Chương 12: Đại hội thể thao
Thiếu niên ánh mắt đột nhiên trầm xuống, mặt vô biểu tình nhìn Lâm Yến, không có nửa phần muốn cùng hắn chào hỏi.
Lâm Yến trên mặt tươi cười có chút cứng đờ, cùng lần đầugặp mặt “Vị biểu ca” này, giống nhau như đúc.
Xinh đẹp, tối tăm bất thường, khó gần…… Đây là toàn bộ ấn tượng lưu lại trong đầu hắn.
Cùng với An Dạng , tính cách và diện mạo hoàn toàn bất đồng.
An gia vậy mà có thể dưỡng ra một thiếu niên tăm tối như vậy...
Quả nhiên là rất khó ở chung, bề ngoài thì to xác nhưng tính tình trẻ con, lòng tự trọng cao, lại thích công kích người khác, xác thật rất khó giải quyết.
Nhưng Lâm Yến không tính từ bỏ, vẫn tính toán thử tiếp tục làm gia sư hoàn mỹ.
An Dạng nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Nguyên Nhiên, trì độn, rốt cuộc cũng thấy ra vài phần không thích hợp.
“Không… không thì thử một tiết xem ..xem sao.” Một mảnh xấu hổ trầm mặc, cô đứng phía sau Nguyên Nhiên, vun trộm nhẹ nhàng kéo kéo góc áo hắn.
Nữ hài đôi mắt to to tròn tròn, khóe mắt rủ xuống, hơi nhấp môi, ngửa mặt nhìn hắn.
Xấu hổ, lo lắng…… Tựa hồ còn có vài phần nhàn nhạt sợ hãi.
Hẳn chỉ có thể dùng từng đó từ hình dung tâm tình của cô.
…… Không cao hứng sao?
Từ nhỏ đến lớn, Nguyên Nhiên làm việc cơ bản sẽ không băn khoăn tâm tình người khác, khả năng đọc hiểu cảm xúc người khác rất kém cỏi, cũng chưa bao giờ cảm thấy cần thiết…Người khác như thế nào, hắn cũng chưa từng để ý.
Ngón tay nắm góc áo hắn, ôn ôn nhuyễn nhuyễn, lực độ không lớn, còn run nhè nhẹ.
……
Cửa thư phòng đóng lại, An Dạng rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày thường cô cùng Nguyên Nhiên học bổ túc, hắn không có kháng cự hoặc để lộ một tia không tình nguyện …… Không nghĩ tới, thay đổi Lâm Yến, vì cái gì hắn một chút liền khó chịu như vậy?
Là bởi vì hôm nay không có làm cho hắn điểm tâm, lượng đồ ngọt nhập vào không đủ sao? Cô đóng cửa lò nướng, đứng lên.
Phòng bếp tỏa ra nhàn nhạt vị ngọt, An Dạng tùy tay cầm lấy một quyển sách, ngồi phịch xuống sô pha, thất thần lật xem, đôi mắt lại luôn không tự giác ngó về đồng hồ đối diện.
*
Thư phòng liền chỉ còn lại hai người.
Chỗ ngồi khoảng cách rất xa, Lâm Yến nguyên bản muốn gọi hắn ngồi gần một chút, lại đụng phải ánh mắt của thiếu niên, vẫn là không mở miệng được, cứ như vậy duy trì khoảng cách, mở ra đề thi thứ nhất,
“Trước giảng qua cho cậu đề thi khảo thí lần này.”
“Tìm số đo góc, được biết chiều dài của cạnh tam giác là……”
“45 độ.”
…… Lam Yến đổi sang đề khác.
Thiếu niên ngữ khí lãnh đạm, “Định lý động lượng bất biến, V1, 20cm/s”
Lại thay đổi sang bài thi tiếng Anh.
……
“Anh dạy tôi không được.” Trong giọng nói không có khiêu khích, bình bình đạm đạm, tựa hồ chỉ là trần thuật một sự thật.
Lâm Yến nhìn bài thi không đạt tiêu chuẩn trong tay, phần lớn đều bị bỏ trống, nghĩ lại những gì chính mình mới vừa nghe được, bỗng cảm thấy vài phần ảo diệu...
……
Chưa hết nửa tiếng, bánh kem còn chưa nướng xong, cửa thư phòng liền mở ra.
Lâm Yến bước chân có chút phiêu, đầy mặt một lời khó nói hết, tươi cười đã hoàn toàn biến mất, Nguyên Nhiên như cũ mặt vô biểu tình đi theo sau.
Lâm Yến miễn cưỡng cười trừ, “Hắn học rất tốt.”
An Dạng, “……” Thấy rõ hai người đều hoàn hảo không tổn hại gì, lòng cảm thấy khó hiểu , liền đại đại thở dài nhẹ nhõm một hơi
“Anh hôm nào lại cùng An lão sư nói chuyện này.” Hai người đứng ở huyền quan , hàn huyên vài câu, Lâm Yến liền cáo từ.
Tiễn Lâm Yến xong, An Dạng biểu tình phức tạp trở về phòng khách, cô cũng không biết Lâm Yến nói câu kia là có ý tứ gì, xem như an ủi sao? Sau này sẽ nói chuyện với lão ba, là muốn cáo trạng sao?
Còn có Nguyên Nhiên, có khi nào sẽ tức giận……
Cô không nói trước cho hắn, liền tìm đến một gia sư không thân thích, mà hiện tại, cô điểm tâm ngọt cũng chưa làm xong, nếu Nguyên Nhiên tức giận, cô thật không có biện pháp nào dỗ hắn.
An Dạng trong lòng bất ổn, rất là thấp thỏm,
Nguyên Nhiên đứng đó, mặt vô biểu tình trước sau như một, An Dạng chần chờ ngồi xuống đối diện hắn, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, không biết nên mở miệng thế nào.
…… Chẳng lẽ thật sự tức giận rồi.
Một bài thi bỗng nhiên bị mở ra trước mặt cô,
Thiếu niên đối diện rũ mắt, “Đều đúng rồi.”
An Dạng có chút ngốc lăng.
Nguyên Nhiên mím môi, tựa hồ không biết nên mở miệng như thế nào để tiếp tục biểu đạt ý của mình, vì thế lựa chọn trầm mặc, lẳng lặng ngồi đối diện cô.
Không còn nhìn thấy ánh mắt tối tăm, thiếu niên đôi mắt đen nhánh sạch sẽ, trên tóc nhàn nhạt dư hương bạc hà thoang thoảng.
An Dạng tầm mắt trượt xuống, trên bàn trà, lộ ra một xấp bài thi, là cô trước đó có giảng qua cho hắn.
Mỗi một câu, đều đáp đúng.
*
An Văn Viễn ngâm mình trong phòng thí nghiệm đã mấy ngày, về nhà vẫn luôn không nhắc tới chuyện này, An Dạng trong lòng lo sợ, không biết Lâm Yến rốt cuộc đã nói những gì, vì thế cũng chỉ có thể tạm thời xem nhẹ, làm như chưa có gì phát sinh, chờ An Văn Viễn chủ động nhắc tới.
Thứ sáu, khai mạc đại hội thể dục thể thao mùa thu .
An Dạng dậy thật sớm, mua đủ đồ tới trường học, trên sân thể dục chen chúc người, bãi tập cao tam là đông nhất, An Dạng cố sức tìm đường đi qua.
Lúc cô đến, vừa lúcbắt đầu hạng mục chạy 100 mét.
Đường băng một bên rậm rạp nữ sinh, đông đến cô cũng rò mò có chút nghé mắt xem chuyện gì.
“Hừ, chạy 100 mét được hoan nghênh như vậy sao, sớm biết tớ cũng báo danh.” Hồng Hoảng nhảy xa trở về, một đầu mồ hôi, từ trong thùng lấy ra một chai nước, ùng ục ùng ục nốc nửa bình.
Lâm Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Đương nhiên nhiều, có thể nhìn thấy đồng thời hai soái ca, quá hời rồi.” Cô chỉ chỉ vạch xuất phát ra, Nguyên Nhiên cùng Phó Tinh Hằng, đứng song song, ở trong đám người, phá lệ nổi bật.
Dư Tư Hàng, “Này là kẻ tạm lạng người nửa cân?”
“Đương nhiên a.” Hạ Toàn Toàn nói.
“Tỷ như, Phó Tinh Hằng chính là tiểu thái dương, đây là hệ bạn trai ấm áp, chủ động, còn Nguyên Nhiên, chính là cái loại mỹ vị cao cao lãnh đạm, người chớ tới gần, tớ cảm thấy hắn nếu yêu đương, khẳng định sẽ rất ngạo kiều.” Hạ Toàn Toàn vuốt cằm cân nhắc.
Ngạo kiều?
An Dạng yên lặng nghe.
Cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng bộ dáng Nguyên Nhiên thích ai đó, chính là, ngạo kiều?
Hắn nhìn không giống như vậy……
Muốn được sờ sờ / bất động thanh sắc dính người / miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.
Tuy rằng biết không có khả năng, An Dạng vẫn là tưởng tượng một chút bộ dáng…… Cùng Nguyên Nhiên gương mặt tuấn mỹ, mặt vô biểu tình, quả thực tuyệt phối…… An Dạng bị chính mình tưởng tượng đến đỏ mặt.
Cô 100% là một miêu khống!! *(miêu khống: nghiện mèo)
Hồng Hoảng không chịu cô đơn, “Tớ đây là gì?”
Hạ Toàn Toàn mặt lập tức lạnh nhạt, “…… hệ bùn đi.”
Hồng Hoảng, “?”
“Này chứng minh cậu bình dị gần gũi, lại bị mọi người thường xuyên yêu cầu giúp đỡ, còn tình nguyện dâng hiến.” Dư Tư Hàng nói, “Chúng ta cùng nhau ba ba ba, nhanh mang thùng nước này sang kia đi.”
Hồng Hoảng, “Ta, &%%@#”
Đáng tiếc vừa vặn, Phó Tinh Hằng toàn thân một bộ đen, Nguyên Nhiên hôm nay ngược lại toàn thân thuần trắng, quần trắng xanh phối hợp,mái tóc ngắn màu đen thoải mái thanh tân sạch sẽ, gương mặt kia bị màu trắng sấn đến càng thêm tuấn mỹ, hắn so Phó Tinh Hằng cao hơn một chút, cùng đứng chung một chỗ, cực kỳ đáng chú ý.
“Cố lên!” Xen lẫn trong đám người, An Dạng cũng theo hô một tiếng.
Trăm mét chạy kết thúc.
Người quá nhiều, cô cái đầu nhỏ, thật sự quá khó chen chúc, vì thế liền không cố tiến lại gần nữa.
Nhiều người đưa nước cho hắn như vậy, cũng không cần đến cô.
An Dạng biết Nguyên Nhiên ở trường học, được các nữ sinh đặc biệt hoan nghênh, dứt khoát liền không chen lên, an tâm đứng tại chỗ.
“An Dạng?” Trong đám người lộ ra mặt Phó Tinh Hằng, “Cậu cũng tới? Là tới xem tớ thi đấu sao?”
Hắn không biết nghĩ tới cái gì, cười đến mọc cả mặt trời trên mặt , có chút lâng lâng, đôi mắt tỏa sáng.
Không biết có phải hay không bởi vì vừa mới vận động, Phó Tinh Hằng hai tai đỏ hồng, cả người đều tản mát ra một cổ quang không thể che dấu “Ta thực vui vẻ”.
An Dạng, “……”
Nói thật, An Dạng thực không am hiểu đối phó với tình huống này, vô luận nói như thế nào, giống như đều sẽ bị hắn lý giải thành mình cố ý.
Nguyên Nhiên thực chán ghét đám người này.
Ồn ào, còn có đủ loại hương vị kỳ quái, một đoạn thời gian rất dài, hắn thói quen luôn an tĩnh, dù vui vẻ cũng không mừng không nháo.
Hắn có chút bực bội, mặt thực mau liền trầm xuống, bộ dáng lạnh mặt của hắn thật đáng sợ, người chung quanh liền tản ra, thấy hắn phải đi, cũng không ai dám cản.
Nguyên Nhiên giương mắt, ở trong đám người tìm tìm…… Liếc mắt một cái liền thấy An Dạng ở cách đó không xa.
Thiếu niên đôi mắt nheo nheo, thấy rõ ràng thân ảnh quen thuộc…… Bên cạnh còn có một người, một nam sinh.
Cô ở cùng tên đó nói chuyện, khóe môi treo nụ cười nhợt nhạt.
Hắn đã quên người nọ gọi là gì, nhưng là, trước kia, dường như cũng tới phòng học tìm An Dạng?
Không biết vì cái gì, hắn bỗng có chút bực bội.
“Nguyên Nhiên?” An Dạng nghe được tiếng bước chân phía sau, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của thiếu niên.
Nguyên Nhiên lập tức đi qua, đứng ở vị trí gần cô nhất.
Phó Tinh Hằng cũng nhận ra hắn.
Là cái tên kẹo que ngày đó, chính hắn đem Vương Phong ra sức đánh một trận, dọa Vương Phong đến hình thành bóng ma tâm lý……
Hắn cẩn thận quan sát nam sinh kia, không giống người bình thường, gương mặt khá điển trai…… Sạch sẽ, thanh thanh sảng sảng.
Phó Tinh Hằng nhớ lại ngày đó thấy hắn, thiếu niên ngậm một cây kẹo que, mặt vô biểu tình từ hành lang đối diện đi tới, thật sự có điểm khó có thể tưởng tượng hắn đem Vương Phong ấn ở trên mặt đất mà đánh.
Rất giống gạt người a.
“Anh ăn cơm sao, muốn uống nước không?” An Dạng từ ba lô lấy ra đồ uống đã chuẩn bị sẵn cùng hai túi bánh quy.
Phó Tinh Hằng cùng cô cũng tính quen thuộc, liền đứng ở bên cô, cô cũng ngượng ngùng như vậy bỏ qua, vì thế lấy ra một khối, thuận tiện hỏi một chút hắn, “Cậu cũng muốn sao?”
Không chờ Phó Tinh Hằng trả lời, trên tay trống rỗng, Nguyên Nhiên một ngum cắn bánh quy kia, mặt vô biểu tình ngẩng đầu lên, lộ ra nhòn nhọn răng nanh,tựa hồ không hề vui sướng.
Gần như vậy, cô phát hiện, chính mình trước kia không chú ý, hắn cư nhiên có một cái răng nanh.
…… Cắn người, khẳng định rất đau…… Không biết vì sao, cô đánh cái nho nhỏ rùng mình.
Bảo hộ, này nhất đính là, bảo hộ thức ăn.
“Cái kia, là đồ mặn.” An Dạng bỗng nhiên nhớ tới một điều vô cùng quan trọng, tay đều run run.
Cô bởi vì chuẩn bị mang đến trường học phân cho mọi người, cho nên hương vị làm một nửa ngọt một nửa mặn, khối kia, là vị mặn.
Quả nhiên, ăn một ngụm, Nguyên Nhiên trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét, nhưng, vẫn là ngoan ngoãn ăn xong, mi đẹp nhăn lại, môi mỏng nhấp đến gắt gao, cùng bộ dáng thưởng thức đồ ngọt hoàn toàn bất đồng.
An Dạng trong khoảng thời gian này đã chậm rãi học được, từ biểu tình rất nhỏ mà đọc được tâm tình của hắn.
An Dạng thật sự nhịn không được cười, từ trong bao lấy ra một cái khác, nhón chân, đưa cho hắn, “Cái này, ngọt.”
Phó Tinh Hằng đứng ở đối diện, mắt trừng đến muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
“Tớ cũng muốn!” Hắn phản ứng lại, lập tức tiến lên
***
Sorry anh chị em, công việc chạy sml k có thời gian đăng truyện. Xin hứa sẽ cố gắng đăng thường xuyên hơn!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro