Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

328. Ha hả, vẻ mặt ngươi

Editor: Thanh Liên

Khương Kỳ:……

Đây là có ý tứ gì?

Thấy Khương Kỳ mê mang không biết gì, Tô Ngữ chỉ cười không nói, trong lòng lại là có tính toán.

Ngày hôm sau thời điểm ăn cơm sáng, Tô Ngữ gặp lại Nhược Tà, liền thấy sắc mặt Nhược Tà tái nhợt, quầng thâm mắt rất nặng.

Người ở đây, trừ bỏ hết nói nổi, những người khác đều không biết có chuyện gì sảy ra.

Bởi vậy, ánh mắt một đám xem Nhược Tà, đều chứa đầy thâm ý.

Trong lòng Nhược Tà có khổ mà không nói nên lời, còn cần thiết cười ứng đối với mọi người.

Tươi cười trên mặt Khanh Yên thật ra xuất phát từ chân tâm, có lần giáo huấn này, xem Nhược Tà về sau còn dám tùy ý duỗi tay giúp đỡ hay không.

Cơm sáng đã qua, mấy người Thủy Minh chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài, nhưng bởi vì một đám người đột nhiên đến, làm cho kế hoạch nguyên bản của bọn họ, chết non nửa đường.

Tiền viện nhà chính, Tô Ngữ cùng Khương Kỳ ngồi trên chủ vị, nhìn An Khánh công chúa ngồi bên tay phải và Tư Đồ Nguyệt, trong lòng cảm khái vạn lần.

Lúc này mới bao lâu a, hai mẹ con lúc trước bị tra tấn không giống người, hiện tại lại khôi phục bộ dáng ngăn nắp lượng lệ.

Tô Ngữ nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Nguyệt thật lâu, mới dời đi tầm mắt.

Ở khoảnh khắc Tô Ngữ dời đi tầm mắt kia, Tư Đồ Nguyệt hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi thật sự muốn hù chết nàng.

Cũng mới bao lâu không gặp, ánh mắt Tô Ngữ như thế nào trở nên càng thêm khủng bố?

Vừa rồi Tô Ngữ nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm thấy, Tô Ngữ đang nghĩ đến làm sao rạch mặt nàng.

Bất quá nghĩ lại, cũng không nên a.

Lần trước ở trong tay Tô Ngữ lâu như vậy, nàng biến đổi đa dạng tra tấn mình, châm ngòi giữa quan hệ mình và cha mẹ, nhưng lại không có đối mặt mình xuống tay, hiện tại như thế nào sẽ có ý nghĩ như vậy?

Tư Đồ Nguyệt tận lực ổn định tâm thần, ở trong lòng nói cho chính mình, ý tưởng vừa rồi, đều là chính nàng đang hù dọa nàng, Tô Ngữ cũng không có ý tưởng này.

Âm thầm nói với chính mình nói mấy lần, Tư Đồ Nguyệt liền trấn định không ít, nhưng vẫn không dám nhìn về phía Tô Ngữ.

Ở thời điểm tầm mắt Tô Ngữ bắn lại đây, nàng theo bản năng cúi đầu.

Tô Ngữ thấy bộ dạng này của nàng ta, trên mặt tuy rằng không có biểu tình.

Nhưng trong lòng cao hứng cỡ nào, có thể làm Tư Đồ Nguyệt học ngoan như vậy, thật đúng là không dễ dàng.

Chỉ là hy vọng, nàng ngoan ngoãn đừng chỉ ở mặt ngoài, qua không bao lâu, lại biến thành dáng vẻ của trước kia.

Cho dù nàng ta biến về dáng vẻ của trước kia, Tô Ngữ cũng không sao cả.

Người khác một hai phải tìm đường chết, nàng cũng không thể ngăn đón không phải?

Người trong phòng trong ngồi đứng cùng một chỗ, cũng có không ít người, nhưng không có người nói lời nào.


Trầm mặc trong thời gian dài, không khí liền càng thêm xấu hổ.

Đương nhiên, cảm giác xấu hổ không phải đám người Tô Ngữ, mà là An Khánh công chúa và Tư Đồ Nguyệt.

An Khánh công chúa vốn chờ mấy người Tô Ngữ mở miệng trước.

Bất luận là vấn an cũng được, trào phúng cũng thế.

Tóm lại có thể để Tô Ngữ mở miệng trước, nàng có thể theo đó mà nói, cũng có thể đạt tới mục đích hôm nay của nàng.

Nhưng hiện tại ngồi sắp đến một canh giờ, trong phòng lại yên tĩnh không một tiếng động.

Mắt thấy mấy người Tô Ngữ vẫn không có ý tứ mở miệng, An Khánh công chúa rốt cuộc chờ không nổi nữa.

Mấy người Tô Ngữ thấy không sao cả, nhưng nàng là người có hoàng mệnh trong người, không thể tiếp tục như vậy.

“Tô Ngữ, bổn cung cũng không cùng ngươi nói nhảm, lần này bổn cung tới, cũng không phải bổn cung chính mình muốn đến.”

Tô Ngữ  liếc nàng ta một cái, nói,
“Ta đương nhiên biết, ngươi nếu còn muốn đến nơi này của chúng ta, đó chính là thật sự thiếu ngược.”

An Khánh công chúa vừa mới tổ chức lời nói xong, bị Tô Ngữ sống sờ sờ chắn ở ngực.

Cái Tô Ngữ này, thật là càng ngày càng răng nanh khéo mồm khéo miệng.

Không đúng, nói nàng như vậy, đều đang khen nàng.

Nàng há mồm ra nói, quả thực là đáng giận đến cực điểm.

Ngực An Khánh công chúa kịch liệt phập phồng vài cái, mới lại mở miệng nói,
“Bổn cung thân gánh hoàng mệnh, tới cứu tế.”

Đuôi lông mày Tô Ngữ hơi nhếch, để An Khánh công chúa tới cứu tế?

Có lẽ đã nhìn ra Tô Ngữ không tin, An Khánh công chúa ngồi thân thẳng, nói,
“Không sai, chính là để bổn cung tới cứu tế.”

“Thịnh Kinh đến nơi đây khoảng cách quá xa, ngày tuyết như thế, đường đều bị phong kín. Phái người từ Thịnh Kinh đến đây cứu tế, chỉ là đi trên đường, sẽ phải chậm trễ thời gian hơn một tháng.”

“Người bên triều đình kia thật ra có thể chờ, không sợ phiền toái.”

“Nhưng những bá tánh gặp tai hoạ làm sao bây giờ a? Nếu thật sự chờ một tháng sau, phỏng chừng người triều đình tới, chỉ có thể giúp đỡ nhặt xác.”

Mấy người Tô Ngữ nghe công chúa An Khánh nói như thế, ánh mắt nhìn về phía nàng ta đều có chút hơi hơi thay đổi.

Những lời này sẽ là công chúa An Khánh tự mình nghĩ ra được sao?

Công chúa An Khánh cũng thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng, trên mặt hơi có chút xấu hổ,
“Các ngươi vì sao nhìn bổn cung như vậy? Những lời này đều là lời thật lòng của bổn cung, tốt xấu gì bổn cung cũng là công chúa của Đại Tần, bá tánh của Đại Tần gặp tai hoạ, bổn cung sao có thể đứng nhìn?”

“Có chuyện nói thẳng.”

Tô Ngữ chỉ cho công chúa An Khánh bốn chữ.

Mặc kệ những lời này có phải lời thật lòng của công chúa An Khánh hay không, bọn họ cũng không có thời gian ngồi ở chỗ này, nghe nàng ta nói tình cảm lớn lao của nàng ta.

“Lời nói nhảm bổn cung cũng không nói nhiều, hôm nay bổn cung vừa đến, liền nghe nói, hôm qua các ngươi bắt đầu cứu tế trước? Hơn nữa, vẫn lấy danh hào của Thái Thượng Hoàng, phải không?”

Thủy Minh nghe nàng hỏi như vậy, trả lời nhàn nhạt,

“Đúng thì như thế nào?”

“Đây là thừa nhận? Ta còn tưởng rằng người khác nói oan cho các ngươi, không nghĩ tới thế nhưng là sự thật. A Minh, ngươi thật sự quá làm ta thất vọng rồi.”

Công chúa An Khánh vô cùng đau đớn, ánh mắt nhìn về phía Thủy Minh vừa thất vọng lại phẫn nộ.

Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thủy Minh nhận sai, công chúa An Khánh không thể không tiếp tục nói.

“Các ngươi thế nhưng có nghĩ tới, Thái Thượng Hoàng tuy rằng khoẻ mạnh, nhưng hiện tại đã có tân Hoàng. Đã xảy ra tai nạn tuyết, Quân đội Hoàng Thượng cứu tế còn chưa tới, các ngươi thế nhưng dám lấy cờ hiệu danh Thái Thượng Hoàng ở chỗ này cứu tế bá tánh, các ngươi để bá tánh nghĩ như thế nào?”

“Nghĩ như thế nào là cái gì, các bá tánh đối với chúng ta, thế nhưng đều là cảm tạ vạn phần.”

Tô Ngữ cười nói.

“Các bá tánh cảm tạ các ngươi, nhưng trong lòng sẽ nghĩ Hoàng Thượng như thế nào? Hoàng Thượng nếu biết, trong lòng lại nghĩ như thế nào?”

“Liền tính là Thái Thượng Hoàng đã biết, trong lòng chỉ sợ cũng sẽ oán trách các ngươi.”

Thủy Minh nhìn chằm chằm An Khánh công chúa, kỳ quái hỏi,
“Vì sao?”

An Khánh công chúa thở dài một tiếng,
“Vì sao ngươi ngốc như vậy A Minh, ngươi cũng nên trưởng thành.”

“Quan hệ Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thượng vốn không tốt, ngươi làm như vậy, không phải đang chọc tâm Hoàng Thượng sao? Như vậy sẽ chỉ làm quan hệ Hoàng Thượng và Thái Thượng Hoàng càng thêm ác liệt, Thái Thượng Hoàng làm sao sẽ vui vẻ?”

Nếu là phía trước, Nhược Tà không có nói qua lời nói kia, như vậy hiện tại, phỏng chừng bọn họ thật sự sẽ tin tưởng công chúa An Khánh.

Rốt cuộc bất luận nói như thế nào, nàng cũng là muội muội ruột của Thái Thượng Hoàng, là cô cô ruột của Hoàng Thượng.

Lời nàng nói, tự nhiên có mức độ đáng tin.

Chỉ tiếc, Nhược Tà đã sớm nói qua tính toán của Thái Thượng Hoàng.

Hôm nay công chúa An Khánh liền tính nói ra đóa hoa, mấy người Tô Ngữ cũng cũng chỉ có thể trả cho nàng hai chữ: Ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro