Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

324. Lâu quá chưa về

Editor: Thanh Liên

Nhược Tà hừ một tiếng, trong lòng nghĩ đến, hắn rộng lượng, không theo chân bọn họ so đo.

Bất quá, vẫn có chút không phục.

“Ta trẻ tuổi, mới có thể chứng minh, quốc sư ta có bản lĩnh a.”

Tô Ngữ nghe xong, cũng thầm chấp nhận gật gật đầu.

“Nói không tồi, như thế là cái  phương pháp chứng minh rất tốt.”

“Phải không? Ngươi cũng cảm thấy như thế?”

Nhược Tà cao hứng hỏi.

“Đúng vậy, làm một quốc sư đại nhân, ngươi như thế nào có thể không có năng lực nhất định đâu, bằng không làm sao để người tin tưởng ngươi đâu?”

Tô Ngữ thực nghiêm túc nói.

“Vậy quyết định như vậy, ngày mai chúng ta, như vậy đi.”

Nhược Tà cuối cùng đánh nhịp nói.

Mấy người bên này mới vừa thương lượng xong, Lục Du Kỳ và Khanh Yên liền đi đến,
“Thương lượng xong sao? Thương lượng xong liền có thể ăn cơm.”

Vừa dứt lời, Hà Phương liền mang theo người bưng đồ ăn vào.

Mấy người thấy vậy, cũng không hề nhiều lời, đứng lên liền ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng cơm chiều.

Thời gian đảo mắt tới ngày hôm sau, sáng tinh mơ, bất quá Tô Ngữ vừa mới rời giường, liền nghe thấy bên ngoài cãi cọ ồn ào, lại nhìn về phía bên cạnh, phát hiện Khương Kỳ đã không còn nữa, chỉ có ba đứa bé còn ở ngủ ngon lành.

Tô Ngữ nhấc lên một góc bức màn, nhìn ra phía ngoài, liền thấy mấy người Khương Kỳ đang đứng ở cuối hành lang, không biết đang nói cái gì.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, giọng bọn họ lại rất thấp, cho dù là thính lực Tô Ngữ rất tốt, vẫn như cũ nghe không rõ ràng lắm.

Tô Ngữ cũng chỉ nhìn trong chốc lát, liền buông bức màn xuống.

Tay chân nhẹ nhàng xuống giường đất, Tô Ngữ nhanh chóng đi vào bên trong rửa mặt.

Cho dù vậy, chờ thời điểm nàng trở lại, ba đứa bé cũng đã ngồi ở chỗ kia chờ nàng.

Sáng sớm mỗi ngày, đều là thời điểm Tô Ngữ lo lắng nhất.

Bởi vì bọn nhỏ càng lúc càng lớn, năng lực hành động càng ngày càng mạnh.

Cố tình bọn họ còn không biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.

Thấy đồ mới mẻ, đều phải nếm thử một chút.

Cho nên bên người thời thời khắc khắc đều cần phải có người nhìn.

Thời điểm dĩ vãng, Tô Ngữ và Khương Kỳ đều thay phiên đi rửa mặt, liền sợ bọn họ một lúc không chú ý, ba đứa bé sẽ bị phát sinh ngoài ý muốn.

Hôm nay chỉ có một mình Tô Ngữ, nàng tự nhiên là lòng nóng như lửa đốt, làm chuyện gì đều vô cùng lo lắng.

Đến nỗi vì cái gì không cho bà vú lại đây hỗ trợ sớm, Tô Ngữ cũng có suy xét của chính mình.

Vốn dĩ thời điểm ban ngày, việc sẽ tương đối nhiều, càng nhiều thời điểm, bà vú và nha hoàn bồi ba đứa bé.

Cho nên, ở thời điểm buổi sáng và buổi tối, Tô Ngữ liền không hy vọng chuyện chiếu cố bọn nhỏ, đều dừng ở trong tay bà vú.

Thời điểm nàng ở kiếp trước, xem những tiểu thuyết cổ đại và phim truyền hình, cảm thấy, quan hệ giữa cha mẹ và con cái đều không phải tốt như vậy.

Điều không tốt này, không phải nói có cái gì ngăn cách, chỉ là, bọn họ bởi vì ít ở chung, thêm bị các loại lễ pháp ước thúc, số lần gặp mặt ít, cảm tình tự nhiên sẽ không thân mật như vậy.

Hiện tại tuy rằng nàng thân cũng ở cổ đại, nhưng nàng không có cha mẹ chồng thúc tẩu cô em chồng, cũng không ai có thể đối với sinh hoạt của nàng khoa tay múa chân, nàng tự nhiên muốn dựa theo ý nguyện chính mình mà sinh hoạt.

Tô Ngữ mới vừa mặc xong quần áo cho ba đứa bé, Khương Kỳ liền đi đến.

“Các ngươi đang thương lượng cái gì vậy?”

Tô Ngữ tiếp tục giúp Kiều Kiều sửa sang lại quần áo, đầu cũng không có nâng lên, nhưng không xem cũng biết là ai tiến vào, trực tiếp hỏi.

“Cũng không có gì, chính là Tiểu Ngôn muốn đi theo xem, ta không đồng ý.”

Khương Kỳ nói xong rồi đi vào phòng rửa mặt.

Thời điểm lại lần nữa đi ra trong tay của hắn cầm ba cái khăn lông nóng hôi hổi.

Đi vài bước đã đến mép giường đất, đem khăn lông trong tay đưa một cái cho Tô Ngữ, hai người cùng nhau lau mặt cho bọn nhỏ.

“Tiểu Ngôn muốn đi? Đi làm gì?”

Tô Ngữ có chút kỳ quái, thời điểm ngày hôm qua bọn họ thương lượng, Tô Ngôn cũng không có nói lời nào a.

“Hắn nói muốn đi theo cùng nhau rèn luyện một chút, không đủ, hôm nay là ngày đầu tiên, đi ra ngoài không biết là cái dạng tình huống gì, ta liền không có đồng ý.”

Khương Kỳ nói, tiếp nhận khăn lông Tô Ngữ truyền qua, lại xoay người vào phòng rửa mặt.

Tô Ngữ nghĩ nghĩ, cũng liền nói,
“Đích xác, vẫn nên chờ bọn họ hôm nay trở về, xem tình huống thế nào rồi nói sau.”

Thời gian một ngày, nói mau cũng mau, nói chậm cũng chậm.

Tới buổi tối rồi, trời đều tối mù, nhưng vẫn không nhìn thấy đám người Nhược Tà trở về.

Trên mặt Nhạc Tâm nôn nóng đi qua đi lại vài vòng, rốt cuộc chờ không được, nhấc chân liền sắp đi ra phía ngoài đi đến.

Tô Ngữ thấy động tác của nàng ấy, vội vàng tiến lên giữ chặt nàng,
“Tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?”

Nhạc Tâm nói,
“Đến lúc này, còn chưa trở về, ta không yên tâm, ta phải đi xem.”

Tô Ngữ tuy rằng lý giải Nhạc Tâm lo lắng cho Thủy Minh, nhưng là, bọn họ cũng không biết đám người Thủy Minh cụ thể đi đâu, hiện tại nói đi tìm nào có dễ dàng như vậy?

“Tỷ tỷ, trời đã tối rồi, ngươi hiện tại đi tìm, nếu Thủy Minh biết, sẽ lo lắng cho ngươi. Lại nói, vạn nhất ngươi mới vừa đi, hắn liền trở lại, vậy chẳng phải đã bỏ lỡ?”

Nghe xong Tô Ngữ nói, Nhạc Tâm cũng liền dừng bước, đứng ở tại chỗ hơi chút suy tư, nói,
“Ta đây liền chờ một chút, muội muội, ta là thật sự lo lắng, rốt cuộc, thân phận của hắn.......”

Tô Ngữ hiểu rõ gật gật đầu, thân phận Thủy Minh thật sự phi thường mẫn cảm, nếu để người của triều đình biết, nói không chừng liền có những người muốn tranh công, tới tiền trảm hậu tấu, trực tiếp làm Thủy Minh chết, sau đó tranh công.

“Ta đi ra trước nhìn xem, các ngươi ở nhà chờ.”

Khương Kỳ thấy bộ dáng Nhạc Tâm tâm thần không yên, thở dài một hơi nói.

Nhạc Tâm nhìn thân ảnh Khương Kỳ dần dần đi xa, tâm thoáng yên ổn một ít.

Nhưng hai người lại đợi ước chừng nửa canh giờ, trời đều đã tối rồi, vẫn không thấy có người trở về.

Nhạc Tâm rốt cuộc chờ không được, nói,
“Dung Nhi liền nhờ muội muội chăm sóc trong chốc lát, ta đi tìm xem.”

Dứt lời, Nhạc Tâm bước nhanh liền đi ra ngoài.

Tô Ngữ nhìn bóng dáng Nhạc Tâm, cũng gấp không nhịn được, tuy rằng hiện tại Nhạc Tâm có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng nàng như cũ không yên tâm Nhạc Tâm một người đi ra ngoài.

Rốt cuộc, tâm địa Nhạc Tâm quá mềm, cũng dễ dàng bị lừa.

“Xem kỹ bọn họ.”

Tô Ngữ chỉ nói bốn chữ, liền đi theo sau Nhạc Tâm đi ra ngoài, nàng đều tới cửa rồi, mới nghe thấy giọng Hà Phương đáp đúng vậy, bởi vậy có thể thấy được, tốc độ nàng nhanh bao nhiêu.

Tô Ngữ vốn tưởng rằng tốc độ nàng liền rất nhanh, nhưng ai biết, đến khi nàng ra cửa nhà chính, lại không thấy Nhạc Tâm ở hành lang.

Tô Ngữ thở dài một tiếng, thật đúng là vội vàng.

Bất quá cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, tốc độ Tô Ngữ lại một chút cũng không chậm.

Đảo mắt, Tô Ngữ liền đến cổng lớn.

Người nàng còn không có ra cửa, liền nghe thấy được bên ngoài có tiếng nói chuyện.

Nghe thấy giọng Nhạc Tâm, Tô Ngữ mới yên lòng, bước chân cũng thoáng chậm lại.

Đến khi nàng đi đến cổng lớn, liền thấy khoảng cách cửa lớn hơn mười mét, có mười mấy người đứng, cũng có tiếng nói chuyện ồn ào truyền tới.

Sửa lần cuối: 9/2/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro