
Cô Bé Loria - Chương 20 - Câu Chuyện Song Sinh
Jordan và Jury là một cặp anh em song sinh. Jordan là anh trai lớn và Jury là em gái nhỏ. Họ chỉ chênh lệch nhau chừng một năm tuổi, Jordan lúc này mười bốn tuổi và Jury mười ba tuổi.
Hai người họ đều xuất thân từ trại mồ côi, ba mẹ đã chết trước khi họ được chào đời.
Thế nhưng, họ đã có một cuộc sống bấp bênh xuyên suốt khoảng thời gian ấy. Người dân trong thị trấn bắt đầu tung tin đồn rằng cặp song sinh ấy chính là đứa con của quỷ. Bọn họ tẩy chay và kỳ thị hai đứa trẻ tội nghiệp.
Đỉnh điểm nhất là sự phóng hỏa thiêu ruội toàn bộ mái ấm tình thương mà hai đứa trẻ đang ở lúc bấy giờ. Sau đó cặp song sinh bị người dân truy lùng dữ dội, nhưng họ đã trốn tránh kịp thời và trong lúc đang lang thang tìm chỗ ở mới.
Jordan và Jury đã tìm thấy được ánh sáng của cuộc đời mình.
Đó là một rạp xiếc khổng lồ với vô vàn những chú hề vui nhộn, những con thú ngộ nghĩnh và những cặp dị nhân kì quái.
Jordan và Jury do vì quá phấn khích, hai anh em đã bước vào rạp xiếc không một chút do dự.
Hai người họ chọn ngay cho mình một chỗ ngồi và bắt đầu cùng thưởng thức buổi biểu diễn của các nghệ nhân.
Nào là những pháo hoa nổ tung trào khắp không gian, kèm theo những màn trình diễn ngoạn mục của các chú hề không kém phần lôi cuốn, hấp dẫn. Jordan và Jury chưa kịp ngỡ ngàng hết mình thì đã chuyển sang tiết mục này tới tiết mục khác.
Sau đó Jordan và Jury đã ra về trong niềm vui phấn khởi.
Hôm sau, trong lúc họ đang mãi xin ăn bên một thị trấn lạ, ngay khi họ vừa dừng chân bên một trạm xe. Đột ngột xuất hiện một chiếc cỗ xe ngựa, dị nhân hai đầu một thân đưa cho họ một mẩu giấy mời rồi mỉm cười đi mất.
Đó là một tờ áp phích quảng bá rạp xiếc hôm qua, mẫu giấy khá là nhăn nheo cũ kỹ so với sức hấp dẫn mà nó mang lại.
"Rạp Xiếc trông thật đẹp." Jordan và Jury nghĩ bụng.
Họ cho rằng chưa từng thấy nơi nào như nơi này.
"Là Nơi Để Hạnh Phúc. Là Nơi Để Vui Mừng. Là Nơi Mà Nỗi Buồn Tan Luôn Tan Biến." Jordan và Jury đồng thanh đọc lên thành tiếng.
Cứ như thế mà nỗi niềm của bọn họ càng ngày càng tràn đầy thêm niềm vui háo hức.
Có lẽ rạp xiếc đã thật sự thay đổi con người họ.
Tối hôm đó, rạp xiếc đã mở cửa chào đón tất cả mọi người như đã hứa trong tờ áp phích.
Jordan và Jury vừa ngồi ngay vào ghế là tiết mục đầu tiên vừa mới bắt đầu.
Người Thổi Lửa xuất hiện,
Ông vừa thổi vừa hát.
Người Thổi Lửa càng hăng,
Tiết mục xiếc càng Đỏ.
Người Cưỡi Voi hiện hình,
Ông vừa cưỡi vừa múa.
Người Cưỡi Voi càng vui,
Khán giả càng vỗ tay.
Người Thuần Phục xuất hiện,
Người đi đôi hổ, báo.
Ông càng dữ càng say,
Tiết mục xiếc thành Ngục.
Bảy Chú Hề hiện hình,
Đều bước ra từ xe,
Nhanh nhẹn lẫn hài hước,
Ai nấy đều khóc cười.
Đến với màn diễn cuối,
Tất tần tật vỗ tay,
Vỗ tay vì ngưỡng mộ,
Cùng với sự hoan hô.
Thế nhưng họ quên rằng,
Đã có một tiết mục,
Bị lãng quên bấy giờ.
Đó là tiết mục H,
Bị bôi đen trên bảng.
Nhiều ngày liên tiếp thế, Jordan và Jury đi đi về về từ rạp xiếc một cách hết sức bình thường. Jordan và Jury có vẻ không thể sống nếu thiếu mất tiếng cười bên rạp xiếc.
Tưởng chừng Jordan và Jury được sống yên ổn như thế cho đến vào đêm đấy, mọi thứ trở nên đảo ngược.
Hôm đấy, những tiết mục không còn được như xưa, thay vào đấy là những tiếng khóc buồn rầu thê thảm và những tiếng than ghê rợn đến sởn gai óc. Jordan và Jury như vỡ òa, không phải vì quá vui mà xúc động, là vì họ bị vỡ mộng quá đau nên khóc nức nở.
Buổi đêm khuya vắng vẻ,
Khi mọi người đến đủ,
Trong Rạp Xiếc Bóng Tối.
Buổi đêm khuya hôm ấy,
Mọi thứ đã khác đi,
Không còn những tiếng cười,
Và tiết mục vui nhộn.
Trong Rạp Xiếc Bóng Tối,
Mở màn một trình diễn,
Duy nhất trong đêm nay,
Với chữ H đi đầu.
Trước mặt họ là bảy tên chú hề nhưng họ ai nấy đều bất động treo lủng lẳng trên trần nhà. Phía dưới là những nghệ nhân khác, họ vừa khóc nức nở vừa quằn quại trên sân khấu, quần áo họ rách tươm và những vết Đỏ dần hiện rõ ra.
Jordan và Jury,
Hai người bạn nhỏ bé,
Có giấc mộng bao la,
Nhưng dường như tan vỡ.
Lạ thay một vĩ nhân,
Xuất hiện trước mặt họ,
Với lời mời thân thiết,
Tham gia vào đoàn xiếc.
Jordan và Jury,
Họ nhìn nhau ngẫm nghĩ.
Jury thì từ chối,
Còn Jordan lại đồng ý.
Càng về sau, những vết Đỏ trên sân khấu càng biến thành những con đường Đỏ dài lênh thênh dẫn đến một khu vực tối tăm, đó là nơi đằng sau sân khấu.
Jury thì nhút nhát,
Jordan thì dũng cảm,
Hai người bạn dễ mến.
Kể từ giây phút ấy,
Không còn ai trông thấy,
Bóng dáng của hai người,
Cho dù là ký ức,
Cho dù là lời đồn,
Vẫn không ai nhớ nổi,
Hai người họ là ai.
Sau đêm định mệnh đó, mọi người ai nấy đều bàn tán với nhau về sự hiện diện của hai vị phù thủy nhưng rốt cuộc không đâu về đâu. Nhưng lời đồn về rạp xiếc khổng lồ là có thật, mặc dù ai cũng biết rằng chưa từng ai thấy qua nó bao giờ.
Xuyên qua những cánh rừng,
Những màn đêm yên tĩnh.
Nếu bạn đủ may mắn,
Rằng bạn có thể trông thấy,
Một rạp xiếc to lớn,
Nằm ngay giữa khu rừng dày đặc, thiếu ánh sáng,
Đang vẫy tay mời gọi bạn.
Hết Chương 20...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro