Văn án
Năm Lam Nặc 5 tuổi, khi thấy cậu đang cầm món quà sinh nhật mà ba mua cho mình, bà nội xoa đầu hỏi cậu: "Con có cảm thấy thích không? "
Cậu cười khúc khích ôm chầm lấy bà nội nũng nịu trả lời : "Con rất thích, vui vui lắm bà ạ"
Năm Lam Nặc 18 tuổi, 1 người bạn thân của cậu đưa tay khoác lên vai cậu, đùa nói với cậu:" Thật hâm mộ mày đấy Lam Nặc! mày muốn thứ gì, nhà mày đều cho mày hết"
Cậu cười nói: " Đó là đương nhiên, tao có cha, mẹ, anh hai, ai cũng yêu thương tao cả"
Năm 20 tuổi, bạn thân cậu hỏi cậu:" Lam Nặc, lúc nào cũng thấy mày hồn nhiên như vậy, cuộc đời của mày đúng là hạnh phúc"
Cậu trả lời: "Đương nhiên rồi, tao thấy rất hạnh phúc"
Năm 23 tuổi, con của cậu hỏi cậu: "Baba, cô giáo dạy là không được nói dối, nói dối là xấu, nói dối trong khoảng thời gian dài sẽ thành thói quen, là người xấu, baba ơi baba có bao giờ nói dối chưa?"
Lam Nặc cười dịu dàng bánh bao đậu vào lòng: "Baba chỉ nói dối 1 khoảng thời gian ngắn thôi, chút xíu thôi! vậy con có nghĩ baba rất xấu không"
Hoa An ngây ngô nghiêng đầu, vội vã : "Baba không xấu, không xấu, baba chỉ nói dối 1 xíu thôi vậy không xấu, vậy baba nói dối bao lâu ?"
Lam Nặc khẽ cười:" 23 năm" chỉ là con số "2" và số "3" đứng cạnh nhau thôi.
Hoa An ôm chầm lấy cậu cười khúc khích: " Baba là tốt nhất, hihi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro