Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Đêm giao thừa năm đó

Nhưng cho đến đêm Giao thừa năm 1846, cơn gió lạnh lùng cắt qua từng góc phố, phủ trắng không gian bằng tuyết và băng giá. Trời đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn trong nhà dân chiếu qua cửa sổ. Evelyn, cô bé nhỏ nhắn với mái tóc vàng lẫn tuyết, đang lang thang trên con đường vắng vẻ. Trên đôi chân trần của em, từng ngón đỏ ửng, tím tái, đôi tay gầy guộc ôm lấy chiếc tạp dề cũ kỹ, trong đó chứa đầy bao diêm.

Lúc rời khỏi căn gác trọ, Evelyn đã có một đôi giày, nhưng chúng rộng thùng thình – món đồ cũ của mẹ để lại. Em đã mất cả hai chiếc khi chạy qua đường, tránh những chiếc xe ngựa lao vút trong đêm. Chiếc giày đầu tiên bị bánh xe nghiến nát và cuốn theo tuyết, biến mất trong nháy mắt. Chiếc giày thứ hai thì bị một thằng bé nhặt được. Nó vừa cười sằng sặc vừa giơ chiếc giày lên trời, rồi buông lời chế giễu: "Tao sẽ giữ chiếc giày này để làm nôi cho con chó của tao!" Evelyn chỉ biết đứng lặng nhìn trong bất lực.

Cơn gió rét thổi tới, luồn qua từng lớp quần áo mỏng manh. Đôi bàn tay nhỏ run rẩy bấu chặt lấy nhau, nhưng không thể nào xua tan cái giá buốt cắt da. Em đã đi bộ suốt cả ngày, cố gắng chào bán từng bao diêm, nhưng không ai dừng lại. Những con người qua đường, với áo lông dày và khăn choàng ấm áp, đều rảo bước thật nhanh để tránh lạnh, chẳng ai ngoảnh mặt nhìn cô bé với đôi mắt xanh đang ngấn nước.

Khắp phố, ánh đèn từ những ô cửa sổ hắt ra ấm áp và lung linh, còn không khí thì ngập tràn mùi thơm của ngỗng quay. Là đêm giao thừa mà! Evelyn bất giác nhớ lại những ngày xưa ấm áp. Năm ấy, em cũng từng đón giao thừa khi niềm hạnh phúc còn đong đầy trong căn biệt thự thân thương, nơi những ô cửa kính màu lấp lánh ánh sáng, phản chiếu ngọn lửa bập bùng từ lò sưởi, và một cây thông Noel lớn tỏa hương nhựa thông dìu dịu đứng kiêu hãnh giữa phòng khách. Nhưng rồi bà ra đi, gia đình lâm vào cảnh túng quẫn. Evelyn và cha phải rời khỏi ngôi nhà thân yêu ấy để sống chui rúc trong một căn gác xép lạnh lẽo.

Trong tâm trí em, từng câu nói của cha cứ văng vẳng: "Nếu không bán hết chỗ diêm này, đừng mong về nhà!" Đôi mắt giận dữ của ông, giọng nói cộc cằn như lưỡi dao cứa vào lòng em. Evelyn biết rằng, nếu về nhà với những bao diêm chưa bán hết, ông sẽ mắng mỏ, thậm chí có thể đánh em – như những lần trước. Nhưng ngay cả khi bán hết, căn gác lạnh lẽo ấy cũng chẳng thể nào ấm hơn ngoài trời. Gió rét vẫn luồn qua từng kẽ nứt, còn ánh mắt cha thì ngày càng xa cách và lạnh lùng.

Evelyn dừng lại, nép vào góc tường giữa hai căn nhà để tránh gió. Tuyết phủ dày, mái tóc dài của em bết lại, những ngón tay nhỏ cứng đờ vì lạnh. Em cuộn người lại, cố thu đôi chân vào gần người, nhưng cái lạnh vẫn cứ len lỏi, thấm vào tận xương tủy.

Trong sự im lặng giá băng, những ký ức mơ hồ ùa về. Evelyn nhớ đến mẹ, nhớ đến bà nội. Những ngày xưa cũ ấm áp hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Còn nhớ bà nội thường kể chuyện cho em nghe vào mỗi đêm giao thừa, trong căn phòng nhỏ với trần đầy sao. Mẹ sẽ ôm lấy em, kể những câu chuyện về hy vọng và tương lai tươi sáng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ. Bà đã rời xa em mãi mãi, mẹ cũng bỏ lại em mà đi, để lại một người cha không còn là chính mình – chìm trong rượu chè và tuyệt vọng.

Cái đói cào xé bụng dạ, cái rét khiến cả cơ thể em như đông cứng. Trong giây phút yếu lòng, em nghĩ đến những bao diêm. "Giá như mình có thể quẹt một que diêm, chỉ một que thôi, để sưởi ấm đôi tay này," em tự nhủ, nhưng rồi lại do dự."Không được... Đây là diêm để bán. Nếu dùng, cha sẽ mắng mình...và mình sẽ chẳng có gì để mang về cả." Evelyn cắn chặt môi, cố gắng nhịn cơn rét đang khiến cơ thể em run lên từng hồi. Nhưng dù có kiên cường đến đâu, cơn lạnh vẫn len lỏi khắp người, như muốn nhấn chìm ý chí nhỏ bé của em.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, Evelyn run rẩy lấy ra một que diêm. Ánh sáng nhỏ bé bùng lên trong bóng tối, yếu ớt nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Evelyn vội đưa đôi tay nhỏ lại gần ngọn lửa, lòng ngập tràn một cảm giác dễ chịu hiếm hoi. Trong ánh sáng lấp lánh, em như nhìn thấy căn bếp quen thuộc của bà nội ngày xưa, với ngọn lửa bập bùng và hơi ấm lan tỏa khắp nơi. Trên bàn, một chiếc bánh mì vàng rượm đặt ngay ngắn, mẹ đang mỉm cười nhìn em từ phía cửa sổ.

"Bà ơi...mẹ ơi..." Evelyn thốt lên khe khẽ, nhưng ngay lập tức ngọn lửa tắt ngấm, kéo em trở về thực tại. Bóng tối lại bao trùm, và cái lạnh càng như đè nặng hơn. Evelyn nhìn que diêm cháy dở trong tay, lòng quặn thắt vì tiếc nuối, nhưng một phần nào đó trong tim em dường như vừa được sưởi ấm.

Em quyết định quẹt que diêm thứ hai. Lần này, ánh sáng rực rỡ hơn, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, em thấy mình ngồi bên cạnh mẹ. Mẹ ôm lấy em, xoa nhẹ đôi bàn tay lạnh giá, thì thầm những lời ngọt ngào mà em đã khao khát biết bao lâu nay. Mùi hương của mẹ – dịu dàng và ấm áp – dường như thật đến mức Evelyn có thể cảm nhận được. Em vươn tay ra, muốn chạm vào mẹ, nhưng rồi ánh sáng lại tắt.

Evelyn bật khóc. Tiếng khóc khẽ đến mức bị gió cuốn đi, tan vào màn đêm giá lạnh. Nhưng em không dừng lại. Em quẹt thêm một que diêm nữa, và lần này, cả bầu trời trước mặt em sáng rực. Em thấy một cây thông Noel khổng lồ, lấp lánh với những ngọn nến, quả châu, và dây kim tuyến. Bên dưới là những món quà được bọc giấy đỏ thắm, như thể mọi điều ước của em đều trở thành hiện thực. Evelyn mỉm cười, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng của niềm hạnh phúc.

Nhưng ánh sáng lại vụt tắt. Không còn cây thông, không còn mẹ, không còn bà. Chỉ còn lại bóng tối và cái lạnh. Evelyn nhìn vào nắm diêm trong tay, nhận ra chỉ còn lại rất ít. Em biết mình không nên lãng phí, nhưng lòng em lại chẳng thể ngăn được nỗi khao khát được chìm trong ảo mộng thêm một lần nữa.

Que diêm thứ tư bùng lên, và lần này, Evelyn thấy bà nội. Gương mặt hiền từ, ánh mắt ấm áp của bà như kéo em ra khỏi mọi nỗi đau. Bà dang rộng vòng tay, như muốn ôm em vào lòng. Evelyn run rẩy vươn tay về phía bà, nước mắt lăn dài trên má. "Bà ơi, hãy đưa cháu đi cùng bà, cháu không muốn ở lại đây nữa..."

Rồi ánh sáng lại tắt.

Evelyn nhìn chằm chằm vào nắm diêm cuối cùng trong tay, đôi môi tím tái khe khẽ mấp  xưởng. Em chợt nhận ra mình không còn sợ hãi nữa. Ngay cả khi gió vẫn rít lên từng hồi, ngay cả khi cơ thể em lạnh buốt đến mức không còn cảm giác, tâm hồn em lại nhẹ nhàng một cách kỳ lạ.

Với chút sức lực cuối cùng, Evelyn quẹt nốt tất cả những que diêm còn lại. Một ánh sáng rực rỡ chưa từng có bừng lên, bao trùm cả không gian xung quanh. Trong ánh sáng ấy, Evelyn thấy bà nội, mẹ, và cả một thế giới không còn đau khổ, nơi mà cái lạnh, sự cô đơn hay nỗi sợ hãi chẳng thể chạm tới em. Evelyn mỉm cười, đôi mắt dần khép lại, để mình được chìm vào vòng tay yêu thương mà em luôn khao.

Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, một lớp tuyết dày trắng xóa, che lấp những con đường vốn đầy dấu chân người qua lại. Mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, mang theo ánh sáng trong trẻo và chói chang của ngày đầu năm mới. Gió đã dịu hơn, nhưng không khí vẫn lạnh buốt, như muốn giam giữ mọi thứ trong màn giá rét vô tình.

Trên con phố nhỏ, nơi giao thoa của hai ngôi nhà, một cảnh tượng khiến những người qua đường phải khựng lại. Ở đó, trong góc tường lạnh lẽo, người ta nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn, đôi má ửng hồng, đôi môi hé nở một nụ cười mong manh như đang mơ về một giấc mộng đẹp. Cô bé ngồi đó, tựa lưng vào tường, tay vẫn nắm chặt những bao diêm cũ kỹ, trong đó có một bao đã cháy hết nhẵn.

Không ai biết cô bé đã trải qua điều gì trong đêm đông khắc nghiệt ấy. Họ chỉ thấy một đứa trẻ, nhỏ bé và yếu ớt, dường như đã tìm cách chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt của đời. Có người cúi xuống thì thầm: "Chắc nó đã quẹt những que diêm để sưởi ấm..." Nhưng chẳng ai hiểu được, ẩn sau đôi mắt khép chặt ấy là cả một thế giới diệu kỳ, một thế giới mà cô bé đã tìm thấy ánh sáng, hơi ấm và tình yêu thương mà cô khao khát bấy lâu.

Trong những giấc mơ cuối cùng của mình, Evelyn đã nhìn thấy bà, hình bóng duy nhất mang lại cho cô sự dịu dàng và an ủi trong những ngày tháng tối tăm. Bà mỉm cười, dang tay ôm lấy cô trong vòng tay ấm áp, dắt cô bay lên cao, cao mãi, đến một nơi không còn đói rét, không còn những giọt nước mắt hay những lời mắng nhiếc. Ở đó, cô có bà, có ánh sáng, có sự bình yên mà cô đã từng mơ ước.

Buổi sáng ngày đầu năm mới hiện ra trong sự náo nhiệt của phố xá. Người ta nhộn nhịp qua lại, chuẩn bị cho một ngày mới, một khởi đầu mới. Nhưng trong cái góc nhỏ ấy, giữa những tiếng cười nói và những bước chân vội vã, vẫn còn một hình hài nhỏ bé bất động. Evelyn đã ra đi, nhưng đôi môi cô vẫn nở nụ cười như đang ngủ say trong một giấc mơ hạnh phúc.

Không ai biết, trong những khoảnh khắc cuối đời, cô đã tìm thấy bà, đã tìm thấy tình yêu thương mà mình đánh mất. Không ai biết, Evelyn đã không còn cô đơn. Ở nơi xa xôi nào đó, bà đang nắm lấy tay cô, đưa cô bước vào một thế giới đầy ánh sáng và yêu thương.

Ngày đầu năm bắt đầu, mọi người bước qua cô bé với sự thương cảm thoáng qua, nhưng chẳng ai dừng lại quá lâu. Trên nền tuyết trắng, dấu vết của cô bé chỉ là những que diêm cháy dở và một nụ cười lặng lẽ.

Và rồi, thế giới vẫn tiếp tục xoay vần, bỏ lại phía sau một đứa trẻ nhỏ bé đã tìm thấy bình yên trong vòng tay bà – một nơi không còn giá lạnh, chỉ có ánh sáng và hơi ấm mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro