Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

338. Mẹ con tâm tư khác nhau

Editor: Tiểu thư Hắc Quả Phụ

Nhược Tà đối với ánh mắt muốn giết người kia của công chúa An Khánh nhìn như không thấy, đem lực chú ý đều đặt trên người những bá tánh đó.

“Ta lại nói rõ ràng một chút, chúng ta, là dựa theo ý tứ lão nhân gia Thái Thượng Hoàng hắn, đến cứu tế. Cho nên, các ngươi không cần cảm thấy, chúng ta sẽ có âm mưu gì, cũng không cần cảm tạ chúng ta, các ngươi muốn cảm tạ, là lão nhân gia Thái Thượng Hoàng hắn.”

Nhược Tà nói, tựa một giọt nước kích thích ngàn tầng im lặng.

Đám người vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh, tức khắc liền nổ tung.

Cho dù không được tính là ồn ào, nhưng hơi thở mọi người nói chuyện, sắp đem một tầng tuyết mỏng trên người hòa tan.

Công chúa An Khánh cảm thấy mình sắp bị tức chết, nhưng nàng cái gì cũng không thể nói.

Mặc kệ nội bộ thế nào, trên mặt, đều phải giữ gìn tôn nghiêm hoàng gia.

Thái Thượng Hoàng cho dù cứu tế trước Hoàng Thượng, nhưng việc này cũng chỉ có thể nói bởi vì Thái Thượng Hoàng yêu quý bá tánh.

Tuyệt đối không thể nói, Thái Thượng Hoàng cố ý không cho Hoàng Thượng mặt mũi.

Sau khi mọi người nghị luận một trận, được Thủy Minh trấn an, tiếp tục đăng ký, lĩnh đồ vật.

Đến nỗi công chúa An Khánh và Tư Đồ Nguyệt, đã sớm bị bọn họ quên  mất rồi.

Tuy rằng bị đánh bị mắng làm người bực tức, nhưng so sánh giữa tâm tình sung sướng của mình và chết, đương nhiên còn sống sót mới càng thêm quan trọng.

Công chúa An Khánh muốn đi lên chất vấn Nhược Tà, vì cái gì lúc trước không nói rõ, lại một hai phải chờ đến ngày đầu tiên nàng đến làm trò trước mặt nàng nói ra những lời này.

Nhưng nàng cũng biết, cho dù thật sự hỏi, cũng không có bất luận kết quả gì, dứt khoát vẫn nên nhắm lại miệng.

Mấy người Tô Ngữ nhìn công chúa An Khánh và Tư Đồ Nguyệt lên xe ngựa, người đi theo sau xe ngựa, theo bóng dáng xe ngựa chậm rãi rời đi, trong lòng đều cảm thán dị thường.

Hiện tại, mặc kệ ở nơi nào, tuyết đọng đều rất sâu.

Người bình thường, dưới tình huống có thể không ra khỏi cửa, tuyệt đối sẽ không ra cửa, bởi vì chỉ cần đi ra ngoài, liền sẽ làm ướt một bộ quần áo và giày vớ.

Nếu thời điểm thật sự không thể không ra khỏi cửa, bọn họ cũng chỉ có thể đi bộ, thật cẩn thận, không cho trên người mình bị lấy dính quá nhiều tuyết đọng.

Nhưng nhìn công chúa An Khánh và Tư Đồ Nguyệt.

Tuy rằng lúc này tốc độ xe ngựa chạy thật sự là chậm cực kỳ, chỉ cần người bình thường bước chậm rãi, là có thể đi song song với xe ngựa.

Nhưng là, việc này tốt xấu cũng ngồi trong xe ngựa.

Không cần đi dưới tuyết đọng, còn có chậu than ấm áp, nước trà nóng, điểm tâm mềm thơm.

Cuộc sống như vậy, không cần phải nói tự tại cỡ nào.

Một đoạn đường trước đại môn đến lộ lớn, tuyết đọng đã bị dọn sạch sẽ, nhưng tới lộ lớn rồi, hướng về trấn trên, có tuyết đọng rất sâu, không có người dọn a.

Dưới tình huống như vậy, chạy lấy người đều khó khăn, hiện tại như thế nào làm một chiếc xe ngựa to chạy được đến đây?

Bất quá Tô Ngữ nghe Phì Phì nói, bọn họ sở dĩ có thể giá xe ngựa thành công đến nhà bọn họ, đó là bởi vì những thị vệ đó, một người cầm một cái xẻng, không ngừng dọn tuyết đọng.

Sau khi Tô Ngữ đang nghe xong, liền cảm thán một câu: Quả nhiên không hổ là công chúa.

Nàng hiện tại tuy rằng cũng dùng hạ nhân, nhưng chuyện dưới khả năng có thể cho phép, nàng cũng không mượn tay người khác.

Thời tiết như vậy, đi ra ngoài không thuận tiện, nàng cũng tình nguyện ngồi tại trong nhà không đi ra.

Nói đến nói đi, nàng vẫn không biết hưởng thụ.

Tô Ngữ đang trào chính mình trong lòng, không hiểu biết gì là hưởng thụ.

Nhạc Tâm liền túm ống tay áo Tô Ngữ.

Tô Ngữ kỳ quái nhìn về phía Nhạc Tâm,
“Làm sao vậy?”

“Cũng không có chuyện của chúng ta, chúng ta liền về trước đi?”

Nhạc Tâm nhỏ giọng nói.

Tô Ngữ nghe vậy, nhìn thoáng qua đám người đang vội đến khí thế ngất trời, vừa vặn thấy Khương Kỳ ngẩng đầu, hướng về phía mình gật gật đầu.

Tô Ngữ liền nói,
“Vậy chúng ta đi trở về, không biết mấy tiểu tử kia, có tỉnh ngủ chưa.”

Dứt lời, Tô Ngữ Nhạc Tâm liền nắm tay đi vào cửa chính.

Đến nỗi hai người vì sao không mang theo Khanh Yên cùng nhau đi, đó là bởi vì, sau khi xảy ra chuyện Lâm San, Khanh Yên liền nói, nàng muốn thời thời khắc khắc đi theo bên người Nhược Tà.

Hành động này của nàng, cũng không phải không tin Nhược Tà, chỉ là, Tô Ngữ nghĩ, nàng ấy hẳn là không nghĩ có thêm một ít nữ nhân dính vào.

Rốt cuộc, lấy diện mạo khí chất Nhược Tà mà nói, thật sự một giây có thể hấp dẫn một đám nữ nhân nhào vào trong ngực.

Trong xe ngựa, công chúa An Khánh đang nhẹ giọng trách cứ Tư Đồ Nguyệt, mà Tư Đồ Nguyệt lại rũ đầu, không rên một tiếng.

Giọng công chúa An Khánh cũng không lớn, mặc kệ nói như thế nào, đây cũng đang ở trong xe ngựa.

Hạ nhân, thị vệ bên ngoài thành đàn, nếu như bị bọn họ nghe thấy được, liền sẽ nhẹ xem Tư Đồ Nguyệt, kết quả này cũng không phải kết quả nàng mong muốn.

Công chúa An Khánh nói một lúc lâu mới dừng miệng.

Nhìn Tư Đồ Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, trong lòng rất là cảm thán.

Cũng may, mặt kệ Tư Đồ Nguyệt ở bên ngoài có tính tình như thế nào, ở trước mặt nàng, vẫn nghe quản giáo.

Chỉ tiếc, bởi vì Tư Đồ Nguyệt rũ đầu, bởi vậy cũng không có thấy, gương mặt Tư Đồ Nguyệt bị tóc rơi rụng che khuất, hiện tại trên mặt toàn là không phục.

Nếu nàng thấy, phỏng chừng liền sẽ không cảm thấy, Tư Đồ Nguyệt còn nghe quản giáo.

“Nguyệt Nhi, nương nói những lời này, đều tốt cho ngươi.”

“Liền tỷ như chuyện vừa rồi, ngươi hoàn toàn có thể nhịn xuống, rốt cuộc chúng ta là tới cứu tế.”

“Hiện tại còn chưa cứu tế, thế nhưng đầu tiên làm cho bọn họ đối với ngươi nghị luận sôi nổi, việc này đối với ngươi có chỗ lợi sao?”

“Nếu bị người có tâm truyền tới lỗ tai Hoàng Thượng, vậy ngươi, năm nay còn có khả năng tiến cung làm hậu sao?”

Công chúa An Khánh nói, từng câu từng chữ chui vào lỗ tai Tư Đồ Nguyệt, lại đánh thật mạnh ở trong lòng nàng.

“Cũng may, Hoàng Thượng đối cô cô là bổn cung này, còn xem như coi trọng, cho dù có người truyền lời không tốt về ngươi, cũng sẽ xem ở mặt mũi nương, sẽ không cùng ngươi so đo.”

“Bất quá, ngươi vẫn phải chú ý lời nói việc làm chính mình, hiện tại đúng vào thời kỳ mấu chốt, không được sảy ra một chút sai lầm, bằng không, vị trí hoàng hậu, nói không chừng liền rơi vào trong tay người khác.”

Tư Đồ Nguyệt nghe công chúa An Khánh nói, đôi tay giấu trong tay áo, nắm chặt thành quyền.

Lời này tuy rằng nghe như đang trấn an nàng, nói cho nàng bất luận có chuyện gì, đều có nương nàng gánh hết.

Nhưng kỳ thật, cũng đang uy hiếp nàng.

Đang nói cho nàng, chỉ bằng tính tình danh dự hiện tại của nàng, muốn làm hoàng hậu, vẫn phải dựa hoàn toàn vào mẫu thân nàng người cô cô được Hoàng Thượng yêu quý.

Trong đầu Tư Đồ Nguyệt, nháy mắt chuyển qua các loại ý niệm.

Tuy rằng nghĩ nhiều, nhưng cũng bất quá trong chớp mắt, cũng đã khôi phục bình thường.

Nàng buông ra đôi tay mình, trên mặt mang theo mỉm cười nhu thuận, ngẩng đầu nhìn công chúa An Khánh nói,
“Ta biết.”

“Có nương ở, ai Nguyệt Nhi cũng không sợ, xem bọn họ, ai dám nói bậy, để Nguyệt Nhi biết, Nguyệt Nhi rút đầu lưỡi bọn họ.”

Công chúa An Khánh nghe vậy, sủng nịch cười cười, duỗi tay chạm nhẹ ở mũi Tư Đồ Nguyệt một chút.

“Ngươi nha, chính là không lớn nỗi, nương nói bao nhiêu lần, cũng nói không vào trong lòng ngươi đi.”

P/s: Ai team xoài non, cóc non, trái cây chua hong, tớ team đồ chua, mà lại cực thích ăn với mắm ruốc cay. Hôm nay mua được 1kg cóc, xoài non chua nhà sẵn mắm ruốc, bá cháy bồ chét luôn...👍👍👍👍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro