Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đùa giỡn ta !





Phòng y tế . 

Đông Nha lặng lẽ nhìn Hoài Anh đang ngủ thiếp đi . 

Hắn khẽ lắc đầu . 

Đúng là hắn không có chút cảm giác với người con gái khác , nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô , chẳng biết sao hắn lại muốn che chở . Nhưng như thế thật có lỗi với một người khác .

Hoài Anh vật vờ , thoáng chút tỉnh lại , cô không có thói quen khi ngủ dậy là nói năng lung tung , cô thức dậy trong sự im lặng , mới ngẩn ra khi thấy Đông Nha đang ngồi đó :

                                - Cậu đưa tôi tới đây sao ?

Đông Nha lúc này không đeo kính , nhưng lại toát ra cái vẻ lạnh lùng dường như cảnh cáo tất cả mọi người đừng đến gần . Hướng mắt về phía Hoài Anh đã thức dậy , lười biếng trả lời tựa không muốn ở lại lâu :

                                 - Là do tôi . Cậu khỏe rồi thì tôi đi đây .

Hoài Anh nhìn theo bóng của Đông Nha khuất dần . Là tiếc nuối điều gì sao ? Cô không xác định được cảm xúc bấy giờ . Dường như cảm giác bị bỏ rơi đã quá quen thuộc . 

Cô cũng là con người . Kiêu ngạo nhưng thực chất cũng cần có người yêu thương cạnh bên . Nhưng từ quá khứ đến tận bây giờ , cảm giác trống trải cứ bao trùm , liệu có ai có thể làm bạn với cô được đây * Kêu than gì , do ăn ở cả thôi *

...

...

...

...

Tiết học thứ 2 bắt đầu thì cô mới mò mẫm đi tìm lớp . Là lớp A1 . Cuối dãy tằng trên cùng . Trường này lớp thế nhưng bày trí khoa học , tìm lớp cũng dễ dàng .

Cô ngang ngược bước vào tự nhiên mặc kệ cô giáo đang giảng bài làm cả lớp bất ngờ , nín thinh , dường như hốt hoảng tới nỗi muốn ngừng thở , chỉ nghe xào xạc tiếng gió thoảng . 

Giáo viên tròn mắt nhìn xem cô định làm gì . Thì Hoài Anh cũng lên tiếng trước :

                         - Chào cô , chào các bạn , e chỉ vào lớp thôi . 

Đám học sinh trong lớp thấy thế nhao nhao : 

                         - Ai thế ?

                         - Sao lại có con người vô lễ đến thế ?

                         - A ! Hình như là người còn lại vắng mặt ở lớp mình . Hình như tên là ..... Hoài Anh 

Cô Giáo viên nhìn Hoài Anh bằng con mắt khinh thường vì nghe nói , Hoài Anh chẳng qua chỉ là thân cận của công chúa Thiên Nha dựa hơi mà được vào Royal học viện , liền đặt quyển sách xuống văng lời lăng mạ : 

                          - Cô là ai ? Là hầu gái tên Hoài Anh sao ? Nếu là như thế thì nên biết thân biết phận , nơi đây toàn con nhà quý tộc , không phải nơi , tiện tì như cô huênh hoang . 

Hoài Anh nghe thế đứng người . Hầu gái ? Tì tiện ? Tên nào mà đưa ra lời đồn ác ý vậy . Cô không tức giận , cũng quay lại nhìn bà giáo viên kia . Là giáo viên Lịch sử , xinh xắn cái vẻ thanh lịch tầm hơn 30 tuổi nhưng còn rất đẹp . Lời nói cũng trẻ nữa . Chả gì ..... lại có thể khinh cô như thế . Cô nhìn thẳng vào mắt cô ta , lạnh lùng lên tiếng :

                          - Dù là hầu gái thì đỡ lưng ta còn có Đại công chúa của Thiên Nha . Bà cũng nên cẩn thận lời nói . Ta thân với Đại công chúa chẳng lẽ cậu ấy không vì ta đuổi cổ bà ra khỏi cái học viện này được sao .

Cô nói đúng . Nếu chúng tin cô là hầu gái . Hầu gái mà được vào Royal , quả thật chống lưng phải vững chắc và cực kì thận cận . Hơn nữa lại nghe nói Đại công chúa Thiên Nha rất tàn độc , Thiên Nha hoàng gia là tộc hoàng gia mạnh nhất nhì thế giới . Nhất định không thể động , đến cả hầu gái cũng không thể động .

Bà cô Lịch sử nghe câu đó cũng bớt cái vẻ uy hiếp kia . Nhưng thây vào đó là giọng của một cô gái khác :

                             - À ... mà nhìn nhỏ này có vẻ quen .... gặp ở đâu rồi nhỉ ... ?

        ..... À ...là cô ta con nhỏ mà lúc ở cổng trường dám tiếp cận anh Vũ Phong .  

                              - Là hầu gái mà hám huênh hoang . Nơi này không dành cho ngươi . Mau cút đi .

Thanh âm vang lên của một cô gái , vẻ mặt xinh đẹp , kiêu ngạo lên tiếng .

Là Mai An , con của chủ tịch tập đoàn đá quý top 10 thế giới . Mạnh miệng là đúng a . Nhưng cái tài sản đó với Thiên Nha cũng chỉ là một mẩu con con thôi .

Hoài Anh nhìn về phía cô ta cũng không muốn nói năng gì lặng lẽ nhòm xuống phía cuối lớp , còn một cái bàn trống . Mai An nhìn tức giận , đạp bàn : 

                              - Ngươi dám khinh thường lời nói của ta !

Nhìn vẻ mặt đó , cô cũng chẳng muốn đối chất , liền hướng về phía bà giáo viên đang ngẩn người :

                              - Cô tiếp tục giảng đi ạ !

Mai An bực dọc , kéo ghế ra lạnh lùng bước về phía Hoài An đang gục xuống mặt bàn vẻ muốn ngủ luôn . Lại càng khiến cô tức giận đến tím mặt . Mặc kệ tất cả các học sinh cũng giáo viên , cô sẵng giọng hét :

                               - Hoài Anh . Con nhỏ ăn mày mày đứng dậy cho tao . 

Hừ .... Đứng ? Hoài Anh mệt mỏi ngước mặt lên xem nhỏ định làm gì thì thình lĩnh một bạt tai giáng xuống nhanh chóng , khiến cô cũng chưa kịp định thần ...

...

... 

" Bặc "

...

Cô nhắm nghiền mắt ..... Chưa bị tát sao .... hay không có cảm giác * -.- Là do mặt dày đó mà *

...

...

Một cách tay rắn chắc che lấy thân thể cô bóp chặt lấy bàn tay của Mai An , khiến cô nàng càng tức giận , một phần vì đau một phần vì uất ức không làm gì được .

Hoài Anh ngước lên .... Là Đông Nha ...

Sao hắn lại ở đây .... chả lẽ .... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: