Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Đánh lạc hướng.

"Đồ súc sinh, xem mày còn muốn chạy đi đâu!"

Mặc dù Nhan Ký Vân đang trong thân xác của mèo đen, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc cậu dùng hệ thống, không cần cử chỉ tay hay giọng nói mà chỉ cần điều khiển trong đầu là được.

Từ đó có thể thấy rằng trò chơi mà cậu bước vào chắc chắn không phải đến từ thế giới mà cậu đang ở, nếu không sẽ không sinh ra trường hợp bất khả kháng như thế này, cậu hoàn toàn không có cách nào rời đi.

Căn cứ manh mối trước mắt, cậu biết được nhân vật mục tiêu của mình là nhóc con Lý Mục Dương.

Giới hạn thời gian trong trò chơi là 24 giờ, cậu tiến vào trò chơi khoảng 8 giờ tối, hôm sau tầm giờ này thì trò chơi sẽ kết thúc.

Dựa theo cái tên "Tan học về nhà" của phó bản nhắc nhở, nghĩa là cậu phải ở lại đây đêm nay, đợi đến ngày mai khi Lý Mục Dương đến trường học rồi về nhà.

Theo quy định của trường tiểu học, lớp học bắt đầu lúc 8:20 sáng và kết thúc vào lúc 4:30 chiều.

Nếu như cậu đoán không lầm, chỉ cần bảo vệ tính mạng của Lý Mục Dương trước 8 giờ tối mai thì có thể hoàn thành phó bản trò chơi.

Vì phó bản trò chơi đã cho cậu vào trước, nên chắc chắn không đơn thuần chỉ là hộ tống cậu nhóc đến trường, có thể sẽ có sự cố nào đó phát sinh trong khoảng thời gian này.

Hiện tại đang là giờ đi ngủ của Lý Mục Dương, Nhan Vấn Hạ được cậu nhóc ôm vào phòng ngủ, cậu lặng lẽ nhìn đứa nhỏ ngủ say dưới chăn, cứ để khuôn mặt sưng đỏ không bôi thuốc gì mà ngủ.

Nhan Ký Vân có thể đối mặt với sống chết, nhưng cậu lại không thể nhìn được cảnh mẹ ruột ra tay đánh chết con mình như thế, khung cảnh đánh đập kia quá tàn nhẫn, khiến cho mỗi phút mỗi giây trôi qua cậu đều muốn gọi báo cảnh sát.

Cậu ở trong phòng ngủ của Lý Mục Dương nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đợi cặp vợ chồng máu lạnh kia tắt TV đi ngủ, sau đó lặng lẽ lẻn ra phòng khách, cậu dễ dàng tìm thấy hộp thuốc, lấy ra một tuýp thuốc mỡ giảm sưng với không chút khó khăn nào.

Nhan Ký Vân ngậm thuốc mỡ trong miệng nhảy lên giường, ném thuốc đến bên gối của Lý Mục Dương, thấy đứa nhỏ không phản ứng gì thì liền dùng chân trước đạp đạp lên vai cậu nhóc.

Dĩ nhiên là Lý Mục Dương chưa có ngủ, chẳng qua là cậu nhóc chỉ đang cố nhịn lấy đau đớn trên mặt, nên cũng thấy được hành động của mèo đen.

Và khi cậu nhóc nhìn thấy thuốc mỡ mà Nhan Ký Vân mang đến, trong mắt hiện lên một tia sửng sốt: "Là, cho, mình, sao?"

Mèo đen lạnh lùng nằm bên gối, lộ rõ đôi mắt xanh nhạt ​​trong căn phòng thiếu sáng.

Lý Mục Dương mở lọ thuốc mỡ ra và bôi một chút lên má, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại, cậu nhóc giơ tay vuốt nhẹ lưng Nhan Ký Vân, vô cùng hài lòng dần chìm vào giấc ngủ.

Nhân vật chính trong phó bản có thể ngủ ngon, nhưng Nhan Ký Vân vẫn chưa quên rằng đây là một trò chơi, theo lời nhắc nhở của hệ thống, đây còn lại là một trò chơi cực kỳ nguy hiểm nên không thể thả lỏng trong bất kỳ phút giây nào, toàn thân cậu luôn duy trì tư thế cảnh giác cao độ. Hô hấp của Lý Mục Dương dần ổn định, Nhan Ký Vân nhảy lên trên giá sách nằm sấp xuống, vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh để còn ứng phó kịp với hết thảy tình huống sắp phát sinh.

Trong lúc đó, ba người chơi vào cùng phó bản với Nhan Ký Vân hiện đang ngồi xổm ở tầng dưới của khu dân cư, không ngừng nghĩ cách tránh đi các nhân viên an ninh tuần tra vào ban đêm.

Thanh niên mặc áo hoodie có chút sốt ruột: "Chẳng lẽ chúng ta phải đợi từ đây đến lúc Lý Mục Dương thức dậy đi học hả?"

Cô gái tóc ngắn: "Không phải gợi ý đã nói rằng chúng ta phải học hộ tống Lý Mục Dương đi học về nhà an toàn sao? Đương nhiên là chờ thằng bé đi học rồi."

Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh hỏi: "Nếu thằng nhóc chết trước khi đến trường thì sao?"

Cô gái tóc ngắn đọc thông tin phó bản: "Hiện tại giá trị sinh mệnh của thằng nhóc còn có 90%."

Thanh niên mặc hoodie hăng hái nói: "Thằng bé đã dùng hết 10% vào đống bài tập rồi chăng. Ai mà biết giá trị sinh mệnh trong tối nay có giảm đi nữa không? Chúng ta phải bảo vệ thằng bé."

Cô gái tóc ngắn: "Chỉ cần thằng bé còn sống sau khi chúng ta hộ tống nó về nhà là được rồi."

Cả thanh niên mặc áo hoodie và người đàn ông tóc đỏ đều cảm thấy nói vậy cũng hợp lý.

Ngay khi đang nói chuyện, một chiếc quạt nhỏ đột ngột rơi xuống cạnh bãi cỏ nơi họ đang ngồi!

Ba người sợ hãi dời đi đến ngồi ở bức tường bên cạnh.

Người đàn ông tóc đỏ còn chưa hoảng hồn vỗ ngực: "Đậu má, cái tên thất đức nào ném đồ từ trên cao xuống vậy, nếu ngồi gần thêm năm centimet nữa là tôi đi đời nhà ma rồi!"

Thanh niên mặc áo hoodie ngước lên, đèn trong phòng ngủ chính ở phòng 6002 được bật sáng, có thể nghe thấy tiếng phụ nữ đang la hét chửi bới.

Anh nói: "Là cha mẹ Lý Mục Dương cãi nhau."

Người đàn ông tóc đỏ: "Thường thì cha mẹ cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến con cái, chúng ta giả làm nhân viên quản lý đất đai đi lên xem tình hình thế nào?"

Cô gái tóc ngắn: "Nhưng giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương vẫn đang ổn định."

Đang nói chuyện, trên lầu lại truyền đến một tiếng vang lớn, một cái chảo sắt vuột bay xuống lầu, theo sau là một cuộn giấy vệ sinh, sau đó là một cái gối.

Cô gái tóc ngắn thở dài, "Người phụ nữ này khỏe ghê."

Vào lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của [ Muốn làm người ] đã ngập trong đại dương vui sướng.

Theo diễn biến của cốt truyện, vì mẹ của Lý Mục Dương phát hiện ra tin nhắn mập mờ của chồng và đồng nghiệp nữ nên đã làm loạn một trận, ba của Lý Mục Dương chạy vào thư phòng đóng cửa chơi game, mẹ Lý không có cách nào để phát tiết cơn giận đối với ba Lý bèn nổi cáu lôi đầu đứa con trai đang ngủ say ra mà đánh, trút giận hết lên người của Lý Mục Dương, nếu người chơi không đến cứu kịp thời, giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương sẽ giảm xuống 70%.

Ở giai đoạn đầu tất cả người chơi chủ yếu sẽ lấy thân phận khác đến cứu Lý Mục Dương sau khi giá trị sinh mệnh của thằng bé giảm xuống 70%, có người mang hắn đi với tư cách là thành viên của Hội liên hiệp phụ nữ, còn có người thì đến nhà với tư cách là nhân viên quản lý đất đai và ở luôn qua đêm, nếu mẹ Lý đánh thằng nhóc thêm lần nữa, họ sẽ xông vào để bảo vệ nhân vật chính một cách nhanh nhất.

Nhưng lần này những người chơi khác đều không có nhận được cảnh báo giá trị sinh mạng của Lý Mục Dương giảm xuống 70%.

Hóa ra là khi vợ chồng Lý bắt đầu cãi vã và đập phá đồ đạc, Nhan Ký Vân vốn nằm trên giá sách cũng đã có động tĩnh, cậu nhảy lên giường của Lý Mục Dương đánh thức thằng bé dậy, ra hiệu cho nhóc con trốn xuống gầm giường. Lý Mục Dương lúc đầu còn có chút mơ hồ, cho đến khi Nhan Ký Vân nhảy vào nhảy ra dưới gầm giường hai lần thì Lý Mục Dương mới hiểu ý của cậu, nhanh chóng theo cậu chui xuống gầm giường.

Theo suy đoán của Nhan Ký Vân, một khi người đàn bà kia không thể làm gì được chồng mình thì sẽ không thể nào phát tiết cơn giận, bà ta nhất định sẽ gây rắc rối cho Lý Mục Dương, những kẻ hèn nhát yếu đuối thì cũng chỉ biết ức hiếp những kẻ yếu hơn mình.

Quả nhiên đúng như dự đoán, người đàn bà tức giận xông vào phòng Lý Mục Dương, kỳ thực bà ta cũng còn trẻ, tầm ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp được chăm sóc kĩ lưỡng kia lại bị cơn giận dữ mà trở nên vặn vẹo xấu xí không chịu được, giận cá chém thớt là biểu hiện cho sự hèn nhát nhất.

Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương nằm dưới gầm giường, Lý Mục Dương đặt một tay lên lưng cậu.

Từ lâu Lý Mục Dương đã quen với việc cha mẹ cãi nhau, cậu còn nhỏ nên không có cách chống trả được trước sức lực của người lớn, mỗi lần đều cam chịu bị đánh, trước đó cậu nhóc cũng biết tránh né nhưng vô dụng, làm thế chỉ bị đánh nhiều hơn mà thôi. Và cơn giận của mẹ sẽ càng tăng thêm.

Lúc này, người đàn bà bắt đầu mắng nhiếc Lý Mục Dương dưới cơn tức giận.

"Lý Mục Dương, mẹ nó mày còn biết trốn à, mau ra đây cho tao! Lẽ ra từ đầu tao không nên sinh mày ra, để cho mày rồi cũng thành cái thứ rác rưởi hệt như thằng cha của mày, mau cút ra đây để tao còn đi ngủ, mày đừng tưởng là tao không biết mày trốn ở cái xó nào!"

"Được rồi, mày không chịu ra chứ gì, đừng có ép tao phải nắm đầu lôi mày ra."

Bà ta mở tủ quần áo nhưng không thấy ai, sau đó xoay người đi về phía gầm giường, bà ta càng ngày càng tiến lại gần, cuối cùng cũng khom người xuống, thế là một khuôn mặt gần như bị lật ngược đột nhiên phóng đại trước mắt Nhan Ký Vân.

Má nó, khủng bố vãi mèo!

Măc dù Nhan Ký Vân đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cuối cùng vẫn bị dọa một phen, cùng lúc đó, người đàn bà cũng bị một đôi mắt xanh nhạt hiện rõ trong bóng tối làm cho sợ hết hồn.

"Lý Mục Dương, tao đẻ mày ra là để cho mày giống thằng cha mày chống đối lại tao sao? Dám để cho con súc sinh này hù dọa tao!"

Bà ta vươn tay nắm lấy chân Lý Mục Dương để kéo thằng nhóc ra ngoài, nhưng tay chưa kịp chạm vào Lý Mục Dương thì đã bị Nhan Ký Vẫn dùng móng vuốt cào ra ba vệt máu dài.

Người đàn bà bị đau, càng trở nên tức giận.

Đương nhiên, sự chú ý của bà ta đối với Lý Mục Dương đã chuyển hướng sang Nhan Ký Vân!

"Cái con súc sinh này, mau ra đây cho tao! Xem xem tao có đánh chết mày hay không!"

Mục đích của Nhan Ký Vân là ngăn người phụ nữ này đánh cậu nhóc, cậu chui ra từ gầm giường rồi chạy ra ngoài, người đàn bà ngày càng tức giận mà từ bỏ ý định đánh Lý Mục Dương, chuyển sang đuổi theo con mèo đen vừa chạy ra!

Đáng ghét, hôm nay bà nhất định phải bắt được con súc sinh này, hành hạ nó thật tàn nhẫn!

Nhất định phải ném xuống lầu để nó chết quách đi cho xong.

Mà lúc này Nhan Ký Vân đã chạy đến phòng khách, trước đó cậu đã quan sát không gian chật chội đến nghẹt thở này.

Ngôi nhà rộng khoảng 120 mét vuông, trước mắt thấy được ba phòng ngủ và hai phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm.

Chủ nhân của ngôi nhà này quá nóng nảy, phòng khách hỗn loạn không gì chịu được, vô số hộp chuyển phát nhanh chưa mở chất đống khắp nơi, quần áo thì vứt lung tung bừa bãi, bữa tối vẫn còn dở dang trên bàn, trong phòng còn thoang thoảng mùi hôi thối phát ra từ phòng bếp, có thể thấy chủ nhân ngôi nhà này đã lâu không dọn dẹp bếp núc, nhìn chung thì ngôi nhà này bừa bộn vô cùng.

Có vài người nhìn bên ngoài trông rất gọn gàng, nhưng nhà cửa thì lại bừa bộn bẩn thỉu không chịu nổi.

Trong một căn phòng lộn xộn như vậy, mặc dù mùi hôi khó chịu đang kích thích khứu giác vốn cực kỳ nhạy cảm của Nhan Ký Vân nhưng nó cũng đủ để cậu trốn đi, cũng nhờ vào việc cậu thường chơi trò trốn tìm với anh chủ hốt cớt ở nhà, nếu không thì cậu cũng sẽ không trốn đi nhanh đến vậy.

Nhan Ký Vân nhảy vào đống hàng chuyển phát nhanh, người đà bà lao tới, dường như là chỉ cần vươn tay là có thể bắt được Nhan Ký Vân, nhưng rồi bà ta lại không giữ được thăng bằng, đành phải chống tay lên đống hộp chuyển phát nhanh. Mớ hàng đó nhanh chóng rơi xuống, rải rác khắp sàn nhà. Nhan Ký Vân lại nhảy lên bàn ăn, người đà bà lập tức xoay người nhào đến, nửa người đập vào bàn, tiếng loảng xoảng từ đó vang tên, mái tóc vốn buộc lên gọn gàng giờ đây lại rối đanh rũ rượi, hệt như một bà điên.

Người đàn bà giận đến mức quên mất ý định ban đầu của mình.

Lúc này, Nhan Ký Vân đã đến một nơi khá cao, cậu nhảy lên những món đồ trang trí nhô ra trong phòng khách rồi phóng lên trên cây, ngồi trên đó lạnh lùng nhìn người đàn bà bên dưới.

Nhưng người đàn bà thô bạo này không dễ đối phó, bà ta đã quyết là phải bắt cho bằng được con mèo dám trêu ngươi bà!

"Đồ súc sinh khốn kiếp!"

Bà ta ném đi bất cứ thứ gì có trong tay vào Nhan Ký Vân, thề rằng phải lôi đầu cậu xuống!

Gối ôm, tách trà, trái cây!

Nhan Ký Vân né trái tránh phải, từ trên cao nhảy lên nóc tủ rượu, lại khéo léo chui xuống gầm ghế sô pha.

Nhà bà mua là chiếc ghế sô pha hình chữ L, hai chiếc ghế sô pha thông nhau, người đàn bà không biết bắt đầu từ đâu, nhất thời bối rối: "..."

【 Phòng phát sóng trực tiếp. 】

"Hahahahaha, tôi đệt, lần đầu tiên thấy phó bản phát triển thành cái dạng này!"

"Mấy streamers khác giờ đây còn đang thảo luận dưới lầu, mà mèo nhỏ lại chọc tức bà chủ nhà rồi! Đệt, thích streamer mèo quá đi!"

"Mụ yêu quái họ Lý không được rồi, tôi còn muốn xem bà ta dùng tay xé xác mèo con mà, thất vọng quá."

"Ha ha ha, streamer mèo chui xuống ghế sô pha, mẹ Lý ngu người luôn, không ngờ đến ghế sô pha lại là một cái bug."

"Đột nhiên có chút đồng cảm với mẹ Lý, lúc tôi nuôi thú cưng cũng có cảnh này đó."

"Thưởng thôi, mèo nhỏ tự mua thêm đồ hộp bồi bổ nhé, hóng lắm đó."

Bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Nhan Ký Vân, cậu lúc này mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát.

Cậu ngồi dưới sô pha, nghỉ ngơi một chút, cho rằng hẳn là đã an toàn rồi.

Đột nhiên, một luồng sáng xuất hiện trong tầm mắt của cậu, xem ra cậu đã đánh giá thấp sự cố chấp của người đàn bà này rồi.

Bà ta dùng tay không nâng chiếc ghế sô pha ở bên trái lên, phát ra một tiếng cười tà ác đáng sợ: "Đồ súc sinh, xem mày còn muốn chạy đi đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro