Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cỏ bốn lá

Cỏ bốn lá mang lại may mắn, nhưng may mắn thật sự suất phát từ sự chân thành, và may mắn cũng chỉ đến với người nào biết trân trọng sự chân thành ấy.
______________________________________

Tám năm bay nhảy tự do, tôi giờ lại đứng giữa căn nhà rộng rãi mà trống vắng của gia đình mình. Bố mẹ vẫn đang trong chuyến du lịch châu Âu, anh trai cũng phải bận bịu với công việc kinh doanh riêng, do vậy lần này chỉ có mình tôi trở lại.

Căn nhà cấp hai nằm yên bình trong cái thị trấn nhỏ này là nơi tôi sinh ra, lớn lên, là nơi gia đình bốn người chúng tôi có hơn hai chục năm gắn bó. Cho đến khi hai anh em tôi lần lượt trưởng thành, rồi công ty nhỏ của bố nhờ gặp được đúng thời cơ thuận lợi mà ăn nên làm ra, gia đình tôi mới chuyển lên thành phố để tiện cho công việc. Bố mẹ không bán căn nhà này đi vì muốn để lại làm nơi an dưỡng tuổi già sau này. Thế mà, giờ hóa ra tôi lại là người trở về sớm nhất!

Tôi từ nhỏ đã thích náo nhiệt, thích đi đó đây, thậm chí có ước mơ xách ba lô đi vòng quanh thế giới. Tôi cũng từng nghĩ mình có thể vui chơi rồi đi hết cả cuộc đời này. Ấy vậy mà mới hai mươi tám tuổi, chưa già, chân đã bắt đầu mỏi. Có lẽ lí do đơn giản là vì cuộc đời vốn không phải lúc nào cũng đẹp đẽ và thuận lợi như trong cái suy nghĩ ngây ngô ban đầu của tôi. Thất bại trong lựa chọn công việc và tình cảm đã khiến tôi chán nản.

Suốt tám năm qua tôi đã theo đuổi một thứ gì đó thật xa xôi và mơ hồ, mà đối với tôi khi nhìn lại lúc này thì chúng là những thứ cao xa đến tầm thường và ngớ ngẩn. Phải, có lẽ đúng là có những thứ tưởng chừng như cao xa, hoàn mĩ nhưng trải nghiệm rồi mới nhận thấy nó hóa ra lại chỉ là tầm thường, rồi bản thân đã cố chạy theo để đạt được những thứ hư vô ấy mới đúng thật là ngớ ngẩn. Như vậy đấy, người ta vẫn thường không muốn những thứ xung quanh mình quá bình lặng hay giản đơn, đôi khi bỏ lại cuộc sống an nhàn đã có được mà phiêu bạt theo một thế giới tấp nập ồn ào với những vô hình là những bon chen, ngột ngạt.

Tôi không phủ nhận cuộc sống đã từng quá ưu ái mình khi mà mọi thứ đến với tôi đều khá dễ dàng và suôn sẻ. Lúc nhỏ tôi thường hay tự hào vì có một ngôi nhà lớn nhất trong xóm, nhưng điều đó dường như vẫn chưa đủ thỏa mãn cái mơ ước sống trong một lâu đài công chúa lộng lẫy trong tôi. Lớn lên tôi lại không phải chật vật để có được một, thậm chí là một vài công việc ổn định, nhưng thay đổi việc làm qua lại nhiều lần trong tám năm, tôi rốt cuộc vẫn chưa tìm ra được cái hứng thú mơ hồ mà mình muốn hướng tới. Ngay từ khi biết yêu, tôi đã có một người yêu thương mình thật lòng, một người nguyện đứng đợi tôi rất lâu, rất lâu. Vậy nhưng tôi lại vụt chạy qua mà thậm chí không hề ngoảnh đầu nhìn lại về phía người đó. Để rồi, suốt thời gian qua tôi đã theo đuổi những cách yêu thật viển vông, trải những mối tình chẳng hề trọn vẹn và cũng đã không ít lần bị vấp ngã. Tôi dừng lại với một người đàn ông mà tôi cho rằng mình cuối cùng đã tìm được tình yêu đúng nghĩa thật sự. Tôi không ngừng chạy theo và yêu người đó đến khờ dại trong suốt ba năm, để rồi trông thấy thế giới xung quanh mình bỗng như vỡ vụn khi chứng kiến anh ôm hôn một người con gái khác. Anh nói rằng đã hết yêu tôi, rằng anh không còn cần tôi, rằng tôi vốn chẳng là gì trong cuộc đời của anh dù là phía trước hay tiếp sau của hiện tại, bảo rằng tôi hãy thôi ảo tưởng về một mối tình đẹp đẽ vốn không hề có thực kia. Tôi không biết mình đã điên cuồng mà làm những gì sau khi nghe từ anh những lời khiến trái tim mình tê dại đó. Tôi đã cố rũ bỏ sự thực, đã cố níu kéo, nhưng rồi lại nhận thấy bản thân mình hóa ra mới thật nực cười.

Tôi rốt cuộc chẳng còn niềm tin với mọi thứ, chán nản cùng mệt mỏi khiến tôi muốn tạm thời rời khỏi cái thành phố hoa lệ ồn ào để tìm cho mình một khoảng thư thái bình yên. Tôi quyết định gửi lại chỗ cổ phần nhỏ trong công ti của bố, còn mình trở về đây sống nhàn nhạ để vết nứt trong tim có thể dần lành, làm bạn với cây bút, với vài mẩu truyện vu vơ như sở thích một thời của tôi trước kia.

***

Một ngày mới được đánh thức bởi sắc màu tươi rạng của những gợn nắng mai. Tôi cũng thức giấc theo tiếng leng keng khe khẽ của chiếc chuông gió treo phía trên cửa sổ, lờ mờ nhận thấy một dòng chất lỏng đã khô lại nơi khóe mắt mình. Phải, đêm qua có lẽ tôi đã khóc, nhưng là khóc trong giấc mơ - giấc mơ về một người khiến trái tim tôi dù bị tổn thương nhưng lại vẫn cứ muốn níu kéo. Một mối tình ba năm, nói thế nào cũng không thể dễ dàng mà rũ bỏ.

Mặt trời lại lên cao thêm một chút, tôi bước theo cơn gió thanh nhẹ buổi sáng sớm ra một góc vườn. Phía sau gốc cây cổ thụ già kia là một mảng cỏ xanh mướt - là loại cỏ ba lá mà tôi từng biết tới với một ý nghĩa đặc biệt. Trước kia nó là một đám cỏ nhỏ, nhưng giờ sau bao năm, thảm cỏ đã lan rộng ra cả góc vườn. Lúc tôi trở về chỗ này rất rậm rạp, mấy người thuê tới làm vườn đã định phá bỏ bãi cỏ này, nhưng không hiểu sao tôi lại bảo họ giữ lại. Những ngọn cỏ ba lá xanh mơn mởn khẽ khàng vươn qua mấy rễ cây lớn đâm ngang, nhẹ rung rung mình theo gió. Thậm chí có một phần những nhánh cỏ đã quá khích mà lan sang cả khu vườn của nhà kế bên. Cạnh bờ rào bên đó có một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đang cặm cụi đùa nghịch với vài cọng lá. Tôi bỗng nhiên ngẩn ngơ giống như vừa trông thấy được một bức tranh vẽ tuổi thơ của chính mình.

Trong bức tranh ấy cũng có một cậu bé với đôi mắt một mí trông thật lém lỉnh, cậu ngồi sổm ngay gốc cây mà đưa ánh mắt tò mò nhìn con nhỏ đang lúi húi giữa đám cỏ ba lá xanh rì bên cạnh. Cô bé cứ mải miết tìm kiếm thứ gì đó mà không buồn bắt chuyện với cậu, vậy nên cậu cuối cùng cũng khó hiểu lên tiếng:

"Ê, mày bắt cái gì ở đó vậy?"

Cô bé bấy giờ mới ngẩng mặt, đuôi mắt khẽ cong lên thành nụ cười:

"Không bắt con gì cả, đang tìm cọng cỏ bốn lá."

"Hả? Tìm lá cỏ để làm gì?"

"Chị tao bảo nếu tìm được lá cỏ nào có bốn cánh thì sẽ rất may mắn, mong muốn sẽ thành hiện thực, thật đấy!" - Con nhỏ tròn xoe hai mắt như để khẳng định câu nói của mình.

"Điêu, một cái lá cỏ mà như thế được! Thế thì muốn gì cứ đi bứt một cái về là xong à."

Cô bé liền bĩu môi: "Mày tưởng tìm được cái lá có bốn cánh như thế dễ lắm à! Tao kiếm từ nãy tới giờ có được cái nào đâu!"

Cậu nhóc liền nhổm bật dậy, tiến tới bãi cỏ mà ngồi xuống xem xét: "Nhiều cỏ thế này mà không tìm được á?" Thế rồi chính cậu một lát sau đó cũng phải ngao ngán thở dài: "Sao chỉ toàn lá ba cánh nhỉ?"

Thế là hai đứa nhỏ lại mải mê mà tìm cỏ suốt cả buổi chiều, thậm chí đến tận khi người nhà gọi về ăn cơm - một điều mà có lẽ chỉ những đứa trẻ còn thật lắm vô tư trước cuộc đời mới dành nhiều thời gian đến thế. Con nhỏ buồn thiu vì nó thật sự đang có một ước nguyện, vậy nhưng nó lại chẳng thể kiếm được cọng cỏ bốn lá nào. Nhưng vẫn giống với mọi khi, nó luôn luôn nhận được một lời an ủi:
"Đừng có buồn, nếu mày thích thì mai tao sẽ tìm cho mày."

Thế rồi có một hôm, cậu bé từ đâu bỗng chạy vụt tới nhà của con nhỏ, chưa nhìn thấy người nhưng cậu đã gọi lớn từ rất xa. Tới trước mặt cô bé, cậu đưa ra một cọng cỏ có bốn lá nằm gọn giữa lòng bàn tay: "Xem này, tao tìm được rồi, cho mày đấy, cái chân của mày sẽ nhanh khỏi thôi, đừng có mà buồn nữa." Hai đứa nhỏ đều nhìn vào chiếc lá mà cười thật tươi, vui sướng giống như vừa được bố mẹ hứa sẽ mua cho một thùng kem thật lớn.

***

Cậu bé đó là bạn thân, là mối tình đầu, cũng là người từng cho tôi tình yêu chân thành nhất. Ngay từ khi còn rất nhỏ, cậu bé ấy đã luôn biết cách an ủi tôi, bảo vệ và nhường nhịn tôi. Khi lớn lên, anh luôn là người bên cạnh tôi, là người nguyện chờ đợi tôi, nhưng lại là người bị sự vô tâm của tôi bỏ rơi ở lại.

Tuổi thơ của chúng tôi là những vô tư hồn nhiên, tuổi thanh xuân của chúng tôi là những tình cảm mới nảy nở thật ngây ngô và mộc mạc. Chúng tôi vẫn mang bên mình cái tình bạn "mày - tao" trong suốt mười mấy năm, rồi không biết tôi rung động trước anh khi nào, chỉ nhớ khi anh nói "làm bạn gái tao đi", vậy là tôi đồng ý. Thậm chí hồi đó tôi vì cứng đầu, nhất mực không chịu gọi "anh" mà bị lấy mất nụ hôn đầu tiên.

Tôi chỉ có một cuộc tình như vậy trong quãng đời cấp ba, bắt đầu từ lúc hai chúng tôi mười sáu tuổi. Cho tới mười tám tuổi, ra trường, ra đời, anh không còn ở cạnh tôi luôn luôn, có lẽ đó là lúc tôi cảm thấy tình yêu của mình thật nhàm, là lúc tôi chạy qua anh để bước qua thật nhiều con đường mà tôi cho là bản thân muốn trải nghiệm. Tôi còn nhớ ngày tôi gọi qua điện thoại nói muốn chia tay anh, anh mặc cho trời đã về đêm mà chạy xe hơn ba mươi cây số tới nơi trọ của tôi ở gần trường đại học mà hỏi tôi vì sao nói với anh như vậy. Tôi nhớ hôm đó đã thấy nước mắt của anh, giọt nước mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy khi anh còn là một đứa nhỏ - là vì tôi nói không muốn tiếp tục yêu anh, là vì tôi nói tình cảm tôi dành cho anh trước kia chỉ là sự rung động vu vơ của tuổi mới lớn.

Vậy là chúng tôi chấm dứt mối tình đầu như vậy. Mặc dù rất lâu sau đó anh vẫn nói còn yêu tôi, rằng anh nguyện đứng đợi tôi, nói tôi hãy tới những nơi muốn tới, nhưng anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫ đứng đợi tới khi tôi mệt mỏi và trở về. Khi ấy tôi đâu quan trọng những lời nói đó, tôi cứ dần chạy xa, rồi chạy xa khỏi anh. Lúc bố tôi đưa ra ý chuyển nhà lên Hà Nội, tôi chẳng cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu giống như đó đã là ước nguyện từ rất lâu. Rồi hai mươi ba tuổi, sau khi có công việc riêng được một năm, tôi hoàn toàn đã không còn liên lạc với anh, hòa vào cuộc sống xô bồ thực sự đã khiến tôi đánh rơi đi thật nhiều thứ.

***

Tôi lục từ trong căn phòng lúc trước một chiếc hộp của chính mình hồi nhỏ, đó chính xác là vỏ hộp bánh quy lớn tôi xin của mẹ để đựng vài vật dụng linh tinh. Nó đã từng là "chiếc hộp bí mật" theo tôi suốt bảy năm trung học. Tôi để vào đó những là hình của thần tượng, là vài cái móc treo nho nhỏ mà chính tay tôi đã làm ra, là vài quyển sổ nhỏ ghi chép vu vơ những điều mà chỉ mình tôi hiểu, là những mẩu giấy nhớ ghi kế hoạch và dự định trong tương lai, đôi khi còn có cả những đồng nhuận bút khiến tôi vô cùng hạnh phúc khi có được nhờ gửi truyện ngắn của mình lên báo.

Tôi mang chiếc hộp ra chiếc sô pha ngoài phòng khách, đặt nó lên đùi và mở chiếc nắp qua nhiều năm đã đóng chặt. Phía trong không còn nhiều đồ lỉnh kỉnh như trước kia, chỉ là hai quyển sổ với vài câu truyện còn đang viết dang dở, và, cạnh đó là một sợi dây chuyền có mặt đá hình cỏ bốn lá đã từng là rất quen thuộc với tôi. Tôi không còn đeo nó từ khi chia tay với anh, nhưng tôi không nhớ mình đã mang nó để vào đây từ lúc nào. Bất giác tôi nhìn vào cái mặt hình lá mà bâng quơ mỉm cười, nụ cười mà chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu nó dành cho điều gì nữa.

Chỉ là tôi đã nghĩ, nếu trước kia tôi không chạy quá nhanh, liệu tôi có bị ngã gãy chân mà không thể đi lại đến hơn một tháng? Nếu tôi vẫn giữ cho mình tình yêu thật nhẹ nhàng với anh, rồi gia đình tôi không rời đi, rồi tôi cũng sẽ chỉ cố gắng theo đuổi cái niềm đam mê viết lách vốn có của mình, tôi sẽ không mù quáng lao đầu vào một con đường rộng dài nhưng thật nhiều bon chen, một cuộc tình trông như lí tưởng nhưng lại toàn giả dối? Lúc nhỏ bị vấp ngã mà gãy chân, có một cậu bé đã tặng tôi cọng cỏ bốn lá mong cho tôi nhanh khỏe lại. Nhưng lúc này đây, khi tôi trải qua bao vấp ngã đến có một vết nứt lớn trong trái tim, sẽ không có ai đứng cạnh mà an ủi hay xoa dịu tôi được nữa. Mặc dù trong chiếc hộp kia vẫn còn cả một bức thư mà anh để lại cho tôi, bức thư nói anh sẽ nguyện đứng đợi, nhưng tôi hiểu cái cơ hội ấy đã bị tôi bỏ lại ở một quá khứ xa xôi mất rồi. Trải qua thời gian lâu như vậy, anh dĩ nhiên đã không còn ở đó, gia đình anh thậm chí cũng đã chuyển đi xa . Cũng phải thôi, làm gì có ai có thể mãi đứng đợi khi mà tôi cứ mải mê chạy xa, chạy xa mà chưa một lần ngoảnh lại, chưa một lần có ý quay đầu...

***

Trở về được một tuần, tôi đã làm quen được với cậu nhóc nhà kế bên, tôi cũng kể cho cậu bé đó nghe câu chuyện về cỏ bốn lá và sự may mắn. Cậu bé cười tươi rói mà xòe tay ra trước mặt tôi:

"Cháu tìm được nó này, cháu tặng cái lá may mắn này cho cô."

Tôi xoa đầu nó:

"Cháu hãy tặng nó cho người khác đi. Cỏ bốn lá tuy mang lại may mắn, nhưng may mắn ấy cũng không phải tự nhiên mà có được, nó xuất phát từ sự chân thành, nhưng cô là người không biết nắm bắt và trân trọng cái sự chân thành ấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: