Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Mùa Đông Màu Tím _ Anh lớn rồi đấy


Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.

Chap 2: "Anh lớn rồi đấy."

Đúng với kế hoạch, ngay sau khi bữa tối kết thúc, đèn trong căn hộ đã được tắt. Phòng khách như biến thành rạp chiếu phim dành riêng cho các cặp đôi.

Trên màn hình tivi lớn, bộ phim kinh dị được chiếu với hình ảnh sắc nét và âm thanh chân thật từ bộ loa, tạo thêm phần lôi cuốn.

Cả căn hộ chìm vào không khí ngượng ngùng. Trên chiếc sofa gần cửa sổ, cảnh tượng giống như việc tuân thủ khoảng cách xã hội trong mùa dịch Covid. Thiên An chọn ngồi sát vào mép sofa bên trái, đầu bên phải sofa là chỗ của an địa bàn An Phong. Cả hai đều căng thẳng hơn cả người đàn ông đang căng não gỡ bom trong bộ phim kinh dị đang chiếu.

Khi bộ phim dần đến hồi gay cấn nhất, Thiên An hoàn toàn quên đi sự ngượng ngùng ban đầu, tập trung cao độ vào từng diễn biến trên màn ảnh. Ánh mắt cậu dán chặt vào tivi, theo dõi từng cử chỉ, hành động của các nhân vật. Chẳng biết từ lúc nào, An Phong đã tiến lại gần Thiên An, chỉ còn cách nhau một gang tay.

"Aaaaaa."

Tiếng hét thất thanh của An Phong vang vọng khắp căn phòng khi hình ảnh kinh hoàng hiện lên màn hình tivi. Một cơ thể đầy máu me, gương mặt biến dạng gớm ghiếc khiến An Phong rùng mình sợ hãi. Ném chiếc điều khiển tivi xuống sàn nhà một cách bực bội, anh ta ôm chầm lấy Thiên An.

Mặt úp xuống vai Thiên An, hai chân co lại trên chiếc sofa, anh ta lúc này như một đứa trẻ sợ hãi, mong được che chở. Trái lại, cậu vẫn đang dán mắt vào màn hình tivi, nhưng vẫn không quên quay ra nhắc nhớ anh ta.

"Anh có thể đừng hét toáng lên thế được không."

"Thiên An, em không sợ à?"

"Anh im mồm để tôi tập trung vào xem phim đi."

"Nhưng tôi sợ."

"Chăn đây chùm vào rồi ngủ đi, đừng phá đám tôi."

Thiên An cầm chiếc chăn mỏng chùm luôn lên mặt người kế bên, rồi thản nhiên tiếp tục sự nghiệp xem phim. Có điều, anh ta ngồi im chưa được bao lâu thì lại tiếp tục bày trò để phá bĩnh.

"Thiên An, tôi muốn đi vệ sinh."

"Thì anh đi đi."

"Nhưng tôi sợ."

"Anh sợ cái gì vậy?"

"Ma."

"Thế sao còn chọn phim ma để xem?"

"Không biết, đưa tôi đi vệ sinh đi."

"Anh biến thái đấy à?"

"Không, nhưng tôi sợ thật mà."

"27 tuổi rồi đấy. Anh lớn rồi đấy."

"Có ai cấm người 27 tuổi sợ ma đâu, em đưa tôi đi đi mà."

Trước biểu cảm nhõng nhẽo từ An phong, cậu đành thở dài bất lực. Anh ta túm lấy tay áo của Thiên An rồi giật giật tay, giống hệt một đứa trẻ đòi ba mua cho mình món đồ chơi yêu thích.

Có vẻ như, nếu không đồng ý đưa anh ta đi vệ sinh, cậu sẽ không thể yên ổn xem nốt bộ phim. Thiên An miễn cưỡng vào vai một người ba chiều chuộng đứa con trai hai mươi bảy tuổi.

Khoảng cách từ sofa tới của nhà vệ sinh chỉ vài mét, nhưng An Phong không có ý định buông tay cậu. Anh ta cố bám chặt lấy Thiên An như thể, nếu giờ mà bỏ ra thì bị con ma trong tivi sẽ lao ra và bê đi mất vậy.

"Thiên An, em nói xem liệu con ma dưới bồn cầu có thò mặt lên không?"

"Anh bị điên đấy à? Có vào nhanh lên không."

"Vậy, tôi vào nhé, em đừng có mà về trước đấy. Phải ở ngoài này chờ tôi."

"Tôi mắc nợ anh hay gì?"

Cánh cửa nhà vệ sinh chỉ mới vừa khép lại, người phía bên trong đã vô cùng lo lắng.

"Thiên An, em chưa về đúng không? Sao em không nói gì thế?"

"Anh muốn tôi nói gì? Tôi phải hát cho anh nghe chắc?"

"Em chưa về là được rồi."

Tiếng xả nước chưa kịp dứt, anh ta đã lao ra ôm lấy tay của Thiên An.

"Này anh rửa tay chưa đấy?"

"Ờ nhỉ tôi quên, em ở đây chờ tôi."

Bộ phim kinh dị gay cấn kéo dài 110 phút cuối cùng cũng kết thúc. Nếu không vì tên phá bĩnh kia, chắc chắn bộ phim sẽ thú vị hơn nhiều.

Căn hộ được sáng trở lại, Thiên An bắt đầu đứng dậy để làm công tác vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ. Tuy nhiên, mỗi bước chân, mỗi hành động của Thiên An, An Phong đều theo sát.

"Anh còn chưa biến về nhà mình đi, cứ bám theo tôi làm gì vậy?"

"Tôi không dám về, em đưa tôi về đi?"

Giờ Thiên An mới nhận ra chân lý cuộc đời: không phải cứ xăm trổ đầy mình thì sẽ là hổ báo. An Phong chính là kiểu người: "giao diện" là chúa sơn lâm, nhưng "hệ điều hành" là hello kitty.

Thiên An nhìn đối phương với ánh mắt như muốn cắt anh ta thành từng mảnh nhỏ. Rõ ràng, cậu đã cho An Phong quyền chọn phim để xem, thế mà anh ta lại cố chấp chọn phim kinh dị dù biết mình sợ ma. Và giờ đây, anh ta bắt Thiên An gánh chịu hậu quả. Tiếc là, cậu không phải tuýp người dễ thỏa hiệp.

"Hoặc là anh tự về, hoặc là tôi sẽ cho anh xuống tầng 1 bằng đường chim bay."

"Hoặc là em không đưa tôi về, hoặc là tôi sẽ ngủ luôn tại đây."

Hai gò má của Thiên An khéo léo thể hiện rõ sự ngượng ngùng sau câu nói từ An Phong.

"Đi nào tôi đưa anh về."

Giờ chỉ còn cách đưa tên này về nhà thôi, bởi lẽ cậu đâu đủ can đảm để ném anh ta xuống dưới tầng 1 được chứ.

"Em sợ tôi ngủ ở đây đến thế sao?"

"Nói ít thôi."

Việc anh ta ngủ ở đây có khác gì cơn ác mộng đối với Thiên An đâu. Với tính cách bám dai như đỉa của An Phong, cậu chắc chắn rằng: anh ta nói là sẽ làm, tốt hơn hết nên phải tống cổ anh ta về.

"Thiên An, tôi nghĩ lại rồi. Tôi không có can đảm ngủ một mình đâu. Cho tôi ngủ cùng với em đi."

Cả hai còn chưa kịp bước ra khỏi của, An Phong đã dở chứng đòi ngủ lại.

"Đầu óc anh có bị hỏng hóc chỗ nào không vậy?"

"Nếu tôi ngủ một mình, tôi sợ con ma dưới gầm giường sẽ chui lên bê tôi đi mất."

"Dương An Phong, trước đây anh được uống nhiều fristi (*) quá à?"

"Thiên An, em vừa gọi tên tôi đấy à? Em nhớ được tên tôi."

Việc nhớ tên một người đối với Thiên An đâu có khó. Thế nhưng, đúng, đây là lần đầu tiên ba chữ dương "Dương An Phong" được phát ra từ cậu.

Nhìn vẻ mặt hớn hở, hoàn toàn không chút sợ hãi của An Phong, cậu nảy sinh nghi ngờ: liệu anh ta có đang bịa ra câu chuyện ma để lừa mình hay không?

"Cái tên có ba chữ thôi, tôi cũng có phải là não cá vàng đâu mà không thể nhớ nổi. Tóm lại anh biến về đi cho tôi còn đi ngủ."

"Nhưng tôi sợ thật mà. Em cho tôi ngủ lại tối nay đi, tôi ngủ sofa cũng được."

"Anh thấy được thì kệ anh chứ, tôi chẳng thấy được chỗ nào."

"Đi mà, sau này tôi sẽ nấu bữa tối cho em hằng ngày."

Thiên An không phải cậu bé lên 3, năm nay đã 18 tuổi rồi. Lôi việc ăn uống ra để dụ dỗ cậu là một nước đi rất sai lầm. Anh ta đánh giá Thiên An quá thấp.

"Anh nói cái gì cơ? Chờ chút đã."

Cái mồm của Thiên An lại chạy nhanh hơn não nữa rồi.

Dù sao An Phong chỉ ngủ lại có một đêm mà cậu lại có thêm người lo bữa tối cho mình, nếu không đồng ý thì có phải rất ngốc không? Lôi chiếc điện thoại mở sẵn phần ghi âm Thiên An đưa lại gần miệng anh ta.

"Nào anh nói lại đi."

"Xem em kìa, thằng này đâu phải dạng người hay nuốt lời."

"Suỵt, nói đi."

"Tôi, Dương An Phong, hứa sẽ toàn tâm toàn ý lo cơm tối cho Doãn Kiều Thiên An đến cuối đời."

"Cái gì mà tới đời chứ, anh hấp đấy à?"

"Tôi không hấp, tôi chỉ muốn thế thôi."

"Ok, sofa tối nay là của anh."

"Chờ đã, em có thể đưa anh về nhà lấy đồ tắm được không?"

"Coi như tôi khuyến mại cho anh đấy nhé"

Trên chiếc giường êm ái, Thiên An trằn trọc suốt cả tiếng đồng hồ mà không tài nào chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh bó hoa cẩm tú cầu rực rỡ lại hiện hữu trước mắt, mang theo cảm giác phiền muộn khó tả.

Đây không phải là lần đầu tiên hình ảnh cẩm tú cầu xuất hiện trong giấc mơ của Thiên An. Tuy nhiên, cảm giác buồn bã và nặng nề lần này lại hoàn toàn khác biệt so với những lần trước. Nó như một gánh nặng vô hình đè nặng lên tâm hồn, khiến cậu không thể nào thoát khỏi.

"Thiên An, em ngủ chưa?"

"Ngủ rồi."

"Thiên An, tôi không ngủ được."

"Đấy là việc của anh."

"Em nói xem liệu có con ma nào dưới gầm sofa không?"

"Tôi cảnh cáo anh, còn nói nữa là tôi tống cổ anh ra khỏi đây đó."

"Tôi có thể bật điện ngủ không?"

"Đương nhiên là không?"

"Vậy tôi có thể ngủ trên giường cùng em không?"

"Dĩ nhiên là không."

"Vậy em có thể ru tôi ngủ được không?"

"Tất nhiên là không."

"Em là đồ máu lạnh đấy à?"

"Anh thử chưa mà biết máu tôi lạnh?"

"Chưa, bây giờ tôi có thể thử không?"

"Thử cái gì, thử xem nắm đấm của tôi có khiến anh gãy răng không à?"

Chẳng ai chịu nhường ai câu nào, cứ thế cả hai chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.

Tác giả: Kiều Vân (Kv. Euphoria)

* * *

Nếu như bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.

Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai sót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro