Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tôi là người hầu của cô chủ

Vì nhờ hai bạn mà Cher đã có nghị lực viết tiếp, xin chân thành cảm ơn, còn bây giờ Cher sẽ cho ra lò chương 2

**********Load********

Hôm nay hắn chào bình minh rất sớm...như hôm qua chẳng hạn, lon ton đi thay đồ rồi vác cái vali đi xuống nhà thì thấy bố mẹ đang ngồi đó

_"Con chào bố mẹ" -Hắn rất ngoan đấy nhé, chào bố mẹ rất lễ phép =]

_"Ừ, chào con, ngồi xuống ăn nào"-Mẹ hắn cười nói

_"Thôi bây giờ con phải đi luôn, có gì con sẽ ăn sau ạ"

_"Vậy bao giờ con về?" -Mẹ hỏi hắn

_"Thỉnh thoảng con sẽ về thăm bố mẹ. Con đi ạ" -Hắn nói, chào bố và mẹ rồi tiến thẳng ra cửa luôn mà không biết có một cỗ sát khí đang nhìn hắn

"Haizz, mình còn chưa nói gì hết mà sao nó dám đi, thằng này láo! Quá láo!!" Vâng, đó chính là suy nghĩ của bố hắn, người đang cầm tờ báo và run lên vì tức giận

_"Ông Mai, đi ra nói với thằng con tôi, tôi đã tịch thu hết xe, thẻ tín dụng của nó rồi nên ông bắt tatxi cho nó đi" -Ông gầm lên nói với ông quản gia Mai

_"Vâng" -Ông Mai giật mình cũng chỉ biết đi ra nói lại với hắn những lời như thế. Chỉ thấy hắn đơ rồi xuống tinh thần rồi bắt tatxi rồi ra đi (có duyên với từ "rồi")

_"Kìa bố nó, sao ông lại tức giận như vậy? Nói tôi nghe nào" -Mẹ hắn vuốt ngực cho chồng mình bớt giận rồi tò mò mà hỏi

_"Cái thằng đó, nó đi mà chưa để tôi kịp nói vài câu, dám bơ tôi, hỏi sao không bực chứ" -Ông kìm không nổi lên tiếng đầy bực bội (Cher: ủa nghe nói bố hắn đã già sáu mấy tuổi rồi mà sao nghe giống con nít đòi đồ chơi quá vậy. Bố hắn: im, lo viết tiếp đi không ta cắt lương giờ. Cher: èo *lũi thũi vào cầm bút sụt sùi*)

_"==" -Mẹ hắn, Hoàng phu nhân đã đơ. Vâng thực sự đã đơ trước lời nói của bố hắn

_"Trời ạ, mình đang đọc báo sao nghe nó chào được, với lại lúc đó chắc nó nghĩ mình đang chú tâm đọc nên không để ý mà đi chứ sao. Mình trẻ con quá" -Mẹ hắn chỉ biết cười mà chào thua bố hắn

_"Hứ!" -Ông bực bội không thèm nói chuyện nữa cầm báo đọc tiếp

********_________********

Lại nói đến hắn, sau khi mất 20 phút tìm địa chỉ, cuối cùng hắn cũng đến nơi. Trước mặt hắn là một căn biệt thự, nhìn có hơi trẻ con, nhưng rất đẹp. Hắn nhấn chuông "Kính cong...Kính cong...". Sau đó là một bà già khoảng tầm sáu mươi tuổi ra mở cửa cho hắn

_"Cậu cần gì?" -Bà lên tiếng hỏi hắn

_"Dạ cháu đến nhận việc làm ạ" -Hắn cười nói lại

_"Mời cậu vào" -Bà mở cửa rộng ra để hắn vào

_"Cô chủ bây giờ còn ngủ, căn nhà này chỉ có tôi, con tôi và cô ấy sống ở đây. Tôi là quản gia, con tôi thì lo việc nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Nếu cậu không phiền thì lên gọi cô chủ dậy ăn sáng hộ tôi nhé, phòng cô chủ ở lầu hai, bên cạnh là phòng cậu" -Bà cười hiền từ giải thích cho hắn

_"Vâng cứ để cháu ạ, bà ngồi nghỉ đi ạ" -Nói rồi hắn đỡ bà ngồi xuống, sau đó cầm đồ đạc đi lên phòng

Ở lầu hai chỉ có hai phòng, một phòng để tên cô chủ "Trang Sociu" cùng với những hình ảnh vui nhộn, phòng còn lại là cửa gỗ thì không có gì hết. Hắn mở cửa bước vào căn phòng có cánh cửa gỗ là phòng hắn.

Căn phòng không to cũng không nhỏ, có cửa sổ, trông thật thoáng đãng và rất thoải mái, hắn soạn đồ rồi đóng cửa lại, nhệm vụ cao cả bây giờ của hắn là đánh thức cô chủ yêu dấu của hắn dậy.

Lần thứ nhất: gõ cửa => không trả lời

Lần thứ hai: gõ cửa kèm nói vọng vào "cô chủ dậy ăn sáng" => không trả lời

Lần thứ ba: bực mình, mở cửa vào hẳn luôn

Căn phòng khiến hắn choáng ngợp. Lấy tông màu hồng nhẹ làm chủ đạo. Căn phòng đầy ắp thú nhồi bông, việc đó cho thấy chủ nhân căn phòng này rất trẻ con. Thôi, không suy nghĩ miên man nữa, hắn đến gần chiếc giường công chúa. Trên giường bây giờ là hình ảnh của một cô nhóc đang ngủ, cái má hồng hồng phúng phính thật đáng yêu, đôi môi mọng nước chúm chím,... Tất cả mọi động tác, cử chỉ, nét mặt của nó được hắn thu vào tầm mắt. "Thật đáng yêu!", đó là suy nghĩ của hắn khi nhìn nó. Khoan đã, mình đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, bình tĩnh lại, đó là cô chủ của mày đấy, hắn lắc đầu thật mạnh, sau đó nuốt nước bọt tính gọi nó dậy thì bỗng

"Gru...gru...", tiếng đó hình như là tiếng gầm gừ của động vật mà, "chẳng nhẽ cô ấy nuôi con vật nào đó", vâng, sau khi nghe tiếng đó hắn đã sợ, là sợ đấy ạ.

Tiếng gầm gừ đó lại phát ra, chỗ to đùng phía sau lưng nó bỗng nhúc nhích, một cái đầu thò ra nhìn hắn gầm nhẹ. Đơ, đó chính là từ ngữ miêu tả chuẩn xác nhất lúc này của hắn khi trước mặt hắn, cái đống to thù lù đó lại chính là một con hổ trắng -_-"

"Um", nó rên nhẹ, khẽ cựa mình. Con hổ đang nhìn hắn lại liếc xuống cô chủ mình rồi...liếm (==), cảm giác nhột nhột khiến nó khúc khích rồi lên tiếng, giọng nói thơ ngây, trong trẻo phát ra khiến hắn đang hóa đá thì lại đơ (anh này thích đơ)

_"Thôi nào Lai, chị còn muốn ngủ nữa mà, đừng chọc nữa"

Nhưng con hổ tên Lai đó có vẻ không nghe lời mà cứ liếm mặt nó y như một con mèo vậy (mèo khổng lồ đấy các bác XD)

_"Thôi được rồi, chị dậy, dậy rồi đây" -Bị đánh thức, nó vươn vai nói, bỗng nhiên thấy có người nhìn mình thì nó quay lại và...

_"Aaaaaa, anh là ai vậy, sao lại vào phòng tôi hả?" -Nó ngạc nhiên hét lên, tính ra lệnh cho con Lai cắn hắn thì hắn lên tiếng

_"Ấy bình tĩnh, tôi là người hầu mới của cô chủ, bà quản gia nói tôi lên gọi cô chủ dậy mà" -Hắn toát mò hôi giải thích cho nó hiểu, hắn thật sự chưa muốn chết một cách lãng xẹt như vậy nha~

_"Người hầu mới??" -Nó hỏi lại

_"Đúng! Là người hầu của cô chủ" -Hắn gật mạnh đầu chắc chắn

1s....

2s...

3s...

_"Aaaaa"

End chương 2
P/s: đố mọi người biết đó là tiếng hét của ai? Ai giải được đúng Cher sẽ tag người đó vào chương tiếp theo ^^ thanks vì đã đọc truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro