Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tiêu Tư Anh trở về đã là tối muộn. Tôn phủ bốn phía treo đèn lồng, yên tĩnh nằm giữa kinh đô phồn hoa náo nhiệt. 

" Tiểu thư." 

Đông Ngân đứng thẳng như một bức tượng ở cửa, nhìn thấy nàng liền khẽ nhún chân xuống hành lễ. 

Trông thấy Đông Ngân, lòng nàng cảm thấy không quá thoải mái. Đối phương nhìn nàng chằm chằm không bỏ đại biểu rằng, Tôn Liễu Nhân không tin nàng. 

" Lưu tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã tỉnh lại rồi."

" Thật sự?"

" Thật sự."

" Đa tạ." Tiêu Tư Anh nói thế rồi chạy nhanh vào bên trong. Mặc dù Tôn Liễu Nhân mới hôn mê một ngày thôi nhưng trong một ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cấp thiết muốn nhìn thấy nàng ấy để làm yên cõi lòng đang nhức nhối của mình. 

Nàng đến đúng lúc Đoan Mộc cầm khay đi ra ngoài giao cho nha hoàn khác. Vị đắng nhàn nhạt toả ra từ chén sứ nói cho nàng biết nàng ấy vừa uống thuốc xong.

Thấy nàng đến, Đoan Mộc có chút vui mừng lên tiếng.   

" Lưu tiểu thư."

" Liễu Nhân thế nào?" 

" Tiểu thư đã tỉnh, đang ở bên trong, mời tiểu thư vào."

Nàng gật đầu với Đoan Mộc coi như cảm ơn. 

Trong phòng ánh đèn nhàn nhạt chiếu khuôn mặt của nàng ấy thành nửa tối nửa sáng.

" Ngươi đã trở về."

" Ngươi thấy thế nào?"

Tôn Liễu Nhân nghiêng đầu nhìn nàng, nói:

" Ngươi thích uống Xuân Nhất Mộng không? Ta không thích Xuân Nhất Mộng."

Ánh mắt của nàng ấy phản chiếu lại ánh đèn, có chút đáng sợ.

Nàng ấy đang tức giận.

Tiêu Tư Anh ngồi xuống ghế, hỏi:

" Vì sao không thích?"

Chuyện gì khiến Xuân Nhất Mộng từ vị trí đồ uống yêu thích nhất rơi xuống vị thế bị ghét bỏ thế này cơ chứ?

Nàng thử qua, vị rượu cũng chưa từng thay đổi.

" Nó khiến ta nghĩ về quá khứ."

Những ngón tay của nàng vô thức nắm chặt lại.

Tôn Liễu Nhân im lặng nhìn nàng trong chốc lát rồi cười khổ:

" Nghe nói Tiêu huynh đã nói cho ngươi rồi. Chuyện nàng ấy vì ta mà chết."

" Vì sao ngươi lại làm thế?"

" Vì sao ư?"

Tôn Liễu Nhân bật cười:

" Nàng ấy vì cứu ta mới chết. Ta nói có gì sai sao?"

Tiêu Tư Anh không tin nổi mà nhìn nàng ấy.

" Không khác? Ngươi phát điên rồi có phải hay không? Tiêu Tư Anh vì cứu ngươi mà trúng độc đúng là sự thật. Nhưng đó là nàng ấy tự nguyện! Nàng ấy cứu sống ngươi để ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?!"

Tôn Liễu Nhân gào lên:

" Ngươi thì hiểu cái gì?! Nếu năm đó ta không cố tình đến tìm nàng ấy, nàng ấy hiện tại vẫn còn sống tốt!"

Nàng ấy nói xong liền che ngực ho khan.

" Ngươi không sao chứ?"

Tiêu Tư Anh hốt hoảng ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay nàng ấy.

Tay nàng ấy thật lạnh mặc cho căn phòng vô cùng ấm áp.

Khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má đối phương, lửa giận tắt ngấm. Nàng ngây người ngồi tại chỗ, không biết làm sao cho phải.

Không phải nàng chưa từng nghĩ cái chết của mình sẽ ảnh hưởng đến nàng ấy, chỉ là nàng không muốn tưởng thêm. Nàng sẽ chết, cứ tập trung suy nghĩ những điều đó chỉ khiến nàng không dễ chịu.

Nàng, cũng thực xin lỗi nàng ấy.

" Tiêu Anh không trách ngươi."

" Ta biết, tỷ ấy không trách ta."

Tôn Liễu Nhân nhắm mặt lại, môi mím chặt, cố nén lại sự chua xót khiến trái tim nàng khó thở này. Bàn tay kia nắm chặt lấy tay Tiêu Tư Anh.

" Bao nhiêu năm nay đều là ta tự giận bản thân mà thôi." 

***

Tiêu Tư Anh, không bỏ xuống được Tôn Liễu Nhân, đồng nghĩa với việc nàng chọn ở lại kinh thành.

Nếu ai biết được thân phận của nàng nhất định sẽ mắng nàng ngu ngốc bất kham, tiện hề hề. Rõ ràng biết không thể đạt được gì từ nàng ấy lại cố chấp muốn bảo vệ đối phương.

Nhiều năm trước, khi nàng nhìn thấy nàng ấy khóc, nàng đã quyết định cứu nàng ấy. Lần này, cũng vì nàng ấy khóc mà nàng quyết định lưu lại kinh thành.

Thuở thiếu thời nàng tin tưởng tiền có thể sai khiến quỷ thần, đến bây giờ nàng vẫn tin nàng có thể làm những điều mình muốn. 

Sáng sớm hôm sau, nàng rời Tôn phủ đi Mạc Tiếu Lâu. 

Mạc Tiếu Lâu ở kinh thành danh khí cực cao, là nơi thanh nhã cho văn nhân khắp nơi đến nghỉ ngơi đàm luận. Ở Mạc Tiếu Lâu ngẩng đầu cúi đầu đều có thể nhìn thấy đủ các con em quý tộc hào môn. 

Nơi nay quanh năm náo nhiệt, giây phút yên tĩnh nhất cũng chính là sáng sớm, khi mọi người vẫn còn say trong giấc ngủ.

Tiêu Tư Anh tự bỏ tiền xây nơi này, nên làm thế nào nên đi đường nào, nàng vô cùng quen thuộc. 

Thư phòng phía Tây ở lầu ba.

' Cốc cốc '

Ánh nến trong phòng khẽ lập lòe. 

Sầm Huân đang đắm chìm trong sáng tác, nghe thấy tiếng gõ cửa mới ngẩng đầu nhìn lên.

" Ai?"

Hắn không nghe thấy tiếng trả lời, đối phương ngược lại cũng cũng không rời đi. 

Đây là chuyện gì? Cố tình đến gây sự? 

Đến gây sự cũng không nên tìm đến thư phòng của hắn a. 

Sầm Huân gãi cằm, nghĩ không ra đối phương là ai. 

Cánh cửa mở ra từ bên trong, đầu đội quan ngọc, y phục may từ cẩm Vân Nam, Sầm Huân xuất hiện trước mặt nàng với dáng vẻ vô cùng thân sĩ. Quen biết nhiều năm nàng vẫn luôn cảm thấy kinh ngạc về việc Sầm Huân thân là ám vệ nhưng lại cực giống một vị công tử nhà giàu, từ ngoại mạo đến khí chất không có chút nào là khác biệt. Cái dáng vẻ có phần cao ngạo tự tin kia, làm sao hắn lại có thể tự nhiên như thế chứ?

" Không biết cô nương có việc gì?..."

Sầm Huân ngưng bặt vì kinh ngạc, gần như hoảng hốt. Ánh mắt của đối phương loé lên một đạo quang mang tựa như hắn nhìn thấy một điều không tưởng.

Tiêu Tư Anh có cảm giác, Sầm Huân biết thân thế của thân thể này.

Nàng là người ra tay trước. 

Hắn phản ứng cực nhanh, nghiêng người lùi lại. Hắn cũng không để mình vô cớ bị đánh, thân ảnh của hắn nhanh đến độ không tưởng, vừa tránh vừa đánh, giống như bóng ma lượn lờ trong thư phòng.

Chẳng qua mấy chiêu sắc mặt của hắn có thể nhìn bằng mắt thường đại biến. Từ nghi hoặc cho đến không thể nào tin nỗi rồi mừng rỡ như điên.

" Tiểu thư!"

Hắn lùi về phía sau vài bước, quỳ xuống đất.

" Ta không phải Tiêu Tư Anh." Nàng nói.

Hắn lắc đầu, nước mắt như mưa, nói:

" Là tiểu thư, không thể nhầm được!"

Hắn bò đến trước mặt nàng, không giữ chút thể diện nào ôm lấy chân nàng, vừa khóc vừa cười:

" Tiểu thư rốt cuộc cũng đã trở về rồi."

Hắn thút thít oán giận:

" Tiểu thư đoạt xá cũng nên sớm một chút đoạt xá chứ, đều đã bốn năm. Đôi mắt này đã vì tiểu thư khóc cạn, trái tim này đều đã nứt rạn vì đau a..."

Trái tim của hắn cũng thật lớn. Chẳng cần giải thích bằng ba ngàn tự hắn đã chấp nhận chuyện nàng sống lại trong thân xác của người khác. Chuyện tà môn đoạt xá hắn cũng dám nói chẳng chút e dè.

Tiêu Tư Anh đánh hắn một cái, mắng:

" Một đại nam nhân, hơi một chút là khóc còn ra thể thống gì?"

" Còn không phải tại người!" Hắn có phần giận dữ nói. 

Sầm Huân lững tha lững thừng từ dưới đất đứng lên. Một cách rất cầu kì lấy khăn tay từ trong ngực áo ra, chấm nước mắt.

" Tiểu thư mời ngồi."

Hắn đem cửa đóng lại. Quay người lại thấy nàng vẫn đứng, có chút ngượng ngùng đem bản thảo tràn lan khắp nơi gộp lại một chỗ, dọn ra một vị trí tương đối thoải mái của nàng ngồi.

Sinh li tử biệt, cố nhân vẫn có cơ hội gặp lại, thật tốt.

" Mọi người thế nào?"

" Theo như tiểu thư an bài. Phần đa đều đổi nghề kiêm làm tình báo. Phách Đồ thậm chí đã cưới vợ sinh con. Đứa nhỏ năm nay 2 tuổi."

Sầm Huân kể cho nàng nghe sơ lược tình hình của các thành viên ám vệ, rồi chuyện kinh đô ở kinh đô.

Bốn năm, không ngắn cũng không dài, nhưng đủ để biến thương hai thành tang điền, người xưa thay đổi dáng vẻ.

" Mấy năm nay quả là đã xảy ra nhiều chuyện."

Sầm Huân lặng thinh nhìn nàng, ánh mắt có điều muốn nói rồi lại thôi. Hắn không phải người có thể thủ được bí mật nhưng cũng chính là hắn, là người giỏi nhất trong số ám vệ của nàng.

" Nói đi."

" Tôn tiểu thư, thực sự đã thay đổi rất nhiều."

Tiêu Tư Anh không ngạc nhiên, ra hiệu cho hắn nói tiếp:

" Vậy là tiểu thư cũng biết a..."

" Nàng ấy đã làm ra những chuyện gì?"

Sầm Huân chưa nói vội, hắn đứng dậy đi đến giá sách trong cùng, mở ra cơ quan, lấy cuốn sách da dê trong đó ra đưa cho nàng.

Dưới ánh đèn leo lắt, Tiêu Tư Anh đọc những dòng chữ ngắn gọn khiến nàng đau lòng như cắt.

" Xuân Vũ hiện tại đi theo Tôn tiểu thư, những thứ này đều là nàng ấy viết."

Rồi hắn thở dài, nói:

" Bốn năm nay, Tôn tiểu thư cũng không dễ dàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl