Trả lại mọi thứ cho tôi!
Xoảng! Tiếng đồ đạc bị người ta không thương tình hất mạnh xuống đất kêu lên một hồi dữ dội đến chói tai.Cô gái "không thương tình ấy" trông giờ còn thảm thương hơn cả đống đồ đạc kia,nước mắt đầm đìa,chan hòa chảy xuống hai gò má.Cô tuyệt vọng hét lên,tiếng hét mà người nghe ai cũng phải sởn gai ốc bởi nó như thấm đẫm nỗi bi thương,uất hận đến cùng cực:
-Trả lại mọi thứ cho tôi!
Nhưng người đối diện với cô gái,chàng trai có thân hình cân đối,đôi mắt ánh lên màu nâu sẫm tuyệt đẹp lại không hề biến sắc,hay nói hẳn ra là chẳng có chút động tâm với sự đau khổ của cô lúc này,thậm chí trong khi chính anh ta là người gây ra nó.
Anh trầm lặng ném lên bàn một xấp tiền:
-Cho một lần quan hệ...Chắc cũng chỉ chừng này thôi nhỉ?-Sau đó xoay người lặng lẽ rời khỏi nhà cô.
Cô đau đến mức không nhấc nổi cơ thể lên,dường như nó vẫn còn quá yếu ớt sau cú sốc ban nãy.
"Với tôi,cô chỉ là con đĩ!"
"Cô nghĩ rằng thời gian qua là tôi yêu cô thật lòng?Nực cười!"
"Từ khi nào cô mơ tưởng quá vậy?"
Cô muốn hắn ta đem ba năm hồn nhiên của tuổi học trò,đem cố gắng nỗ lực làm hắn vui suốt cái năm mười chín,đem cái quý giá nhất của cuộc đời con gái của cô mà cô đãngu ngốc cho hắn đem trả!Trả hết cho cô!
Thế rồi,cô ngất đi trong nước mắt,đau khổ và tuyệt vọng.Cô bệnh rồi.Không,là tâm hồn cô bị bệnh và chết.
Một lúc sau,tiếng điện thoại của cô gấp gáp đổ chuông từng hồi như có ai đang sốt ruột tìm cô.Mẹ của cô sao? Không,mẹ của cô đâu biết chuyện này.Là...ai...tìm cô vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro