Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Thế nhưng thành thất học (đã beta)

Editor: Tiểu thư Hắc Quả Phụ

Mới vừa xoay người, muốn vào nhà nhìn Tô Ngôn, liền thấy Tần Liên đứng ở phía sau nàng, trên mặt treo nhàn nhạt tươi cười.

"Ngươi có chuyện gì?"

Nếu chuyện đã làm thỏa đáng, nàng lại không có hứng thú cùng bọn họ diễn kịch.

Tần Liên lộ ra một nụ cười hiểu rõ,

"Ngươi quả nhiên thay đổi."

Tô Ngữ nhún vai,
"Chờ ngươi ở trong sông chết quá một lần, ngươi cũng sẽ thay đổi."

Tần Liên nghe vậy lại không hề nhiều lời,
"Mặc kệ ngươi thay đổi như thế nào, chung quy vẫn là ta thắng."

Nói xong câu này, Tần Liên liền xoay người đi về phía thượng phòng.

Tô Ngữ nhìn bóng dáng Tần Liên, không sao cả cười cười, hướng tới phía tây đi vào phòng Tô Ngôn.

Thời điểm giữa trưa, Tô Ngôn tỉnh lại, nàng nấu cháo cho Tô Ngôn, Tô Ngôn cũng chỉ ăn nửa chén, lại tiếp tục ngủ.

Giờ phút này Tô Ngôn vẫn ngủ như cũ, khuôn mặt nhỏ đã khôi phục được sắc mặt bình thường, hô hấp cũng không hề trầm trọng.

Tô Ngữ dọn cái ghế ngồi ở bên cửa sổ, chống cằm, nhớ tới câu nói vừa rồi của Tần Liên.

Ý tứ trong lời nói của Tần Liên nàng biết rõ, từ trong trí nhớ nguyên thân, nàng cũng đã biết, Tần Liên sau khi theo Lý thị đi vào Tô gia, vẫn luôn coi nàng và Tô Ngôn là cái đinh trong mắt.

Đến nỗi nguyên nhân là cái gì, không ngoài cái khác, nàng và Tô Ngôn là con Tô An, mà nàng (Tần Liên) lại là con vợ kế với chồng trước.

Bất quá, Tần Liên nói ngọt lại có tâm kế, đem Tô An dỗ rất vui vẻ, liền đem đứa con gái ruột là nàng quăng qua sau đầu.

Sau khi long phượng thai sinh ra, Tô An càng đem nàng và Tô Ngôn quên sạch sẽ.

Hiện tại, chính mình lại bị Lý thị lấy giá hai mươi lượng bạc bán đi, tiền bán này, lại cho Tần Liên làm của hồi môn, Tần Liên tự nhiên càng thêm cao hứng.

Nàng hôm nay muốn đem Tiểu Ngôn mang đi, hơn nữa liền dời hộ tịch cùng nhau mang đi, việc này tương đương với từ Tô gia hoàn toàn thoát ly ra ngoài, Tần Liên tự nhiên cho rằng nàng ta thắng lợi.

Thành công đem nàng và Tiểu Ngôn từ trong nhà chính mình đuổi ra, Tần Liên là người ngoài lại hưởng thụ nhà này hết thảy.

Nàng đều có thể tưởng tượng được Tần Liên giờ phút này trên mặt khẳng định cười ra một đóa hoa, bất quá, đến tột cùng là tốt vẫn là xấu, còn còn chờ nghiệm chứng.

"Ân ~"

Tô Ngữ đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy Tô Ngôn trên giường phát ra một tiếng ưm, vội vàng đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

"Tiểu Ngôn, ngươi cảm giác thế nào?"

Tô Ngôn chậm rãi mở mắt ra, đối với Tô Ngữ hơi hơi mỉm cười,
"Tỷ, ta khát."

"Tỷ châm trà cho ngươi."

Tô Ngữ nói liền đi tới băng ghế nhỏ thấp ven tường.

Phía trên băng ghế để một ấm trà, bên trong trà là nàng đã nấu trước, giờ phút này độ ấm vừa lúc.

Tô Ngôn liên tiếp uống xong ba ly, mới lắc đầu nói không uống.

"Tỷ, hôm nay ta có phải liền có thể đi theo ngươi hay không?"

Tô Ngôn nằm ở trên giường, nhìn đôi mắt nhìn Tô Ngữ sáng lấp lánh.

Tô Ngữ gật gật đầu thật mạnh,
"Đúng vậy, trong chốc lát chờ Khương, ân, tỷ phu ngươi trở lại, chúng ta liền cùng nhau đi. Tỷ tỷ không phải đã nói rồi sao, nhất định sẽ đón ngươi đi."

Tô Ngôn nghe vậy lại cười cười, chẳng qua rất nhanh hạ xuống,
"Ta biết, là cha mẹ không muốn nuôi ta, ta sinh bệnh không thể làm việc, còn phải bỏ tiền nuôi. Cho nên, bọn họ mới đem ta ném cho ngươi."

Tô Ngữ yên lặng nhìn đầu Tô Ngôn, ôn nhu nói,
"Nói ngốc cái gì, ngươi chỉ là sinh bệnh, dưỡng mấy ngày, bảo đảm vẫn tung tăng nhảy nhót được."

Tô Ngôn rũ xuống mí mắt, trong miệng nói,
"Tỷ tỷ, ngươi không cần gạt ta, buổi sáng thời điểm các ngươi nói chuyện, ta đều nghe thấy được."

Tô Ngữ ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới, lúc ấy Tô Ngôn thế nhưng đã tỉnh.

Bất quá, Tô Ngữ giờ phút này cũng không chuẩn bị giải thích cái gì, vạn nhất để cho người khác nghe thấy được, chỉ sợ lại sẽ có biến cố.

Cùng Tô Ngữ nghĩ giống nhau, Lý thị giờ phút này liền đứng ở bên ngoài nghe bọn họ nói chuyện.

Lý thị vốn muốn cùng Tô Ngữ khách sáo vài câu, rốt cuộc, Tô Ngữ cũng coi như đã gián tiếp giúp nàng, đem người sẽ cùng nhi tử nàng tranh gia sản mang đi.

Nhưng nàng còn không có đi vào trong phòng, liền nghe được Tô Ngôn đã tỉnh lại, trong lòng vừa động, Lý thị liền dừng bước chân, đứng ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện.

Giờ phút này không có nghe được Tô Ngữ trả lời, Lý thị cảm thấy Tô Ngữ chắc hẳn không biết nói như thế nào.

Lý thị chỉ cảm thấy tâm tình của mình thoải mái không ít, cái đinh cắm ở trong lòng nàng, xem như muốn rút.

"Ai nha, Tiểu Ngôn tỉnh a."

Lý thị nhấc chân liền đi vào trong phòng, nhìn Tô Ngôn nằm trên giường, khoa trương mà nói.

Tô Ngữ quay đầu, liền thấy trên mặt Lý thị mang theo nụ cười khoa trương mà đi đến,
"Đúng vậy, tỉnh."

Thái độ Tô Ngữ và Tô Ngôn không tốt, nhưng Lý thị một chút cũng không ngại, tiếp tục cười nói,
"Tỉnh liền tốt a. Tiểu Ngôn, một lát liền đi theo tỷ tỷ ngươi đi nhà nàng, khẳng định so ở nhà tu dưỡng đều tốt hơn, nói không chừng, còn có thể sống lâu mấy năm đấy."

Quả nhiên, Tô Ngôn ngừng nói, ánh sáng trong mắt lại ảm đạm vài phần.

Tô Ngữ trong lòng tức giận, trong miệng lạnh lùng nói,
"Nương, ngươi là tới cho bạc sao?"

Lý thị sửng sốt,
"Cái gì bạc?"

Tô Ngữ châm chọc cười,
"Nương thật là quý nhân hay quên chuyện, tuy rằng cha kêu ta đem Tiểu Ngôn mang đi, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Ngôn cũng là con của hắn, ta làm tỷ tỷ thay hắn chiếu cố, hắn cũng phải cho chút bạc đi?"

Lý thị nghe vậy lập tức xấu hổ lên, cười mỉa nói một tiếng,
"Ai nha, ta thời gian này liền chịu không nổi, hoa mắt, đầu đau, ngươi vừa mới nói cái gì? Tính, ta đi về trước nghỉ ngơi trong chốc lát, trong chốc lát các ngươi đi, liền không cần cùng ta nói."

Nói xong, Lý thị liền như một cơn gió đi ra ngoài, nào có bộ dáng đau đầu?

Tô Ngữ thấy vậy chỉ cười lạnh, vội vàng nói với Tô Ngôn,
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, tỷ tỷ nhất định sẽ chữa khỏi ngươi, ngươi không phải bệnh nặng gì, chỉ cần ăn ngon chút, hảo hảo bồi bổ là được."

Tô Ngôn gật gật đầu, không có trả lời. Hắn tuy rằng tuổi không lớn, nhưng chuyện trong thôn cũng đã nghe nói.

Tỷ tỷ gả cho Khương Kỳ này, có thể nói là cô nhi, lại bị Triệu gia đuổi ra khỏi nhà, trừ bỏ mấy gian phòng ở, hai mẫu đất hoang, cái gì cũng không có.

Tuy rằng có công phu săn thú tốt, nhưng săn thú tốt cũng đủ lấp bụng thôi.

Hơn nữa, nếu hắn uống thuốc, điều dưỡng, chỉ biết cho hai người tỷ tỷ và tỷ phu gia tăng gánh nặng.

Tô Ngôn giờ phút này cảm thấy, chính mình không bằng chết đi, như vậy cũng sẽ không liên lụy tỷ tỷ.

Tuy rằng, ở thời điểm nóng hồ đồ, hắn rất hy vọng tỷ tỷ có thể tới cứu hắn.

Tô Ngữ cũng không biết Tô Ngôn trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ nhiều như vậy, thấy Tô Ngôn không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn mệt mỏi.

Hai tỷ đệ từng người tự hỏi chuyện chính mình, mãi cho đến Khương Kỳ và Tô An trở lại Tô gia.

Nhìn Khương Kỳ đi vào, đôi mắt Tô Ngữ tỏa sáng,
"Làm xong? Cho ta xem."

Khương Kỳ từ trong lòng ngực móc ra tờ giấy đưa tới tay Tô Ngữ, Tô Ngữ nhìn kỹ nửa ngày, uể oải lại đem giấy đưa trả cho Khương Kỳ.

Này chữ trên giấy, một chữ nàng cũng không biết.

Không nghĩ tới, kiếp trước học mười mấy năm, tới nơi này, thế nhưng thành thất học.

Tô Ngữ chỉ lo cúi đầu miên man suy nghĩ, lại không có nhìn đến ý cười trên mặt Khương Kỳ chợt lóe mà qua.

Sửa lần cuối: thứ 2, 9/3.
Bí mật làm nên sự quyến rũ của phụ nữ-Vermouth.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro