thường người ta bấm bỏ đi đợt cây được 4-5 năm mới để ra quả và lấy hạt làm giống.)

Sửa lần cuối: CN, 5/4/2020

Tớ không phải người tốt cũng chả phải mẹ Mary Sue, tớ không tin Thần Phật, cũng chả tin thầy bà nhưng tớ tin nhân quả, nghiệp nó đến quật nhanh lắm, nên tạo nghiệp ít thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro