Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4/5

"Có câu chuyện truy thê hỏa táng tràng nào truy không thành, sau đó nữ chính hạnh phúc bên người khác không?"

Mọi người đều hâm mộ Lục Vọng Châu, bởi vì hắn có một vị hôn thê ôn nhu, hiền huệ, có bằng cấp cao là tôi.

Những lúc này thế này, hắn đều sẽ cà lơ phất phơ, cười lạnh "Mua tới"

Tôi không nói lời nào, dịu ngoan gật đầu, tiếp tục giúp hắn lột tôm.

Sau lại, anh cùng nữ minh tinh nổi tiếng nháo ra tai tiếng, bị bế lên hot search.

Tôi bình tĩnh dọn hành lý chuẩn bị rồi đi, anh lại tham lam muốn giữ tôi lại.

"Không được rời khỏi đây" Anh nghiến răng nghiến lợi nói, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cúi đầu trước mặt tôi: " Em ra giá đi."

Tôi cười nói " Một trăm triệu..."

Anh lập tức gật đầu, lấy điện thoại gọi người chuyển tiền cho tôi.

Tôi lại cầm tương hành lý, mỉm cười tiếp tục nói ra nửa câu sau ".... Cùng không mua được tôi."

Link: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1629881941116522496/section/1635293174590279680?is_share_data=true&question_id=53000641&vp_share_title=1

‐---------------

12.

Hết mưa rồi.

Im lặng thật lâu.

Nước mắt tôi vô thanh vô thức rơi xuống.

Lục Vọng Châu không chỉ một lần muốn ôm tôi, rất muốn chạm vào tôi, nhưng cuối cùng lại thu tay về.

"Không sao, đều đã qua." Tôi đứng lên, lau nước mắt, "Lục Vọng Châu, giữa hai chúng ta cũng vậy. Đã qua rồi. Anh cũng thấy đấy, chúng ta ở bên nhau, phí hết ba năm, cũng để  nhiều đoạn kí ức không vui, không bằng chia tay trong êm đẹp."

Đem đoạn ký ức này chôn vùi đi, mỗi người bắt đầu cuộc sống mới.

Lục Vọng Châu cúi đầu, tựa hồ không chịu nổi thống khổ giờ phút này.

Anh nói: "Sơ Dư, em đã quyết định, anh tôn trọng lựa chọn của em."

"Nhưng anh... còn có thể hỏi em một vấn đề cuối cùng không?"

Màn trời buông xuống, bốn bề bằng phẳng.

Tôi thấy Lục Vọng Châu ngẩng đầu nhìn tôi, một giọt nước mắt từ khóe mắt anh chảy xuống.

"Em có từng yêu anh hay không?"

Tôi ngẩng đầu lên.

Trời lại bắt đầu mưa.

"Không có." Tôi nói, "Lục Vọng Châu, thật sự không hề yêu."

Nói xong, tôi không nhìn ánh mắt hoàn toàn ảm đạm của anh, xoay người nhanh chóng rời đi.

Giống như đi chậm, tôi sẽ bị thứ gì đó níu lại

13.

Kỳ thật Lục Vọng Châu không nhớ rõ, sau khi tốt nghiệp trung học, trước khi mẹ Lục tìm đến tôi, kỳ thật chúng tôi đã gặp nhau một lần.

Khi đó Lâm Bạch đang nằm trong phòng cấp cứu, bệnh viện không ngừng thúc giục tiền, tôi sứt đầu mẻ trán chạy từ trong cửa bệnh viện.

Ra ngoài, không biết nên đi đâu.

Có hai tên côn đồ bám lấy tôi.

Ngay khi bọn họ sắp đè tôi lại, một chiếc xe thể thao dừng ở bên cạnh chúng tôi, đèn xe trắng như tuyết cắt qua đêm dài, một thân ảnh cao lớn tuấn lãng từ trên xe đi xuống.

Đó là Lục Vọng Châu.

Tôi biết phép ẩn dụ này không thích hợp, nhưng khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy...

Nhiều năm sau, Đấng Cứu Thế của tôi lại đến.

Lục Vọng Châu đánh đuổi hai tên côn đồ kia, đưa một xấp tiền cho tôi:

"Cô gái, bọn họ không làm cô bị thương chứ? Đi khám xem thử."

Khuôn mặt tôi chìm trong bóng tối, Lục Vọng Châu lại say đến nỗi anh không nhận ra tôi.

Sau khi ném tiền xuống, anh một lần nữa ngồi lên ghế phụ của xe thể thao, để cho bạn của anh chở đi.

Tôi đứng trong bóng tối, gió đêm truyền đến cuộc đối thoại của bọn họ.

"Anh hùng cứu mỹ nhân?"

"Uống ít một bình rượu mà thôi, để cho con gái người ta ít rơi nước mắt một chút."

"Một chai rượu của Lục thiếu, không chừng đã khiến mỹ nhân đã động tâm rồi."

"Cút! Bớt suy diễn chuyện của người ta đi."

Tôi dùng số tiền này đi nộp tiền viện phí cho Lâm Bạch.

Cho đến khi tôi đi vào bệnh viện, lại rời đi, nụ cười sáng loáng của Lục Vọng Châu phảng phất vẫn treo ở trước mắt.

14.

Khoảnh khắc đó, tình yêu đã tới trong chớp mắt.

Đây là câu trả lời của tôi nếu anh cứ khăng khăng hỏi tôi.

Nhưng Lục Vọng Châu, anh thấy đấy.

Đầu đường này là quán bar xa hoa trụy lạc, tiền tài của người giàu tiêu xài vào trong ly rượu không nghe thấy tiếng vang.

Đầu đường kia là bệnh viện thành phố sinh tử tàn khốc, xương máu của người nghèo lẫn vào đất không ai biết.

Bạn nghĩ tình yêu rất nặng nề?

Không phải.

Nó rất nhẹ.

Thật sự là...... rất nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon#zhihu