Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

330. Bình phong phỉ thúy

Editor: Thanh Liên

Công chúa An Khánh cũng bị lời nói của Nhược Tà làm cho nghẹn họng.

Bởi vì, nàng chưa từng gặp qua quốc sư Nhược Tà.

Nhược Tà tuy rằng làm quốc sư một quốc gia, lúc ấy lại được Thái Thượng Hoàng nhìn trúng, quyền lợi trong tay, cùng Hoàng Thượng cũng không quá.

Thật sự có thể nói là dưới một người, trên vạn người.

Không chỉ có như thế, Nhược Tà còn chưa từng lâm triều.

Công chúa An Khánh còn nhớ rõ, khi đó có đại thần dân tấu, nói là quyền lợi của Nhược Tà to lớn như thế, rồi lại chưa bao giờ vào triều, có phải cậy sủng mà kiêu hay không, kêu Thái Thượng Hoàng cho hắn một ít giáo huấn.

Kết quả, Nhược Tà không những không bị giáo huấn gì.

Thái Thượng Hoàng còn nói hắn bị ủy khuất, thưởng hắn vô số vàng bạc tài bảo, vải vóc hoa lệ, nha hoàn gã sai vặt.

Mà đại thần đã dân tấu kia, tuy rằng không có chết, nhưng cũng bị Thái Thượng Hoàng cho đi sung quân tới rồi một nơi xa xôi, làm một huyện lệnh nhỏ.

Từ đó về sau, bất luận Nhược Tà thế nào, làm chuyện gì, đều không có người còn dám dân tấu trị hắn.

Bất quá Nhược Tà này làm quốc sư phi thường xứng chức, hắn cũng chưa từng bởi vì mình có quyền lợi lớn, mà làm ra chuyện khinh nhục người khác gì.

Càng nhiều người, đều chưa từng gặp qua hắn.

Mãi cho đến sau này, Thái Thượng Hoàng thoái vị, tân hoàng đăng cơ, Nhược Tà trả chức quốc sư rồi biến mất không thấy, hạ nhân trong phủ hắn cũng bị từng người phân tới nơi khác, có người tò mò đi dò hỏi, từ những trong miệng những hạ nhân đó cũng không hỏi ra được bất luận việc riêng gì của Nhược Tà.

Hạ nhân tuy nhiều, nhưng bọn họ nhất trả lời thống nhất, chính là chưa gặp qua Nhược Tà.

Đúng, bọn họ tuy rất nhiều người, nhưng căn bản chưa có gặp mặt Nhược Tà một lần.

Bởi vậy, công chúa An Khánh lúc này khó xử vạn phần.

Ngay cả những người trong phủ từng hầu hạ Nhược Tà, đều chưa gặp qua Nhược Tà, không biết bất luận chuyện gì về Nhược Tà.

Nàng là người đã rất nhiều năm chưa về Thịnh Kinh, sao có thể gặp qua Nhược Tà.

Lại như thế nào có thể phân biệt được Nhược Tà trước mắt này là thật hay giả.

Nhược Tà xem bộ dáng công chúa An Khánh rối rắm, liền biết nàng khẳng định đang hồi tưởng hết thảy chuyện trước kia được nghe nói về hắn.

Bất quá, hắn không cho rằng, chỉ bằng những chuyện đó, nàng có thể phân biệt được hắn có phải Nhược Tà thật sự hay không.

“Bổn cung nhiều năm không có về Thịnh Kinh, không có duyên nhìn thấy quốc sư Nhược Tà một lần, về sự tích của hắn, cũng đều nghe được từ người khác nói, các ngươi kêu bổn cung phân biệt thật hay giả, là cố ý làm khó dễ đi?”

Công chúa An Khánh không thể nghĩ ra được biện pháp, chỉ phải đường hoàng nói một lần nguyên nhân chính mình không thể phân biệt thật giả.

Cho dù nguyên nhân công chúa An Khánh rất hoa lệ, nói trắng ra là, cũng chính là nàng phân biệt không được, làm Nhược Tà chính mình tự chứng minh.

Nhược Tà đem tâm tư nhỏ của nàng ta xem rõ ràng, lại lười đi chọc thủng.

Chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, lười nhác nói,
“Nếu ngươi nghe nói qua bổn quốc sư, như vậy, bổn quốc sư có một bản lĩnh, ngươi hẳn cũng đã nghe nói qua đi?”

Công chúa An Khánh vốn tưởng rằng, Nhược Tà này trăm phần trăm là giả mạo.

Bởi vì hắn thật sự quá tuổi trẻ, quốc sư chân chính, ở trong tưởng tượng của nàng, tuổi ít nhất cũng nên cùng nàng không sai biệt lắm.

Mà Nhược Tà trước mắt này, thoạt nhìn còn không lớn bằng nữ nhi nàng, sao có thể là thật sự?

Nàng mới nói những lời đó, chính là muốn bọn họ thừa nhận chính mình giả vờ.

Nhưng chưa ai từng nghĩ đến, Nhược Tà thế nhưng sẽ nói ra lời như vậy.

Cho dù nàng không có gặp qua Nhược Tà, nhưng bản lĩnh của Nhược Tà, lại như sấm bên tai.

Rốt cuộc, kia chuyện cả nước đều biết đến.

“Chuyện đầu tiên, chính là thân có càn khôn.”

Nhược Tà cũng mặc kệ công chúa An Khánh suy nghĩ cái gì, vừa nói chuyện, vừa nâng tay mình lên.

“Mời công chúa nhìn.”

Nhược Tà đem hai cái tay áo của mình hướng về phía trước vung một cái, lộ ra nửa cánh tay tinh oánh như ngọc.

Tô Ngữ nhìn cánh tay hắn, trong lòng hơi hơi thở dài.

Làm một người nam nhân, một nam nhân sống mấy trăm năm, làn da lại trắng như vậy, mềm như vậy, quả nhiên làm người đố kỵ a.

Sau khi công chúa An Khánh nghe Nhược Tà nói xong, liền gắt gao nhìn chằm chằm đôi tay của Nhược Tà.

Thấy Nhược Tà tự động đem tay áo vén lên, trong lòng nàng càng cảm thấy trầm trọng.

Nhược Tà tự tin như thế, hay là......

Chỉ thấy đôi tay Nhược Tà duỗi hướng về phía trước, bàn tay to rộng rỗng tuếch.

Từng ngón tay thon dài, dưới sự phụ trợ của nhẫn màu đen trên tay, càng có vẻ ôn nhuận như ngọc.

Ngay sau đó, trên lòng bàn tay Nhược Tà lại đột nhiên xuất hiện một chén trà.

Công chúa An Khánh và Tư Đồ Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.

Rõ ràng vừa rồi cái gì đều không có, như thế nào hiện tại, liền xuất hiện một chén trà?

Công chúa An Khánh nhắm lại hai mắt của mình, đợi trong chốc lát lại mở ra lần nữa, liền thấy chén trà kia vẫn như cũ đặt ở trong lòng bàn Nhược Tà.

“Ta vừa rồi không có thấy rõ ràng, nói không chừng, chén trà này chính ngươi giấu xong rồi lấy ra đây, không được, cái này không tính, ngươi lại làm một lần.”

Công chúa An Khánh suy tư, chính mình nên mở miệng như thế nào, liền nghe thấy Tư Đồ Nguyệt bên cạnh đã mở miệng nói.

Tuy rằng vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy, nhưng công chúa An Khánh vẫn như cũ không muốn tin tưởng.

Hiện tại Tư Đồ Nguyệt đưa ra nghi ngờ, nàng tự nhiên cũng hy vọng chuyện tựa như Tư Đồ Nguyệt nói vậy.

Nhược Tà nếu muốn chứng minh là thật sự, cũng chỉ có thể làm một lần nữa.

Tầm mắt Nhược Tà dừng ở trước mặt Tư Đồ Nguyệt và công chúa An Khánh xoay chuyển qua lại, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt.

“Nếu như vậy, vậy không bằng, các ngươi tới nói một món đồ, ta nếu lấy không ra, đã nói lên chính ta đã động tay động chân, như thế nào?”


Công chúa An Khánh nghe vậy ánh mắt sáng lên, đây chính là chính hắn đưa tới cửa, nàng sao có thể liền dễ dàng cho hắn qua cửa như vậy?

Cúi đầu suy tư một lúc lâu, công chúa An Khánh mới ngẩng đầu, cười nói,
“Bổn cung cũng không làm khó ngươi, như vậy đi, ngươi liền lấy ra một bình phong bằng phỉ thúy, liền tính đây là bản lĩnh của ngươi. Quốc sư Nhược Tà lúc trước, đã được Thái Thượng Hoàng ban thưởng không ít, kẻ hèn một cái bình phong phỉ thúy, khẳng định không nói chơi đi.”

Tô Ngữ nghe xong công chúa An Khánh nói, một búng máu sắp phun ra ngoài.

Da mặt công chúa An Khánh này, thật đúng là càng ngày càng dày.

Cơ hồ, mỗi một lần nhìn thấy công chúa An Khánh, da mặt nàng ta sẽ h dày thêm một phân.

Chẳng lẽ nói, bọn họ có tác dụng giúp nàng đem da mặt dày trở nên giống như tường thành?

Còn có mặt mũi nói không làm khó ngươi này nọ, liền lấy ra một cái bình phong phỉ thúy đi.

Nếu việc này không tính là làm khó, vậy thật sự liền không có chuyện làm khó.

Cũng không trách trong lòng Tô Ngữ phản ứng lớn như vậy, thật sự lúc trước thời điểm Nhược Tà và Khanh Yên tới, chính là bị đói mà tới.

Hai người lúc ấy, trên người không phải không có bạc sao?

Nếu thật sự còn có bình phong phỉ thúy gì đó, không nên cầm đi hiệu cầm đồ đổi bạc sao?

Rốt cuộc, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.

Liền ở thời điểm Tô Ngữ nghĩ phải nghĩ cách đổi một thứ khác, Nhược Tà lại cười.

“Công chúa đã xác định?”

An Khánh công chúa gật gật đầu,

“Tự nhiên đã xác định.”

Nhược Tà nghe vậy cũng không nói nhiều, giơ tay vung lên, một bình phong bằng phỉ thúy liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro