Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Sự cố

Chương này tặng BoonKagamine, HkeraAertgfdxcv

Sáng hum sau, trời xanh, mây trắng, không khí thoáng đãng, hơi thở trong lành từ đất mẹ thân yêu vân vân và mây mây :3

Con robot của hắn và nó sau khi được "hành hạ" tối hôm qua thì giờ đã được "an toàn" trong một xó xỉnh nào đó :v. Còn nó và hắn thì sao? Vâng chúng ta cùng đi xem nhá =)

Nó: Đang nằm ngủ lăn quay, chân trên giường, đầu dưới đất, ngáy khò khò không biết trời đất. (Cher: heo chính là đây =)))

Hắn: Chả khá hơn, tối hôm qua sau khi đưa nó về phòng thì hắn lại về...cày game, hắn chăm chỉ không ngừng nghỉ cày cho đến 5h sáng :v bước vào nhà tắm, hắn suýt nữa bị dọa chết bởi mình trong gương. Mắt gấu trúc, tóc tai bù xù, quần áo thốc thếch, mặt nghệch ra,... Và sau 1 tiếng chỉnh đốn trang phục hắn mới dám ra khỏi phòng (Cher: khiếp! Du: do đứa nào viết ta ra như vậy mà còn nói hả??! Cher *huýt sao*)

Sau đó, hắn làm một ít đồ ăn sáng cho hai nguoi rồi làm nhiệm vụ cao cả đầy gian nan đó là gọi nó dậy. Hắn còn nhớ rất kĩ lần đó, khi hắn gọi nó dậy đi học nhưng liên hồi mà nó không dậy, thế là hắn... kiên trì gọi tiếp :3 và cầm cái đồng hồ báo thức của nó đang reo đặt sát tai nó. Cái người kia đang chìm trong giấc mộng hoàng tử thì bị tiếng reo kia làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng + bực bực tức tức, nó không quan tâm trái đất còn quay hay mặt trời còn mọc mà cầm cái đồng hồ ném mạnh đi và....

BỐP!!

Nó nghe tiếng âm vang tao nhã kia thì tỉnh luôn và trước mặt nó là một người con trai đang đứng, khuôn mặt đen thui, nó tự hiểu rằng người nó ném trúng cái đồng hồ là hắn, sau đó nó...ngủ tiếp -_-. Còn hắn thì muốn giết nó luôn mà không được, dù sao cũng là mình bày ra mà, hôm đó cả hai nghỉ học vì lý do bị bệnh ==

Hắn đã thề với trời đất, với tổ tông là không giám làm vậy nữa vì khuôn mặt của mình. Sau khi gõ cửa nhưng không thấy trả lời, hắn liền đi vào và đập vào mắt hắn là quang cảnh đầy mĩ lệ do nó gây ra. Hắn ngám ngẩm, đưa nó trở về giường rồi gọi nó dậy (==)

Cả ngày hôm đó hắn và nó phải dọn dẹp bở hơi tai vì tác phẩm chiến trường tối qua.

Cuối cùng cũng đến ngày nộp sản phẩm, nó, hắn, Duy và Hương cùng vào trường, sản phẩm thì vệ sĩ cầm rồi đi theo. Bốn người đi đến đâu thì được ngưỡng mộ nhìn theo đến đó.

Vào lớp, mọi người chạy đến xem sản phẩm cùng trầm trồ khen ngợi, hắn chỉ về chỗ đeo tai nghe và ngủ, nó thì ríu rít ngồi nói chuyện với mọi người. Lúc sau nhà trường thông báo cuộc thi sắp bắt đầu thì mọi người mới ra sân trường xếp ghế ngồi xem.

Sản phẩm của tụi nó đã để ở cùng với các sản phẩm khác còn người thì ở trong cánh gà. Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên đầy uy nghiêm

_"Chào các em, hôm nay là ngày đầu tiên cho cuộc thi bình chọn King và Queen của trường ta, thầy mong rằng...."

Mọi người chăm chú lắng nghe, nhưng lúc này trong khu đựng sản phẩm...

_"Tụi bay, thấy con robot của nó chưa?" -Một giọng đanh thép vang lên

_"Thấy rồi chị hai" - Có đứa reo lên thì nhìn thấy sản phẩm của nó

_"Được, đưa tao cái búa" -Giọng sai khiến đó lại vang lên

Một người đưa cho "chị hai của mình" cái búa gỗ, "chị hai" mỉm cười thâm độc và..."bụp bụp". Con robot đã nát tan dưới tay của ả. Sau đó, đám người kia đá "đống phế thải" vào một góc.

_"Đi!" - Ả ra lệnh rồi chuồn đi trong im lặng

_"Được rồi, bây giờ, cuộc thi...chính thức bắt đầu!" -Sau lời nói của thầy, một chàng pháo bông và hàng lọat tiếng vỗ tay vang lên.

_"Được rồi, đầu tiên mời đại dịên lớp 10A1 lên trình bày sản phẩm của mình" -Cô giám thị làm vai MC cười tươi lên tíêng

....

Cứ như thế, dần dần từng lớp lên cùng với sản phẩm. Nào là máy cắt cỏ làm đồ phế thải vừa tíêt kịêm vừa sử dụng rất tốt, rồi đến nhìêu sản phẩm khác nữa. Nó nhìn mà lo lắng, sợ rằng sản phẩm của mình sẽ không thắng nổi, nhớ đến từng khuôn mặt mong chờ của các thành viên trong lớp mà không yên lòng

_"Đừng lo lắng, sẽ thắng thôi" -Hắn gìơ mới chịu mở mịêng

_"Đúng đó, đừng lo lắng" -Hương đến bên cạnh an ủi nó

_"Um" -Nó cũng đỡ lo hơn nhưng khi nghe nhỏ lớp trưởng chạy đến nói thì mặt trắng bệch

_"Ng...Nguy...Nguy rồi...Nguy rồi Trang ơi, con robot lớp mình đã nát bét rồi" -Thiên Nhã, lớp trưởng lớp nó chạy đến vừa thở vừa nói

_"CÁI GÌ???!"

End chương 10





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro