Chương 1
Ánh nắng sớm ấm áp chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn.
Trên giường, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say. Người con trai có khuôn mặt tuấn tú, trắng noãn như búng ra sữa, lúc ngủ nhìn tựa trẻ con, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, hai cúc áo phía trên đã được cởi ra, đôi tay vòng qua eo người con gái ôm trọn cô vào lòng. Cô gái đang ngủ nhưng lại bị đánh thức bới tiếng chuông báo.
Đã 6h rồi, cô phải dậy chuẩn bị đi học thôi.
Bước vào nhà tắm, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân. Trong lúc đang đánh răng, bỗng một đôi tay ôm lấy cô làm cô suýt đánh rơi bàn chảy.
Sau khi bình tĩnh, cô vuốt nhẹ bàn tay đang ôm mình, rồi dịu dàng nói với người đàn ông phía sau.
- Em làm anh thức giấc sao?
- Phải đó.
Anh thẳng thừng đáp lại, vòng tay ôm cô chặt hơn. Đầu anh vùi vào vai cô, đôi mắt nhắm nghiền lại. Anh rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng thiếu hơi ấm, hương thơm trên người cô cho nên anh không ngủ được.
- Ngoan, anh đi ngủ thêm một lát đi, tối qua anh về rất muộn mà.
- Không có em anh ngủ không được.
Cô nhìn anh, thấy anh vẫn nhắm mắt, đã buồn ngủ như thế mà kỹ năng tán gái vẫn như cũ. Cô lắc đầu tiếp tục công việc của mình, để anh ngủ thêm một chút, dù sao bạn trai cô đã mệt như vậy mà.
Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cô xoay người lại, hai tay vòng qua eo anh đáp lại cái ôm của anh.
- Xong rồi, ra ngoài thôi.
Anh chỉ khẽ ừ một tiếng, đôi mắt vẫn không mở, cô đành ôm lấy anh ra ngoài.
Hai người ngã xuống chiếc giường. Cô khẽ đẩy anh ra, đôi môi chạm nhẹ môi anh.
- Em phải đi học rồi, nếu không sẽ trễ đó.
- Nếu sợ trễ thì đừng đi nữa, ở nhà ngủ cùng anh.
Hai tay anh ôm chắt lấy cô, aiz anh không muốn cô đi học mà, không muốn cô bị những ánh mắt thèm của những tên con trai xấu xa dòm ngó, không muốn cô xa anh dù chỉ một giây. Đây là bảo bối của anh, là người anh yêu nhất, là trái tim của riêng anh thôi.
Cô ôm ôm, thơm thơm lên má anh, dỗ dành anh như một đứa trẻ.
- Đừng nháo nữa. Hôm nay em chỉ học buổi sáng thôi, buổi chiều em về sẽ bồi anh. Được không?
Biết không lat chuyển được cô thê sờ anh đành hôn cô thật sâu, ôm cô chặt thêm một chút để cô xảm nhận tình yêu của anh.
- Được rồi, anh chờ em về ăn trưa. Nhớ về sớm đó.
Con cáo già cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp rồi.
Anh là nam thần quốc dân đấy, là ca sĩ nổi tiếng nhất showbiz , lại còn là một diễn viên đầy thực lực, đầy triển vọng- Trịnh Tuấn Kỳ. Anh nổi tiếng là người lạnh lùng ít nói, thế nhưng trước mặt cô anh lại bị sao thế? Cứ thích giả bộ mặt trẻ con, làm những hành động lưu manh, biến thái. Ai nói cho Lâm Tĩnh Nguyệt cô biết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro