Chương 3: Muốn thế nào?
Sáng sớm ngày hôm sau, trong không khí vẫn thoang thoáng một luồng khí từ cơn mưa, độ ấm so với khoảng thời gian trước cao hơn một chút.
Nắng gắt cuối thu đúng hẹn tới, Chúc Ôn Thư khi ra cửa lại đổi sang mặc một chiếc váy sơ mi của mùa hè, nhưng vẫn cảm thấy oi bức.
Giấc ngủ của cô tối qua không tốt, hôm nay thức dậy cả người uể oải, trên đường đến trường vẫn không khá hơn chút nào, không biết sao cứ cảm thấy điểm không tốt. Đi tới cửa phòng học, học sinh cơ bản đều đã đến đủ rồi.
Tiết đầu là tiết Tiếng Anh, Chúc Ôn Thư không lên tiếng, lặng lẽ đứng ở bên cửa sổ quan sát. Học sinh trong lớp chạy loạn lên, mà Lệnh Tư Uyên một thân quần áo chỉnh tề, đặc biệt thu hút ánh nhìn người khác. Cậu nhóc có vẻ tâm trạng rất vui, cầm một đống đồ ăn vặt chia cho các bạn học. Nhìn bóng dáng Lệnh Tư Uyên nhảy nhót, trong lòng Chúc Ôn Thư vẫn chưa hết hoảng hốt.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, cô cũng chưa khỏi tin được, rõ ràng chỉ là đi một chuyến thăm hỏi gia đình học sinh, như thế nào lại biết được một bí mật của ngôi sao nổi tiếng cơ chứ. Mà đây lại còn là bạn học 3 năm ở cao trung.
Nghĩ tới cái này, Chúc Ôn Thư tự giễu mà cười cười.
Nhớ tới qua, đến lúc nói ra tên từng chữ một, Lệnh Sâm mới miễn cưỡng nhớ tới mình. Hơn nữa anh rõ ràng đối với cô không hề có chút ký ức nào, hai người nhìn nhau xấu hổ cũng không biết nói cái gì.
Thật đúng là thời thế thay đổi.
Trước kia là Lệnh Sâm không ai hay biết, Chúc Ôn Thư ở trường học cũng có không ít người theo đuổi. Hiện tại Lệnh Sâm không ai là không biết anh, mà Chúc Ôn Thư lại đảo mình trở thành một người bình thường trong vô số người người ngoài kia.
Trong lớp có người thấy Chúc Ôn Thư, chào một tiếng, cả phòng học lập tức im lặng, mấy đứa đang chạy lung tung cũng tìm về chỗ ngồi. Lệnh Tư Uyên cũng quay đầu lại nhìn qua, đối diện với Chúc Ôn Thư, còn nhìn cô cười cười. Chúc Ôn Thư lúc này mới hoàn hồn, nhìn cậu vẫy vẫy tay, ý kêu cậu ra ngoài với mình.
Cô khom lưng, sờ sờ đầu Lệnh Tư Uyên.
"Thế nào? Ngày hôm qua cô đi rồi, ba ba em có mắng em không?"
"Không có không có." Lệnh Tư Uyên cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Ba ba hôm nay còn đưa em đi học."
"Cái gì?"
Chúc Ôn Thư theo bản năng quay đầu lại nhìn hướng cổng trường. Tuy là sáng tinh mơ, nhưng là thời gian đi học, ngoài cổng trường cũng có không ít người. Lệnh Sâm cũng thật can đảm, không sợ bị phát hiện ra sao?
"Thật đó cô!" Lệnh Tư Uyên nói, "Còn dậy sớm làm đồ ăn sáng cho em nữa!"
Xem ra cuộc thăm hỏi của cô hôm qua, có tác dụng. Mà cũng không biết sẽ duy trì được bao lâu đây.
"Tốt, cô biết rồi, về lớp chuẩn bị học đi."
Trở lại văn phòng, cũng là lúc chuông vào học vang lên.
Chúc Ôn Thư lấy ra một sấp bài tập chồng chất, đang chuẩn bị động bút chuẩn bị chấm, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ.
"Cô giáo Chúc, không biết lúc này cô có tiện không?"
Chúc Ôn Thư quay đầu lại, thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang đứng ở cửa, gương mặt xa lạ, cô không hề quen biết người này.
Cho đến khi cậu nhóc phía sau thăm dò bước vào, Chúc Ôn Thư mới bừng tỉnh nhận ra, người đó hẳn là mẹ của Vương Tiểu Bằng.
Xong đời.
Đối phương tuy rằng còn chưa mở miệng, nhưng Chúc Ôn Thư cũng đã biết được tại sao khi ngủ dậy cứ có cảm giác sáng nay sẽ có chuyện gì đó.
"Là mẹ của Vương Tiểu Bằng sao? Xin hỏi có chuyện gì."
Mẹ Vương Tiểu Bằng đeo một cái gọng kính màu đỏ, đi đường không nhanh cũng không chậm, trên mặt mang theo nét cười, nhưng không hiểu sao làm Chúc Ôn Thư cứ cảm thấy sợ sợ.
"Là như thế này, ngày hôm qua Vương Tiểu Bằng ở trong trường bị bạn đánh, tôi hôm nay cố ý tới trường học là muốn hỏi về vấn đề này."
Chúc Ôn Thư: "..."
Mẹ Vương nói xong, các giáo viên khác trong văn phòng đều xoay đầu nhìn cô. Vừa nghe thấy chủ đề này mọi người đều lắc lắc đầu rồi tiếp tục làm việc của mình, còn có một cô giáo tới cho Chúc Ôn Thư một ánh mắt đáng thương.
"Mẹ bé Vương, mời chị ngồi."
Chúc Ôn Thư lấy một cái ghế khác, xong xuôi đâu đó rồi mới nói: "Sự việc cũng không nghiêm trọng như vậy, không phải bé bị đánh, mà chỉ là bọn nhỏ đùa giỡn với nhau, ngày hôm qua tôi cũng đã phê bình các bé rồi, cũng đã cùng ba của Tiểu Bằng trò chuyện về việc này qua điện thoại."
"Phê bình?"
Mẹ Vương lập tức dựng đôi lông mày lên, "Ra tay trước là Lệnh Tư Uyên, vì cái gì mà muốn phê bình Tiểu Bằng nhà tôi?"
"Bởi vì Tiểu Bằng nói..."
"Được rồi, cô không cần phải nói nữa." Mẹ Vương giơ tay ngăn lại không cho Chúc Ôn Thư tiếp tục giải thích, "Tối hôm qua tôi cũng đã nghe về sự tình này rồi, chồng tôi thế nào tôi mặc kệ, cô cũng đừng nghe lời ông ấy nói. Tôi hiện tại cần gặp phụ huynh của Lệnh Tư Uyên để hỏi cho ra lẽ, lấy lại công bằng, nếu không làm sao tôi có thể yên tâm để con mình học với cái loại bạo lực như thế trong cùng một lớp học hả? Về sau bị dạy hư thì làm sao?
Mới tốt nghiệp xong đi làm nghề giáo cũng không lâu, Chúc Ôn Thư thật đúng là chưa gặp được thể loại phụ huynh thế này bao giờ.
Cô bày một gương đầy dấu chấm hỏi, không biết logic của mẹ Vương này thế nào, vì thế nghiêng đầu, muốn hỏi Vương Tiểu Bằng rốt cuộc tối hôm qua đã về nhà nói cái gì.
Nhưng Vương Tiểu Bằng nhìn thấy ánh mắt của cô liền lập tức trốn sau lưng mẹ mình.
"Như vậy đi."
Chúc Ôn Thư không còn biện pháp, chỉ có thể mở miệng nói, "Tiểu Bằng, em tới phòng học kêu Lệnh Tư Uyên tới đây."
Chờ Vương Tiểu Bằng đi rồi, Chúc Ôn Thư mới nói: "Mẹ Vương, hai đưa trẻ cãi nhau ầm ĩ đều là nguyên nhân, ngày hôm qua mấy bé cũng đã bắt tay giảng hòa, tôi cảm thấy không cần phải đem chuyện này nhắc lại làm gì để mất tình cảm bạn bè trong lớp."
"Bắt tay giảng hòa là bởi vì cô giáo ba phải."
Mẹ Vương bày ra lý lẽ nói, "Trên mặt Tiểu Bằng bị cào tới mức chảy máu, tôi hỏi nó bị làm sao, nó khóc rất đáng thương nói bị bạn đánh, có thể thấy được trong lòng thằng bé không phục, cho nên hôm nay phụ huynh Lệnh Tư Uyên phải tới đây nói chuyện với tôi."
Chúc Ôn Thư quả thật hôm qua chỉ lo Lệnh Tư Uyên mặt đầy máu mũi, sau mới phát hiện trên mặt Vương Tiểu Bằng cũng bị thương, nhưng thật sự không nhìn ra có vết máu.
Tóm lại, hiện tại mặc kệ Chúc Ôn Thư nói thế nào, mẹ Vương Tiểu Bằng nhất định muốn làm cho phụ huynh của Lệnh Tư Uyên tới đây xin lỗi, cũng không thừa nhận là trong chuyện này Vương Tiểu Bằng có lỗi sai.
Nếu như vậy, Chúc Ôn Thư cảm thấy Lệnh Sâm cũng cần nói chuyện với mẹ của Tiểu Bằng. Còn tốt hơn là làm sao cho đúng ra đúng còn sai ra sai, ai có lỗi thì xin lỗi.
"Được, tôi giúp chị liên lạc với phụ huynh của Lệnh Tư Uyên."
Chúc Ôn Thư nói, "Nhưng phụ huynh của bé bình thường rất bận, không hẳn sẽ là có thời gian rảnh."
"Khó trách."
Mẹ Vương cười lạnh một tiếng, không nói tới cái khác, nhưng cái thái độ này thật sự làm người khác không thoải mái. Giống như là Lệnh Tư Uyên nhân phẩm có vấn đề hay gì đó là điều đương nhiên.
Ngay lúc này, Lệnh Tư Uyên cùng Vương Tiểu Bằng tiến vào.
Hai đứa nhóc ở trên đường tới đây chắc cũng có nói qua vấn đề này rồi, Lệnh Tư Uyên vừa đến, đôi mắt mở to chớp chớp, sợ hãi hỏi: "Cô ơi, tại sao lại muốn gọi ba em ạ?"
Chúc Ôn Thư còn không kịp nói chuyện, mẹ Vương đã hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Lệnh Tư Uyên, lập tức nói: "Tôi mặc kệ nhà nó bận thế nào, hiện tại nhà tôi cần lấy lại công bằng cho con mình, như vậy đi cô giáo, cô gọi điện thoại cho phụ huynh nhà nó, tôi tự mình nói chuyện."
Chúc Ôn Thư cũng không trả lời, một bên gọi điện thoại, một bên trấn an Lệnh Tư Uyên.
"Không có việc gì, chỉ là tâm sự đơn giản một chút thôi, em xem ngày hôm qua cô cùng ba em nói chuyện, ba em cũng đâu có mắng em đúng không?"
Thấy cô xử lý vấn đề không đủ lưu loát, mẹ Vương Tiểu Bằng lại tiếp tục làm mặt lạnh, nhanh tay đưa điện thoại tới trước mặt Lệnh Tư Uyên, "Đưa số điện thoại đây, bằng không kêu ba cháu tới đây đánh cháu."
Lệnh Tư Uyên đương nhiên không chịu, mà lại quay qua nhìn Chúc Ôn Thư hoảng hốt.
"Vì cái gì lại gọi điện thoại cho phụ huynh của em?"
"Uyên Uyên, về chuyện ngày hôm qua nên mẹ của Tiểu Bằng muốn cùng ba em nói chuyện một chút, em đừng sợ, có cô giáo ở đây, sẽ không làm ba em mắng em đâu."
Thấy Lệnh Tư Uyên vẫn bất động, mẹ Vương nói: "Còn không cho, cô tự tìm phương thức liên hệ của ba cháu, đến lúc đó....."
"Cho cho!" Lệnh Tư Uyên duỗi tay chộp lấy điện thoại, như là cướp lấy điện thoại từ trong tay mẹ Vương.
Nhìn nhóc luống cuống, mẹ Tiểu Bằng cười lạnh, ôm cánh tay một bên nhìn chằm chằm. Lệnh Tư Uyên một bên ấn điện thoại, một bên trộm nhìn Chúc Ôn Thư, hoảng đến mức bấm sai số rất nhiều lần.
Một hồi lâu, mới đưa điện thoại ra.
Nghĩ rằng sẽ không có ai bắt điện thoại, Chúc Ôn Thư hạ mắt, trong lòng tính toán xem nên giải quyết với mẹ của Vương Tiêu Bằng thế nào.
Không nghĩ tới, vài giây sau------
"Ba ba..." Lệnh Tư Uyên nhút nhát nói nhỏ nhỏ, "Ba có thể tới trường được không...."
Chúc Ôn Thư đột nhiên ngẩng đầu.
Vậy mà lại dễ dàng gọi được như thế?
Nhưng mà giây tiếp theo, Lệnh Tư Uyên lại "Dạ" hai tiếng, theo sau là đôi mắt mắt chớp chớp, run run rẩy rẩy mà tắt điện thoại.
"Ông ấy tắt..."
Chúc Ôn Thư: "Cái gì? Tắt rồi?"
"Nói vậy là có ý gì?"
Mẹ Vương vỗ bàn đứng lên: "Lại gọi!"
Mẹ Vương lại hù dọa Lệnh Tư Uyên, rồi quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư nói: "Cô cũng thấy đó, thái độ như này, tôi làm sao có thể yên tâm để con mình học chung với đứa trẻ này được?"
Chúc Ôn Thư biết nếu hôm nay mẹ Vương không gặp được Lệnh Sâm chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cô lấy điện thoại qua, tự mình bấm số gọi.
Vang lên vài tiếng, điện thoại liền qua.
Chúc Ôn Thư còn chưa kịp mở miệng, Lệnh Sâm đã cố nén cơn tức nói: "Lệnh Tư Uyên đừng làm phiền người khác? Có việc gì thì tự đi tìm--------."
"Ba Lệnh Tư Uyên."
Chúc Ôn Thư ngắt lời anh, nói: "Tôi là cô giáo Chúc, là chủ nhiệm của Lệnh Tư Uyên."
Đầu kia điện thoại trầm mặc hai giây.
Sau đó, Lệnh Sâm thanh âm trầm xuống, nhưng vẫn mang theo giọng ngáy ngủ, "Nó lại ở trường học đánh nhau?"
"Không có, hôm nay bé rất ngoan."
Chúc Ôn Thư liếc nhìn mẹ Vương một cái, lại nghiêm túc nói: "Chỉ là chuyện hôm qua, phụ huynh của bé kia muốn cùng anh nói chuyện một chút, anh xem có thời gian có thể tới trường một chuyến được không?"
Cô biết Lệnh Sâm khẳng định sẽ không tới, nhưng mà cũng vẫn nên nói đầy đủ có đầu có đuôi rõ ràng.
"Sẽ không làm tốn nhiều thời gian đâu, hơn nữa lại rất có ích đối với việc Lệnh Tư Uyên giao lưu cùng bạn bè trong lớp, có thể phiền anh dù bận cũng dành một chút thời gian tới đây được không, anh thấy thế nào?"
"Tôi thật sự rất bận, không rảnh."
Lệnh Sâm trầm ngâm một lát, thở dài, "Thôi được rồi, tan học tôi sẽ tới."
"Được được tôi cũng biết anh rất bận-----." Chúc Ôn Thư đột nhiên dừng lại, không chắc chính mình có phải đang ảo giác hay không, "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói." Lệnh Sâm gằn từng chữ, "Tan học tôi sẽ tới."
"...Được, tôi biết rồi."
Cắt điện thoại, Chúc Ôn Thư sửng sốt hai giây mới đem điện thoại trả cho mẹ Vương.
Người này như thế nào lại dễ nói chuyện như vậy, không giống như bình thường.
Khó hiểu vẫn là khó hiểu, Chúc Ôn Thư vẫn là thành thật mà chuyền lại: "Ba của bé ban ngày không rảnh, tan học mới có thể tới, như vậy có được không?"
Mẹ Vương kỳ thật là không hài lòng, như lại nghĩ lát nữa cũng có việc, liền miễn cưỡng gật đầu.
"Được rồi, tan học tôi lại đến, nhớ phải đúng giờ."
-
Cả ngày nay, trừ hai tiết đứng lớp, thời gian khác cô đều thất thần. Lệnh Sâm vậy mà lại đồng ý tới trường học.
Chúc Ôn Thư vốn dĩ đối với việc xử lý những tranh chấp giữa các phụ huynh thì không hề có kinh nghiệm, huống chi trong đó có một người lại là đại minh tinh nữa.
Cô không biết mẹ của Vương Tiểu Bằng khi nhận ra Lệnh Sâm thì câu chuyện sau đó sẽ xử lý thế nào. Rồi có khi mọi người đều biết được Lệnh Sâm có một đứa con bảy tuổi không công khai thì sao đây?
Lệnh Tư Uyên về sau còn có thể bình thường mà đi học không?
Mà cô là giáo viên, phải làm cách nào khi mà các bạn học khác cứ tò mò về Lệnh Tư Uyên?
Đủ thứ nỗi lo cứ quanh quẩn, vậy mà đã tới giờ tan học.
Tiếng chuông reo lên, hai phút sau, hai mẹ con Vương Tiểu Bằng đã chờ ở văn phòng.
Một lát sau, Lệnh Tư Uyên cũng có mặt.
Hai người lớn hai trẻ em cùng ngồi đối mặt, không đùa giỡn, không nói chuyện, không khí liền theo đó mà không ổn.
Vương Tiểu Bằng có mẹ chống lưng, thảnh thảnh thơi thơi mà làm bài tập. Lệnh Tư Uyên lại rất sợ hãi, cầm bút làm bộ bôi bôi xóa xóa, lén lén liếc mắt một cái nhìn Chúc Ôn Thư.
Nửa giờ sau, học sinh cơ bản đã về hết, cả trường yên tĩnh giống một công viên ở khu ngoại thành, chân trời tỏa ra một vùng sau lớp mây đen, dần dần bị phủ mất ánh nắng, nháy mắt một cái, cả bầu trời trầm xuống.
Mẹ Vương chờ đến không còn kiên nhẫn, vỗ vỗ cái bàn, "Không phải tan học là tới sao? Đợi hơn nửa giờ rồi, cô giáo Chúc lại gọi điện lần nữa đi!"
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm Lệnh Sâm tám phần là muốn trễ hẹn, ngược lại cô cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Mới vừa cầm lấy di động, văn phòng bị gõ vang.
Chúc Ôn Thư nhìn về phía cửa, ngẩn người, có điểm mất tự nhiên mà nói: "Phụ huynh Lệnh Tư Uyên tới..."
Mẹ Vương lập tức quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, một câu "anh" chuẩn bị nói ra lại nghẹn ở cổ họng.
Sắc trời ngoài kia đang tối dần, Lệnh Sâm mặc một cái hoodie cùng quần dài đen, tuy mảnh khảnh nhưng lại cao gầy đĩnh đạc, chặn lại ánh hoàng hôn, ngăn toàn bộ ánh sáng nho nhỏ của văn phòng lại.
Huống chi, anh còn đeo một cái khẩu trang đen.
Hơn phân nửa khuôn mặt bị che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, nhưng cũng không làm mất đi khí chất hơn người của mình. Nhìn người là nhìn vào ánh mắt, trông anh không hề giống với những người thường hay sinh hoạt ở phố lớn ngõ nhỏ mà tỏa ra một loại thu hút đặc biệt.
Mẹ Vương hiển nhiên không đoán trước được ba của Lệnh Tư Uyên lại xuất hiện với hình tượng như thế này. Hơn nữa, nhìn qua cảm thấy người này rất quen mắt, rồi lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Tóm lại, so với trong suy nghĩ của mình với người trước mặt không giống nhau, dẫn tới việc cảm thấy bản thân có mấy phần mất ưu thế.
Đợi Lệnh Sâm đến gần, mẹ Vương đứng lên, ngẩng cằm nói: "Xin chào, tôi là mẹ của Vương Tiểu Bằng."
Lệnh Sâm đi qua nghiêng đầu nhìn một cái, rất lễ phép mà ném câu "Xin chào", đi tới Chúc Ôn Thư, lập tức ghé qua Lệnh Tư Uyên bên cạnh, cong người gõ trán nhóc một cái.
"Còn rất biết kiếm chuyện cho người khác?"
Lệnh Tư Uyên chột dạ, không dám nhìn thẳng anh, ngược lại lén lút trốn đến sau lưng Chúc Ôn Thư.
"Bé hôm nay không có gây chuyện." Chúc Ôn Thư che chở Lệnh Tư Uyên, ý bảo Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương, "Là mẹ Vương Tiểu Bằng muốn cùng anh nói chuyện đánh nhau ngày hôm qua."
Lệnh Sâm lúc này mới chậm rì rì mà quay đầu lại, cho mẹ Vương một cái nhìn chính diện.
Mẹ Vương lập tức nói tiếp: "Nhà cậu dạy con thế nào mà để nó đi học đánh người, con của tôi bị nó cào khắp mặt, hiện tại là xã hội văn minh, tôi chưa thấy một người nào ý thức kém như vậy, này cùng ** có gì khác nhau? Hơn nữa?"
** trong cv cũng để thế này nha mng.
Lệnh Sâm gật đầu: "Được, bất quá tôi rất bận, ngài nói thẳng đi, muốn giải quyết thế nào?"
Mẹ Vương: "....."
Nghe mà cứ cảm giác như muốn dùng một đao để xử lý người khác vậy.
"Cậu-----." Nhìn hai mắt Lệnh Sâm, mẹ Vương không có tự tin, nhưng cũng không muốn thua, ngược lại bắt đầu chỉ trích: "Tốn thời gian? Nói tan học là tới, có biết nguyên tắc về giờ giấc là gì hay không?"
"Xin lỗi." Lệnh Sâm thành khẩn mà nói, "Vừa nãy tìm lầm trường học."
Mẹ Vương: "...."
Chúc Ôn Thư: "....."
Trường hợp quỷ dị gì mới xảy ra vậy.
Mẹ Vương Tiểu Bằng khóe miệng run rẩy một chút, phục hồi tinh thần lại, nói: "Vậy cậu mang khẩu trang là có ý gì? Có biết lễ phép một chút không?"
Chúc Ôn Thư da đầu đột nhiên căng thẳng, khẩn trương mà nhìn về phía Lệnh Sâm.
Nếu như tháo khẩu trang...
"Nhiễm bệnh, sẽ lây bệnh."
Lệnh Sâm giơ tay, làm bộ muốn tháo khẩu trang xuống, "Để ý? Vậy được."
"Đừng!"
Mẹ Vương lôi kéo Vương Tiểu Bằng lùi ra mấy bước, kinh hãi mà đánh giá Lệnh Sâm với Lệnh Tư Uyên.
Quả nhiên là vẫn lo lắng.
Chúc Ôn Thư cau mày nói: "Cứ bình tĩnh nói chuyện, đừng hù dọa người khác."
Lệnh Sâm nghe vậy, quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư liếc mắt một cái, giữa mày đã không còn nhíu lại nữa, giọng nói cũng dịu lại: "Được, đã biết, cô giáo Chúc."
Này một người nói một người đáp, mẹ Vương nghe như thế nào lại cảm thấy chính mình bị chơi. Nhưng khí thế không thể lui, đành phải làm ra bộ muốn giảng hòa.
"Tôi cũng không phải người nhiều chuyện, như vậy đi, chúng ta giải quyết chuyện này, nên xin lỗi thì phải xin lỗi, tôi không truy cứu nữa."
"Được."
Lệnh Sâm lui một bước, dựa ngồi vào bàn làm việc của Chúc Ôn Thư, khom lưng hỏi Lệnh Tư Uyên: "Ai động tay trước?"
Đứng đây nãy giờ, cậu cũng mơ hồ hiểu được tình hình hiện tại, bất tri bất bất giác mà thằng đầu, lưng cũng nghiêm túc dựng lên, to giọng mà nói: "Con."
Chúc Ôn Thư: "?"
Còn rất kiêu ngạo mà nhận??
Lệnh Sâm "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Vương Tiểu Bằng nâng nâng cằm.
Lệnh Tư Uyên không hiểu ý của Lệnh Sâm, mê man mà chớp mắt, "Dạ?"
Giây tiếp theo, Lệnh Sâm xách cổ áo Lệnh Tư Uyên, đi về phía trước, trực tiếp đem người tới trước mặt Vương Tiểu Bằng.
"Xin lỗi người ta đi."
Một động tác làm cho mẹ con Vương Tiểu Bằng sợ tới lui hai bước.
Thật đúng là mẹ nó ** a???
Một bên Chúc Ôn Thư xem cũng ngây người.
Ngày thường đều cư xử với nhau thế này hả?? Là quan hệ cha con với nhau liền như vậy?
Cô cảm giác người bị lôi không chỉ có Lệnh Tư Uyên mà còn có cả tâm trạng mình bây giờ, thậm chí sợ hãi giây tiếp theo Lệnh Tư Uyên sẽ oa oa khóc lớn.
Nhưng hiện thực lại là, Lệnh Tư Uyên không chỉ không sợ hãi, còn thoải mái chỉnh lại cổ áo mình, lúc này mới ưỡn ngực ngẩng đầu mà hô: "Vương Tiểu Bằng thực xin lỗi! Về sau sẽ không bao giờ đánh cậu nữa!"
Mẹ Vương: "?"
Cái này mà gọi là xin lỗi??
Chính là đương sự Vương Tiểu Bằng bị dọa khóc, nghẹn ngào xua tay: "Không, không sao."
Lệnh Sâm đứng xem cả quá trình, thậm chí còn thuận tay cầm bút của Chúc Ôn Thư xoay xoay.
Chờ tới khi Vương Tiểu Bằng không biết làm sao, đến kéo góc áo mẹ, Lệnh Sâm lúc này mới chân thành hỏi mẹ Vương: "Ngài xem như vậy đã vừa lòng chưa?"
Mẹ Vương chỗ nào dám nói không hài lòng.
Sợ nói ra, đối phương lại hỏi một câu, "Vậy còn muốn thế nào.", câu chuyện phát triển theo hướng này thật không kiểm soát được trước đó.
Đương nhiên, nguyên nhân thúc đẩy chính là khi nãy, lúc Lệnh Sâm lôi Lệnh Tư Uyên, chú ý tới đồng hồ của anh.
Không sợ người hung dữ, cũng không sợ người có tiền.
Nhưng sợ người có cả hai điểm đó.
"Ây da, hai đứa đều là bạn học, cãi nhau ầm ĩ cùng là chuyện thường, mọi người đều quên đi, về sau vẫn là bạn tốt, chúng ta không bàn tới chuyện này nữa."
Sau khi nói xong, lại thấy kì, cũng cảm thấy xấu hổ, mặt mũi không thể vứt bỏ thế này được, vì thế vừa chuyển đầu, đổi sắc mặt kiêu căng hất cằm nhìn về phía Chúc Ôn Thư.
"Bất quá cô giáo Chúc, cô là chủ nhiệm lớp, lại xử lý chuyện của hai đứa trẻ không tốt, cô làm vậy mà cũng gọi là cô giáo?"
Chúc Ôn Thư: "...?"
Cô hôm qua không xử lý tốt??
"Chị------."
Cô vừa há miệng, còn chưa kịp nói ra thành lời mà đã nghe một tiếng "bang", cây bút bị ném đến trước mặt bàn, trước mắt mẹ Vương lại run một chút.
Giọng của Lệnh Sâm ở sau lưng Chúc Ôn Thư vang lên.
"Ngài còn muốn thế nào nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro