3/5
"Có câu chuyện truy thê hỏa táng tràng nào truy không thành, sau đó nữ chính hạnh phúc bên người khác không?"
Mọi người đều hâm mộ Lục Vọng Châu, bởi vì hắn có một vị hôn thê ôn nhu, hiền huệ, có bằng cấp cao là tôi.
Những lúc này thế này, hắn đều sẽ cà lơ phất phơ, cười lạnh "Mua tới"
Tôi không nói lời nào, dịu ngoan gật đầu, tiếp tục giúp hắn lột tôm.
Sau lại, anh cùng nữ minh tinh nổi tiếng nháo ra tai tiếng, bị bế lên hot search.
Tôi bình tĩnh dọn hành lý chuẩn bị rồi đi, anh lại tham lam muốn giữ tôi lại.
"Không được rời khỏi đây" Anh nghiến răng nghiến lợi nói, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cúi đầu trước mặt tôi: " Em ra giá đi."
Tôi cười nói " Một trăm triệu..."
Anh lập tức gật đầu, lấy điện thoại gọi người chuyển tiền cho tôi.
Tôi lại cầm tương hành lý, mỉm cười tiếp tục nói ra nửa câu sau ".... Cùng không mua được tôi."
Link: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1629881941116522496/section/1635293174590279680?is_share_data=true&question_id=53000641&vp_share_title=1
‐------------
10. (Lục Vọng Châu)
Lục Vọng Châu nhớ rõ bộ dáng lần đầu tiên mình nhìn thấy Thẩm Sơ Dư.
Gầy gò, trầm mặc, quật cường, khuôn mặt thanh tú, lộ ra một vẻ trắng bệch suy dinh dưỡng.
Khi đó scandal giữa Lục Vọng Châu và hoa khôi Nghê Âm Âm truyền khắp trường, Thẩm Sơ Dư đối với anh mà nói, bất quá chỉ là một tồn tại rất đặc biệt trong tất cả nữ sinh mà thôi.
Về phần đặc biệt ở nơi nào, Lục Vọng Châu cũng không biết.
Mỗi buổi trưa cô ở căn tin gọi một phần cơm, cùng với một phần canh miễn phí.
Mà Lục Vọng Châu cùng các bạn chưa bao giờ đặt chân đến căn tin trường, nếu không phải là đầu bếp trong nhà nấu ăn đưa đến, cũng là ra ngoài ăn đồ Nhật hoặc Pháp.
Cô mỗi ngày ở trong phòng tự học học đến mười hai giờ tối, rõ ràng đã thi đứng đầu khối, nhưng vẫn cố gắng như vậy. Rất nỗ lực.
Mà bọn Lục Vọng Châu mỗi lần trước khi thi đều cầu trời khẩn phật, chỉ cần có thể đủ điểm qua môn để ứng phó với cha mẹ trong nhà, đã xem là mãn nguyện.
Nói tóm lại, Thẩm Sơ Dư và Lục Vọng Châu không giống nhau.
Phú nhị đại thường thường có bệnh tâm lý không thể nào nói với người ngoài, bọn họ biết cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể nào vượt qua.
Sau lưng cha mẹ, hoàn toàn là những " vũng bùn nhão không thể trát tường."
Lục Vọng Châu cũng thế.
Mà Thẩm Sơ Dư, cô là cây trúc mọc ra từ vũng bùn này.
Lục Vọng Châu theo bản năng muốn tìm hiểu cô.
Anh thử bắt chuyện với Thẩm Sơ Dư, phải biết rằng, bất kỳ nữ sinh nào trong trường đều sẽ cố gắng tìm quan hệ với Thái tử của Lục gia.
Ngượng ngùng mà thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ tim đập.
Nhưng khi Lục Vọng Châu thử đến gần Thẩm Sơ Dư, Thẩm Sơ Dư lui về phía sau một bước, nhíu mày đẹp mắt.
"Anh có việc gì sao? "Cô tràn ngập đề phòng nói," Không có việc gì tôi đi trước."
Bắt chuyện cứ như vậy dễ dàng thất bại.
Sau đó, Lục Vọng Châu cam chịu hỏi Thẩm Sơ Dư, làm bài tập một lần một trăm đồng, có làm hay không.
Không ngờ cô lại gật đầu đồng ý.
Lục Vọng Châu vốn cho rằng, sau khi kiếm được tiền, Thẩm Sơ Dư ít nhất buổi trưa có thể ăn chút gì ngon.
Không nghĩ tới cô vẫn tiếp tục ăn cơm với canh miễn phí, cũng không biết số tiền hắn cho cô, cô tiêu đi đâu.
Lục Vọng Châu thân là một công tử bột không học vấn không nghề nghiệp, đi học chưa bao giờ chịu nghe giảng, chỉ là mỗi lần, hắn nghe đến khi giáo viên đọc "Thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt", nhắm mắt lại. ( Nguyên văn: "Thuấn phát vu khuyển mẫu chi trung, truyền thuyết cử vu bản trúc chi gian, Giao Cách cử vu ngư diêm chi trung, Quản Di Ngô cử vu sĩ, Tôn Thúc Ngạo cử vu hải, Bách Lý Hề cử vu thị. Cố thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí; lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng."
<Dịch> : Mạnh Tử nói: “Vua Đại Thuấn lớn lên từ đồng quê, theo truyền thuyết được tuyển chọn từ lũ thợ xây tường; Giao Cách được chọn từ bọn hàng cá, hàng muối; Quản Trọng được chọn từ bọn cai ngục; Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng ven biển hẻo lánh; Bách Lý Hề được chọn từ ngoài chợ. Cho nên khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy”. )
Sẽ liên tưởng đến Thẩm Sơ Dư.
Thẩm Sơ Dư, hẳn là kiểu người, nhất định sẽ làm nên đại sự.
Cho nên, cách thời gian rất nhiều năm, Thẩm Sơ Dư nhận tiền của mẹ anh, ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt anh, Lục Vọng Châu nghe được một nơi nào đó trong lòng mình, yên lặng sụp đổ một góc.
Anh gần như không kiềm chế được muốn ngược đãi cô, mỗi ngày câu nói ở bên miệng chính là - -
"Thẩm Sơ Dư, em không cần tôn nghiêm sao?"
Nhưng mà câu trả lời của Thẩm Sơ Dư vĩnh viễn luôn là phớt lờ.
Cô giúp anh vuốt ve nếp nhăn góc áo, chuẩn bị thuốc giải rượu sau khi say rượu, nấu cháo có thể bổ thân thể lúc thức đêm, sau đó cười nói:
"Vì tiền, tôi đương nhiên có thể không cần."
Lúc cô vừa tới, Lục Vọng Châu vừa chia tay Nghê Âm Âm, ầm ĩ đến long trời lở đất, thậm chí bị trầm cảm.
Không ai quan tâm đến bệnh tình của anh, người người đều cảm thấy, Lục thiếu kim tôn ngọc quý ( ý chỉ thân thể quý giá ), nếu như còn có thể mắc bệnh trầm cảm, người trong thiên hạ quả thực đều có thể không cần sống.
Nhưng mà anh vẫn sẽ ngủ không yên, sẽ đột nhiên điên cuồng ném đồ đạc, có đôi khi thậm chí sẽ mất trí nhớ tạm thời.
Những ngày đau khổ nhất, tất cả đều là Thẩm Sơ Dư cùng anh trải qua.
Lúc không ngủ được, cô hàng đêm ở bên cạnh anh.
Cô ấy giúp anh thu dọn những mảnh sứ vỡ trên mặt đất khi anh ngã, bàn tay bị trầy xước và máu nhỏ giọt trên nền gạch.
Lúc anh không nhớ rõ sự tình, cô nắm tay anh, chống lại ánh mắt hốt hoảng của anh, nói với anh:
"A Châu, đừng sợ."
Rất ít người có thể tưởng tượng được gia đình của một người bị trầm cảm có thể vất vả như thế nào.
Mà Thẩm Sơ Dư, cứ như vậy yên lặng nhẫn nhịn.
Lục Vọng Châu không biết rốt cuộc vì sao cô ấy chịu trả giá nhiều như vậy.
Vì tiền sao? Chắc là vậy.
Nhưng liệu có thể...............
Cô ấy đối với mình, ít nhiều cũng có một chút thật lòng.
Khi xuất hiện ý nghĩ này, Lục Vọng Châu bị chính mình dọa sợ.
Lúc đó anh ý thức được, anh hi vọng Thẩm Sơ Dư yêu mình như vậy, nguyên nhân đơn giản là...
Cô ấy yêu anh.
Không thể nào.
Thẩm Sơ Dư căn bản không yêu mình, cô ở bên cạnh mình, chẳng qua là nhận tiền.
Mình làm sao có thể yêu nàng?
Hắn liên tục phủ nhận.
Cho đến đêm đó, cô xách theo vali nho nhỏ rời đi.
Hắn đột nhiên phát hiện, thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ.
Đêm trước khi đi tìm Thẩm Sơ Dư, kỳ thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nghê Âm Âm lại tìm tới, cô đem tin tức thám tử tư thu thập được, từng cái từng cái đặt trước mặt Lục Vọng Châu
Người đàn ông trên giường bệnh kia, tên là Lâm Bạch.
Ba năm trước, Lâm Bạch bị một chiếc xe tải lớn đụng ngã, trở thành người thực vật.
Bác sĩ nói, xác suất tỉnh lại không vượt quá một phần vạn.
Nhưng Thẩm Sơ Dư vẫn không từ bỏ.
Duy trì sinh mệnh của Lâm Bạch, từ máy móc thiết bị đến người chăm sóc, mỗi tháng cần gần 300.000 nhân dân tệ.
Sơ Dư mặc dù tốt nghiệp trường danh giá, nhưng căn bản không có biện pháp kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Anh hiểu không, Vọng Châu, cô ta căn bản chưa từng yêu anh, đem chính mình bán cho Lục gia, là vì tiền."
"Anh đội nón xanh ba năm, dùng tiền cho cô ta nuôi một thằng đàn ông sống dở chết dở, bây giờ anh lại còn đặt hi vọng vào cô ấy tiếp tục trở về bên cạnh anh..."
Nghê Âm Âm cho rằng, nói xong Lục Vọng Châu nhất định sẽ hoàn toàn buông bỏ Thẩm Sơ Dư.
Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô.
Lục Vọng Châu nhìn Nghê Âm Âm, lần đầu tiên Nghê Âm Âm cảm thấy, ánh mắt anh đen đến dọa người.
Lục Vọng Châu thấp giọng nói, "Cô căn bản không phải là thám tử tư. Không hiểu vị hôn thê của tôi. Ngược lại, cô biết quá nhiều."
Sắc mặt Nghê Âm Âm chợt trắng bệch.
Cô ta quên mất mình ở Lục Vọng Châu trước mặt một mực giả vờ không biết gì, trước đây không lâu còn vừa mới hỏi hắn
"Vị hôn thê của hắn có xinh đẹp không?"
Mà trên thực tế, cô ta đã điều tra nàng trọn vẹn một năm, đừng nói là tướng mạo, ngay cả tổ tông tám đời của nàng cũng sắp đào rồi.
Những tâm tư đen tối kia, vào giờ phút này rất rõ ràng.
"Nhưng em không có lừa anh, những chuyện kia đều là cô ta làm..."
Nghê Âm Âm khóc.
Trong quá khứ, cô ta vừa khóc, Lục Vọng Châu sẽ mềm lòng.
Nhưng mà lúc này đây, Lục Vọng Châu xoa xoa mi tâm, trong mắt chỉ có phiền chán.
"Tiểu Nghê, hai chúng ta đã kết thúc rồi. Cùng với đó, là giữa tôi và Sơ Dư, không liên quan đến cô. Nếu lại để tôi phát hiện cô quấy rầy cuộc sống của cô ấy." Lục Vọng Châu nặng nề nói," Lục gia sẽ rút vốn đầu tư từ Nghê gia."
Lục Vọng Châu không bình tĩnh như anh biểu hiện ra.
Ngược lại, trong lòng anh giống như có ngọn lửa đang cháy.
Ghen tị đến phát điên.
Người đàn ông kia tên là Lâm Bạch, tướng mạo bình thường, làm việc trong một nhà máy.
Không đẹp trai bằng anh, không nhiều tiền bằng anh.
...... Nhưng người Thẩm Sơ Dư yêu, lại là anh ta sao?
Mặc dù đối phương đã biến thành người thực vật, Thẩm Sơ Dư vẫn không rời không bỏ.
Lửa trong lòng đốt đến nỗi khó chịu, Lục Vọng Châu đành phải uống rượu từng chai một.
Lúc khôi phục, anh đã ở trong phòng trọ của Thẩm Sơ Dư, nước mắt lạnh lẽo dính vào đôi môi nóng rực của anh, lúc này anh mới chợt ý thức được, mình đang phát điên chỗ nào.
Thẩm Sơ Dư ở ngay trước mặt anh.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy, cô cách mình xa như vậy.
Làm thế quái nào để cô ấy quay lại?
Nếu như cô không cần tiền, mình rốt cuộc còn có thể cho cô cái gì?
Đường cùng.
Thái tử gia Lục gia cao ngạo ngả ngớn, rốt cục cũng cúi đầu, dâng lên một trái tim chân thành không biết có được quý trọng hay không.
"Thẩm Sơ Dư."
"Anh yêu em."
11.
Trời đang mưa.
Mưa bụi như sương mù, bao trùm cả thành phố.
Lúc Lục Vọng Châu tỉnh lại, ngồi ở ghế phụ.
Người lái xe là tôi.
Hắn kinh ngạc, lại mang theo một tia hốt hoảng: "Đây là...... Đi cục cảnh sát sao?"
"Đi nghĩa trang. "Tôi bình tĩnh nói.
Sắc mặt Lục Vọng Châu trắng bệch.
"Đừng sợ, tôi không phải muốn giết anh rồi chôn ngay tại chỗ."
Tôi cũng không biết tại sao vào thời khắc này, tôi còn có thể đùa được.
Có lẽ là trước kia vì làm một Lục phu nhân đoan trang rụt rè, tôi luôn luôn bị bao vây trong một cái vỏ bọc hoàn hảo.
Hôm nay vỏ bọc biến mất, giờ phút này tôi mới thật sự là chính mình.
"Tôi chỉ nghĩ, chúng ta làm vợ chồng chưa cưới ba năm, tôi lại chưa từng thẳng thắn thành khẩn với anh một lần."
Tôi muốn mượn cơ hội này, kể cho anh nghe câu chuyện của Thẩm Sơ Dư.
Trong nghĩa trang, tôi và Lục Vọng Châu sóng vai mà đứng.
Trên bia mộ, một người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh, lộ ra nụ cười thanh tú lại ngại ngùng.
Lâm Bạch.
Thật lâu yên tĩnh, cuối cùng, Lục Vọng Châu phá vỡ trầm mặc.
"Hắn... chính là ánh trăng sáng của ngươi sao?"
Ta nhẹ nhàng lắc đầu:
"Lâm Bạch là anh trai của tôi."
Lục Vọng Châu hơi ngẩn người.
"Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng anh ấy là anh trai tôi."
Mười lăm năm trước, cha của Lâm Bạch và mẹ của tôi, mang theo con ruột mỗi người, tạo thành một gia đình mới.
Lúc đầu chúng tôi có một cuộc sống khá hạnh phúc, nhưng sau đó, khi tôi học trung học cơ sở, mẹ tôi vì ung thư mà ra đi.
Sau đó, cha dượng dính vào nghiện cờ bạc và nghiện rượu.
Gia đình từng giàu có trong nháy mắt suy tàn, lúc lên trung học, thậm chí không đóng nổi học phí của hai người.
Dù lòng bàn tay mu bàn tay thế nào cũng là thịt, cha dượng cũng sẽ thiên vị con ruột của mình.
Ông ấy đưa chút tiền duy nhất cho anh, nói với tôi: "Con đi theo dì Phương đi làm đi."
Nửa đêm, cha dượng lại đi đánh bạc, mỗi lần ông đi sòng bạc đều biến mất mười ngày nửa tháng.
Tôi quen rồi, thu dọn hành lý xong, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đi cùng dì Phương xuôi nam làm công.
Nhưng khi tôi tỉnh dậy, trong khe cửa phòng ngủ, là một phong bì nhét vào.
Bên trong là học phí học kỳ một trung học phổ thông, cùng với tờ giấy có chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Bạch.
Anh nói, tôi học tập tốt hơn, nếu có người nên tiếp tục đọc sách, như vậy người kia tuyệt đối là tôi.
Cứ như vậy, Lâm Bạch thay tôi đến nhà máy, mỗi học kỳ, học phí và sinh hoạt phí của tôi đều được tính vào sổ sách.
Nhưng như vậy là không đủ, cha dượng qua đời, để lại một đống nợ ở ngoài, chủ nợ bức tới cửa, Lâm Bạch vì để ổn định bọn họ, phải làm ba công việc để trả nợ, vì thế mệt mỏi ho ra máu.
Tôi muốn đi làm thêm, Lâm Bạch không cho, anh ta nói mình hao tổn tâm lực nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất chính là nhìn tôi thi vào đại học.
Cho nên...... Khi Lục Vọng Châu ném tờ 100 đồng trước mặt tôi, chỉ để tôi giúp anh viết một bài thi toán, tôi hoàn toàn không cảm thấy nhục nhã chút nào.
Hoàn toàn ngược lại, anh chính là cứu tinh của tôi.
Mọi thứ đều đang dần dần tốt lên.
Tôi thi đậu đại học, bảo đảm suất nghiên cứu sinh, Lâm Đình kiêu ngạo khoe khoang với các nhân viên của anh ấy, mình có một em gái là nghiên cứu sinh.
Đêm trước khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ, Lâm Bạch thừa dịp cuối tuần tới tìm tôi chơi, anh ấy nghe nói trà sữa đối diện trường học rất nổi tiếng, kiên quyết muốn xếp hàng giúp tôi mua một ly.
Kết quả là ngay khi anh băng qua đường trên tay cầm trà sữa, một chiếc xe tải mất lái đâm vào anh.
......
Trong ba năm sau đó, tôi đã vô số lần nghĩ đến việc từ bỏ.
Từ góc độ lý trí mà nói, trị liệu kỳ thật đã không còn ý nghĩa, chính tôi cũng rõ ràng.
Nhưng tôi không thể quên câu nói cuối cùng mà Lâm Bạch nói với tôi.
Anh ấy nằm trong vũng máu, môi khó khăn mím lại:
"Anh muốn sống."
Anh ấy muốn sống.
Nên tôi không thể bỏ cuộc.
Cái gì là tôn nghiêm, cái gì là đạo đức, tôi bỏ hết.
Tôi chỉ nhớ một điều - người thân duy nhất của tôi trên đời này, trước khi mất đi ý thức đã nói với tôi rằng anh ấy muốn sống.
Anh ấy đang cầu xin tôi cứu anh ấy.
Vậy thì tôi phải cứu anh ấy.
Lục Vọng Châu cho rằng, tôi bỏ cuộc là bởi vì Nghê Âm Âm.
Không, không phải.
Nghê Âm Âm vẫn tồn tại, tôi có thể nhịn ba năm, sao lại không thể nhịn cả đời.
Lý do tôi bỏ cuộc là ngay sau khi tôi xử lý xong cuộc khủng hoảng PR giữa Nghê Âm Âm và Lục Vọng Châu ở khách sạn Bulgari.
Bệnh viện gọi cho tôi.
Lâm Bạch đi rồi.
Mặc dù bác sĩ đã giải thích với tôi vô số lần, nhưng cơ quan Lâm Bạch suy kiệt, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích.
Nhưng tôi vẫn không thể không tự hỏi liệu đó có phải là anh trai của tôi, anh trai của tôi, người đang luôn nghĩ cho tôi, không muốn em gái của mình phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, cho nên mới từ bỏ cuộc sống tạm bợ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro