Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Họ ngồi ở bên hồ thủy tạ ăn sáng, ánh mặt trời ấm áp xua tan đi cái lạnh của sương sáng.

" Chút nữa ngươi định làm gì?"

" Ta định đi một chuyến Tiêu gia."

Nàng ấy gật đầu, không nói gì nữa.

" Sao thế?"

" A Anh, tỷ biết không Tiêu huynh, huynh ấy thực sự rất ngốc..."

Nàng ấy nói chuyện có chút giận dỗi, cũng thực nghiêm túc. Điều đó khiến nàng buồn cười.

" Không trách hai người không vừa mắt nhau."

" Đừng lo, ta sẽ không ở Tiêu gia luôn đâu. Dù sao bây giờ ta cũng không phải Tiêu Tư Anh."

***

Tiêu gia loạn cả lên, bởi vì người dám đánh gia chủ Tiêu gia, một tiếng thét lui ám vệ, một lần bẻ gãy ngón tay chật khớp vai của tiểu thiếu chủ Tiêu gia đến Tiêu gia.

Người dẫn đường cho Tiêu Tư Anh chính là một kẻ xấu số từng ra ngoài làm chuyện xấu với Tiêu Tư Thành, hắn biết được sự lợi hại của đối phương nên rụt đầu như con chim cút dẫn đối phương đi gặp gia chủ của mình.

Trên đường đá, nàng nhìn thấy Tiêu Tư Thành đang nằm dài trên hiên tắm nắng, một bên tay bị cột thành một cái bánh bao.

Tiêu Tư Thành mơ màng nằm ở trên ghế mà không biết nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh, cho đến khi Tiêu Tư Anh lên tiếng.

" Thoải mái quá nhỉ?"

" Hừm, lại dám có kẻ móc mỉa bản thiếu gia...!!!"

" Ngươi làm gì ở đây!!!"

Tiêu Tư Thành hốt hoảng gặp phải ma, nằm mơ nuốt phải ruồi bọ. Hắn ngồi bật dậy. 

" Không bận học hành?"

" T-Ta bị thương...Lão sư cho ta nghỉ vài hôm..."

Nàng gật đầu, nói:

" Tốt nhất đừng ra ngoài gây chuyện. Để ta biết ngươi ở ngoài làm loạn, ta thay cha người đánh đoạn chân chó của ngươi. Hiểu không?"

" H-Hiểu...Ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà..."

Đợi đến lúc Tiêu Tư Anh đi rồi, Tiêu Tư Thành mới nhận ra không ổn. Vì sao hắn phải sợ nàng ta cơ chứ?

Những ngón tay đau nhức nói cho hắn biết, hắn nên sợ. Nàng ta thực sự sẽ đánh đoạn chân hắn nếu hắn dám làm càn.

" Hừ, ta ở nhà dưỡng thương chứ ta còn lâu mới sợ nàng ta."

Tiêu Trừng Mục không biết nàng sẽ đến, hắn đang ngồi trên bàn kiểm tra sổ sách.

" Gia chủ, có người đến gặp."

" Ai?"

" Là ta. Muốn ta đợi ở cửa bao lâu?"

Tiêu Trừng Mục từ trong suy tưởng của mình tỉnh lại. Hẳn không tin tưởng tai mình, đưa tay ngoáy vài lần, hỏi lại.

" Ai cơ?"

" Tổ tông của ngươi đấy."

Cửa bị đạp mở.

Bút trong tay hắn rơi xuống trên bàn, còn hắn đứng bật dậy.

Tên gia đinh sợ hãi quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đầy đầu. Hắn thực sự sợ vị ma đầu này ở thư phòng của gia chủ tác loạn như lần trước, dù nàng ta có làm thế nào, với tội đưa nàng ta vào Tiêu phủ cái mạng nhỏ của hắn cũng khó mà bảo toàn được.

" Ngươi đi đi. Báo với mọi người không ai được lại gần. Kẻ nào dám đến gần ta đánh kẻ đó thị chúng."

" Là, là. Tiểu nhân đi ngay."

Gia đinh đi rồi, Tiêu Tư Anh đóng cửa lại.

Không khí thực sự quá mức nặng nề, tác phong hành động thô bạo khiến Tiêu Trừng Mục thực sự cảm thấy nàng ấy là đến trừng trị chính mình.

Nhưng hắn, dạo này có làm gì đâu a?

Chẳng nhẽ là tên tiểu tử không nên thân kia lại trốn ra ngoài gây chuyện?

Trong một đoạn thời gian ngắn ngủi Tiêu Trừng Mục đã suy xét đến rất nhiều thứ nhưng thủy chung vẫn không xác định được, nàng ấy vì sao lại đến đây.

" À, ừm...Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây thế?..."

" Đừng sợ hãi như vậy. Cũng đâu phải lần đầu tiên ngươi bị đánh. Ta cứ nghĩ ngươi đều quen rồi."

Một câu nói chứa đựng rất nhiều thông tin.

Đầu tiên, theo như cách nàng ấy nói, họ đã quen nhau rất lâu.

Thứ hai, nàng ấy đã đánh hắn không chỉ một lần.

Thứ ba, đã đánh nhiều đến nỗi hắn tập mãi thành quen.

Người duy nhất hắn có thể nghĩ đến đó là Tiêu Tư Anh.

" Ngươi lúc nào cũng thất ngây ngốc như vậy. Ta trở về, ngươi có vẻ không quá vui mừng."

" N-Ngươi...thực sự là A Anh? Nhưng, không đúng a..."

Tiêu Tư Anh biết tính huynh mình là vậy nên cũng không vội vàng, nhàn nhã ngồi đợi Tiêu Trừng Mục tự mình chải chuốt cho rõ ràng.

Quá khá lâu, Tiêu Trừng Mục mới trở nên bình tĩnh. Hắn hỏi nàng:

" Mẫu thân của ngươi là ai?"

" Mộc Phù Vân, người Giang Nam."

" Ta lại hỏi ngươi, lần đầu tiên ta gặp ngươi là khi nào?"

" Năm ta năm tuổi, ngươi tám tuổi."

" Ngươi trở về Tiêu gia năm bao nhiêu tuổi?"

" Năm ta mười bốn tuổi."

" Vì sao ngươi thích đánh ta?"

" Vì người kiếm pháp không tinh, một lòng chỉ nghĩ đến bạc..."

" Vì ngươi tâm tính đơn thuần."

Qua mỗi câu trả lời, thần thái trên người Tiêu Trừng Mục càng ngày càng toả sáng.

" Năm đó trước lúc ngươi đi, ngươi đã dặn ta điều gì?"

Tiêu Tư Anh nhăn mi, có chút tức giận nói:

" Đừng xen vào chuyện triều đình, chuyên tâm kiếm bạc của ngươi đi. Thay ta chăm sóc Tôn Liễu Nhân, đừng để nàng ấy chịu thương tổn. Chỉ là ngươi, con mẹ nó, đem lời ta nói như gió thoảng bên tai, uy cẩu ăn hết."

" Tư Anh, muội thực sự...thực sự sống lại a..."

Tiêu Trừng Mục muốn ôm mà không dám, chỉ biết thun thít ở bên cạnh.

Tiêu Tư Anh nhìn người huynh trưởng không nên thân của mình chỉ cảm thấy sọ não đau.

Nhưng dù sao cũng là thân nhân của mình. Đánh mắng thế nào hắn cũng nằm trong số người ít ỏi đối tốt với nàng, 

" Được rồi, đừng khóc. Ta đến để bàn chính sự."

Hắn được phép ôm nàng, khóc lóc một trận thật lâu rồi mới bỏ ra. Hắn có chút xấu hổ về sự nhạy cảm của mình.

Hắn lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt, ho khan vài tiếng để giảm bớt sự bối rối.

" Ừm, muội muốn bàn chuyện gì?"

" Gia tài của Đỗ gia."

Tiêu Trừng Mục đối với tình thế triều đình mơ hồ nhưng vẫn rõ ràng các thế lực đang chi phối thương trường.

" Đỗ gia? Muội muốn ... Đỗ gia?"

Hắn làm động tác cắt cổ, theo kiểu của thương nhân thì đó mang ý chỉ nuốt chửng.

Không có gì có thể khiến một thương nhân vui hơn chuyện kiếm được thật nhiều tiền.

" Huynh biết Đỗ gia nghề chính là làm chính trị, nghề phụ là thương nhân sao?"

Tiêu Trừng Mục gật đầu, nói:

" Xác thực có nghe qua."

" Độ khó cao không?"

" Có chút cao..." Hoặc nói là rất cao. Nhưng Tiêu Trừng Mục là một thương nhân giỏi, nên độ khó càng cao đối với hắn nghĩa là tiền kiếm được càng nhiều. Tiền càng nhiều hắn càng hưng phấn. 

" Nhưng có thể tìm biện pháp, dù sao Tiêu gia so với Đỗ gia giàu hơn." 

Hắn nói đến đây thì dừng lại nhìn nàng, chần chừ hỏi: 

" Nhưng muội không phải là không muốn động vào chuyện triều chính hay sao?" 

Tiêu Tư Anh nhìn hắn, cảm khái:

" Nếu chuyện tâm kế huynh có thể suy nghĩ thấu đáo như thế này thì tốt."

Hắn nghe vậy liền biết nàng vẫn còn oán hắn chuyện ám sát Tôn Liễu Nhân nên hắn chỉ có thể ngượng ngùng gãi đầu.

" Chuyện đối đầu với Tôn Liễu Nhân, là ta sai. Ta nhận lỗi. Muội, đừng tức giận."

" Huynh nói xem, ta làm sao có thể không tức giận?" 

Ngày đó, nàng xúc động đến nỗi muốn đánh bạo đầu chó của Tiêu Trừng Mục, và nàng cũng đánh rồi. Đến bây giờ việc nào việc nấy cũng không có cách gì có thể thay đổi. Chính nàng cũng lâm vào vũng bùn chính trị mà nàng ghét bỏ bấy lâu, có thể mắng hắn gì được đây. 

" Thôi, được rồi. Không nói chuyện cũ, chúng ta tiếp tục bàn chuyện Đỗ gia đi."

" Muội muốn làm thế nào?" 

" Đầu tiên, đừng làm quá lớn. Đỗ gia không phải vừa nhận được một đơn hàng đá quý từ Quý Châu sao? Đá quý từ Nam Hải chuyển đến cũng không dễ lấy như vậy." 

***

" Ngươi định làm thế nào?" 

Trịnh Cố Quân nhà nhãn nói: 

" Mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng hết rồi. Chỉ là tài lực của Đỗ gia, vào bước đường cùng cũng có thể tạo ra sóng gió nhất định." 

Đỗ gia có một vị đại quan nhất phẩm, một vị Quý phi, còn không thiếu quan môn đệ tử, có thể xếp vào một trong những gia tộc huy hoàng nhất hiện tại. Đã vậy, Đỗ gia không chỉ có quyền cũng rất có tiền, đủ loại cửa tiệm trải dài toàn quốc, là một kẻ thù ghê gớm và một con mồi béo bở trong mắt mọi người. 

" Tiêu hao tài lực của Đỗ gia cần có thời gian." 

" Ngươi biết không, dạo gần đây, ánh mắt trời chiếu rọi Trịnh quốc đang dần dần mờ nhạt."    

Nàng biết trong lời của hắn còn có ý tử khác. Mà ý tứ kia cũng thực sự rất dễ hiểu. 

" Ngươi nói, vị kia không ổn?" 

" Đã kéo dài ba năm rồi, sợ là không chống được lâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl