Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Nguy hiểm

Nghe giọng nói đó, nó an tâm hơn mà không làm loạn nữa nhưng tình cảnh lúc này thật...mờ ám. Nó dựa vào cạnh bếp, hai tay đều bị hắn gĩư, cả người hắn thì ép sát vào người nó, mà nó bây gìơ chỉ mặc một cái áo hai dây mỏng manh, hắn vừa tắm xong, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn. Khung cảnh vậy chỉ thíêu chưa làm chuyện "Cấm trẻ nhỏ" thôi. 

_"Đang làm gì?" -Hắn nhìn nó lặp lại câu hỏi cũ

_"Đi...Đi uống nước chứ làm gì. Tránh ra coi" -Nó đỏ bừng mặt đẩy hắn ra bay thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại, trời ạ!! Nếu cứ vậy sao nó kiểm soát được bản thân đây, nó phải có kế hoạch, phải có cách để kiềm chế bản thân. A! Nhớ rồi!! Nó rút điện thoại ra gọi cho một người, và như thế ngày mai sẽ là một ngày thú vị. 

Sáng nay nó dậy rất sớm, vừa đánh răng rửa mặt xong thì xuống nhà luôn, nhưng kì lạ nó chỉ ngồi xem tivi thỉnh thoảng đảo mắt ra cửa như chờ ai đó. Hắn từ cầu thang xuống thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, từ lúc nó mất trí nhớ về hắn tới giờ đã có nhiều chuyện khiến hắn không nói thành lời nhưng cái chuyện nó dậy sớm thì chắc là chuyện khiến hắn sock nhất. Đang tính lại gần hỏi bỗng thấy nó tươi cười chạy ra cửa, hắn tò mò ngó ra. Ngoài cửa, nó đang ôm một chàng trai, bên cạnh là một đống đồ nào là vali rồi túi lớn túi nhỏ nhưng hắn không quan tâm, cái khiến hắn khó chịu là nó đang ôm tên kia kìa, thằng đó là ai? Sao lại ôm nó thắm thiết vậy, mà không biết ngại à, ôm gì ôm lâu thế? Cứ thế cái cảm giác vừa khó chịu vừa chua chua cứ thoang thoảng quanh đây làm hắn bứt rứt chịu không nổi

_"Ai đây?" -Hắn bước ra, mắt nhìn "tên địch thủ" chằm chằm

_"Chào, tôi tên Tuấn, là con trai bà quản gia. Hôm qua Trang gọi điện cho tôi nói em nhà em có chút chuyện cần tôi xử lý nên tôi về đây giúp một thời gian" -Tuấn dịu dàng giới thiệu bản thân, mắt thỉnh thoảng nhìn nó cưng chiều.

Hắn nghe xong đủ thông tin rồi chẳng quan tâm đi thẳng vào nhà làm nó và Tuấn có chút khó hiểu

_"Anh thông cảm, tên đó bị "Lạnh bẩm sinh", đừng nghĩ nhìêu, ta vào nhà thôi" -Nó cười cười chữa cháy

Sau khi đã yên ổn trên ghế, hai người tíêp tục công việc nói chuyện phiếm quên thời gian mãi đến khi hắn nhắc vào ăn sáng mới để ý. Hắn cố tình vào bếp thể hiện chút tài lẻ vừa xem tên kia có thể làm gì sau đó lên lầu gọi Nguỵêt dậy.

Ngồi vào bàn ăn mà không khí...thật khó hỉêu, nó thì vừa ăn vừa gắp nhiệt tình cho Tuấn, thỉnh thoảng nói vài câu nghe rất chi là "khiêu khích hắn" như thế này: "Anh ăn nhiều vào cho khỏe, chứ sau mà không bảo vệ được người yêu thì chết" hay "Ăn tí rau tí cá vào cho đẹp da, sáng mắt nè". Nguyệt thấy cũng gắp nhiệt tình cho hắn. Tuấn chỉ cười vừa ăn vừa nói chuyện với nó, thỉnh thoảng gạ lời hỏi thăng hai người bên kia. Người nguy hỉêm nhất vẫn là hắn, lạnh lùng từ đầu đến cuối ăn không nói chuyện.

Bữa ăn cuối cùng cũng xong, nó kéo Túân ra phòng khách ăn trái cây để hắn và Nguyệt lại, cô ta thấy hắn không ổn lại gần dò hỏi

_"Du sao vậy, cơm ngon mà, bị bệnh hả" -Nói rồi đưa tay lại gần hắn nhưng chưa kịp chạm vào đã bị hắn đẩy ra, giọng bực bội

_"Tránh ra, không cần cô quan tâm. Lên phòng đi"

Nguyệt nghe vừa đau vừa tức, Du vì con nhỏ đó mà cáu với cô. Được lắm! Trò chơi bây giờ chính thức bắt đầu.

Trong khi đó, nó vẫn vui vẻ như chưa có gì xảy ra,, hắn vẫn bực bội vì sự xuất hiện đột ngột từ tình địch. Nói chung, nội bộ trong căn nhà bắt đầu lục đục rồi.

"Tiến hành kế hoạch" -Một tin nhắn được gửi đi cũng đồng nghiã với việc nguy hiểm đang tới gần

Sáng hôm sau, nó cùng Tuấn đi chơi từ sớm. Hắn muốn chen vào cũng không được, tức tối đến điên người đành phải về trụ sở "giận cá chém thớt" lên các loại vũ khí. Hai con người kia đến trưa cũng dừng chân tại một nhà hàng, gọi món rồi chờ đợi để thưởng thức. Đúng lúc này bụng nó lại không yên thân quấy rối nó, đành nói Tuấn chờ đợi còn mình thì phi thẳng vào nhà vệ sinh. Sẽ chẳng ai để ý rằng khi nó vào, một người con gái đeo kính râm đeo áo khoác cũng vào theo. Giải quyết chuyện đại sự xong, nó thở phào rừa tay, đang vui vẻ chuẩn bị đi ra thì bỗng đụng phải một cô gái, túi xách cô ta rơi xuống. Nó lúi húi cúi xuống nhặt hộ thì không ngờ chui đâu ra một con nhện to màu nâu, với cái tính cách mạnh mẽ của mình, nó cầm con nhện lên xem không bất cẩn lại bị cắn. Tức giận ném xa ra ngoài rồi mới quay lại xin lỗi cô gái. 

Nhìn thì bình thường như chưa có gì xảy ra nhưng sẽ không ai biết được sắp có một chuyện khiến cả đời của một vài người sẽ ám ảnh không quên. 

Người con gái kia sau khi ra khỏi nhà hàng vội vã gọi điện cho một người

_"Chị hai, nhiệm vụ chị giao em đã hoàn thành rồi, con nhỏ đó bị cắn ngay tay rồi. Con nhện cũng bị giết. Mọi chuyện tốt đẹp"

"Làm tốt lắm, tối nay tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô"

_"Dạ cảm ơn chị" -Cô gái nở nụ cười tươi như hoa kèm theo cái nhìn về phía nó đầy ác nghiệt "Nguyễn Ngọc Trang, mày chết chắc rồi con"

Tuấn thấy một màn như vậy nhanh chân chạy lại chỗ nó xem xét, vì thân là một bác sĩ, anh nhìn vết cắn mà hoảng hồn

_"Trang....Trang....Em bị con nhện to màu nâu cắn đúng không?" -Giọng anh run run

_"Vâng nhưng không sao đâu, đi sát trùng là xong ấy mà" -Nó vẫn chưa biết nguy hiểm đang cận kề mình

_"Không sao con khỉ, em biết đó là con nhện gì không? Đó là nhện nâu ẩn dật đấy, nếu bị cắn em sẽ chưa cảm thấy gì nhưng sau một thời gian em sẽ chết đấy. Cô ngốc này, theo anh vào viện nhanh" -Anh kéo cô chạy nhanh đến bệnh viện, trước đó đã quăng thẻ của mình lại, dù sao anh vẫn còn một thẻ nên không lo. Người lo bây giờ là nó đây, chắc nó chưa hiểu được sống chết của mình sắp bị định đoạt nên vẫn ngây ngây ngơ ngơ để mặc anh kéo đi. Sau này nghĩ lại nó có chút hối hận về sự ngu ngốc ngày hôm nay của mình

_"Bác sĩ đâu, ra đây cho tôi, nhanh lên" -Vừa bước vào anh đã la hét ầm ĩ thu hút sự chú ý của không ít người. Một vị bác sĩ thấy anh thì nhanh chóng chạy lại

_"Là bác sĩ Tuấn, anh có chuyện gì à"

_"Nói nhiều, đưa cô bé này vào phòng cấp cứu gấp, cần nhanh chóng lấy chất độc ra"

_"Nhưng cô bé bị gì?"

_"Nhện nâu ẩn dật cắn, nói nhiều! Nhanh chóng tiến hành đi"

_"Vâng vâng tôi đi ngay"

Nó nghe lại càng ù ù cạc cạc, hình như nó sắp chết thì phải....






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro